• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kim, mong ngươi không nên làm khó ta.” Đội trưởng cấm vệ binh ngồi dưới đất, đối với Kim cũng bị áp ngã xuống đất nói.

“. . . . Đội trưởng, kiếm của ta thuật là ngươi dạy.” Kim nỗ lực phát ra thanh âm, bảy, tám người đè ở trên lưng, đừng nói là chạy, ngay cả hô hấp cũng rất khó.

“Đúng, cho nên ta không muốn đánh với ngươi.” Đội trưởng lấy kiếm của mình ra vứt ở một bên, hắn cười khổ, “Ta sợ thua a.”

Hắn nhìn Kim lớn lên, nhìn y nỗ lực cùng với thiên phú trời cho, cho dù luyện võ cả người đầy vết thương, vẫn không giảm đi sự mỹ lệ của Kim. Không chỉ diện mạo của y, nhãn thần nghiêm túc kiên nghị, cũng là nguyên nhân khiến cho mọi người không thể dời mắt.

Nhưng hiện tại, nhãn thần Kim lại yếu đuối, giống như 1 con cẩu thua trận.

“Đừng như vậy, Kim, tam điện hạ không có việc gì đâu. . . .”

Kim gầm nhẹ: “Vì sao! . . . . Vì sao các ngươi đều cho rằng sự tồn tại của chủ nhân là đương nhiên! Hắn không có phiền não, hắn không có nguy hiểm, hắn sẽ không. . . . sẽ không chết. Vì sao? !” Ngay chính y cũng vậy, cho rằng giữ lấy không buông, người kia sẽ ở bên cạnh.

“Bởi vì chúng ta bất lực.” Đội trưởng thở dài, hắn sao lại không biết tam điện hạ của bọn họ đã nỗ lực như thế nào, nhưng hắn chỉ là một binh sĩ, ngoại trừ nghe lệnh, còn có thể làm gì.

“Chúng ta không thể ích kỷ như thế a. . . .” Kim thống khổ nói.

“Kim, không nên cô phụ khổ tâm của tam điện hạ, cho dù, ta là có thể mang theo cấm vệ binh đi cứu tam điện hạ, nhưng đại điện hạ nhất định sẽ lấy danh nghĩa phản loạn mà xử trí chúng ta. Mà ngươi lại càng đừng nói tới, ngươi cho là đại điện hạ sẽ bỏ qua cho ngươi sao? . . Đến lúc đó, chỉ sẽ hại tam điện hạ thê thảm hơn.”

Đội trưởng hạ vai, trong nháy mắt, người trung niên này thoạt nhìn đã già rất nhiều.”Chúng ta, chỉ có thể tin tưởng tam điện hạ. . . .”

Tử Liên một mình gánh vác là ích kỷ, Kim liều lĩnh cũng là ích kỷ.

Quan tâm một người, vì sao lại khó như vậy, chỉ vì bị nhốt trong hoàng cung này sao? Bản thân. . . . . bởi vì chưa từng có dũng khí mở miệng.

Kỳ thực chỉ cần 1 câu: “Ngươi muốn cái gì?”

Chủ nhân. . . .

“Buông!” Kim ra sức rút cánh tay ra, trở tay nắm lấy đay lưng của 1 một gã binh sĩ trên người, cướp đi kiếm của hắn.

Kim xoay người, “Bá!” thanh âm trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang xẹt qua.

Bọn lính biết Kim lợi hại, đao kiếm vốn không có mắt, kích động khi khó nói y có thể sẽ chém người hay không, bọn họ lập tức thối lui, ngoại trừ người bị đoạt vũ khí, những người khác cũng đều rút kiếm ra.

“Kim, không nên ép chúng ta động thủ.” Đội trưởng quát khẽ.

“Ta không muốn trốn ở phía sau chủ nhân!” Kim nắm chặt chuôi kiếm, bày ra tư thế công kích. Tử Liên hỏi y muốn gì, y muốn bảo hộ chủ nhân.

Người kia rất tùy hứng rồi lại thâm trầm, Kim mong muốn có thể thấy dáng tươi cười của hắn lần thứ hai.

Không tiếc phải hi sinh cái gì!

“Tránh ra ….” Kim huy kiếm, đội trưởng cấm vệ binh một mình tiến lên ngăn cản, vũ khí của hai người chạm vào nhau, phát sinh “Đương!” 1 tiếng.

Một kích này, hai người đều thối lui nửa bước, nhưng Kim lại rất nhanh phát động công kích.

“Kim!” Đội trưởng không muốn cùng y giao thủ, chỉ phải tránh, bọn lính đem hai người bao vây lại.

“Ngươi bình tĩnh một chút!”

“Đừng ngăn cản, ta sẽ giết ngươi!” Kim lạnh giọng cảnh cáo, y là nghiêm túc, vì cứu Tử Liên, y nguyện ý mở một đường máu.

“. . . . Đây không phải là sở trường của ngươi.” Thanh âm Tử Liên ở ngoài cửa vang lên.

Tất cả mọi người ngừng động tác, nhìn về phía cửa. Tử Liên tóc rất loạn, khóe miệng xước da chảy máu, y phục bị xé rách, trên người đều là bùn đất.

Hắn lung lay đi vào gian nhà, bọn thị vệ đều muốn tiến lên đỡ, bị hắn đuổi ra.”Đừng đụng ta!”

“Chủ nhân!” Kim bỏ vũ khí, đẩy binh sĩ ra chạy đến trước mặt Tử Liên, một đường đem hắn ôm vào trong lòng.”Chủ nhân, ngài không cần làm như vậy. . . .”

“. . . . Buông tay.” Tử Liên suy yếu nói, “Đại ca hạ thủ rất nặng, toàn thân ta đau quá.”

Kim lập tức buông Tử Liên ra, cẩn cẩn dực dực đỡ hắn.”Chủ nhân, có muốn gọi bác sĩ hay không?”

Tử Liên lắc đầu, “Mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Cấm vệ binh gác ngoài phòng thủ, đề phòng đại điện hạ lại có thủ đoạn gì khác. Kim bảo thị nữ chuẩn bị khăn mặt sạch sẽ, nước nóng cùng thuốc trị thương, hắn mang vào phòng ngủ của Tử Liên, đặt ở trên giường.

Tử Liên ngồi ở mép giường, đối với giầy của mình đột nhiên sản sinh hứng thú lớn lao, hắn nhìn chằm chằm vào giầy của mình, hình như không hề ý thức được phòng ngủ còn có Kim.

Kim quỳ gối bên chân hắn.”Chủ nhân, ta giúp người thượng dược được không?”

Tử Liên nghiên đầu vẫn nhìn giầy của hắn. Đây là đôi hắn thích nhất. . . . Áo choàng cũng không biết ở đâu rồi?

“Chủ nhân?”

“…”

Kim bất đắc dĩ, “Mạo phạm rồi.” Y cởi giầy Tử Liên.

Tựa hồ trên mặt đất giãy dụa quá nhiều, tất của Tử Liên bị thủng vài lỗ, bị máu và bùn đất làm ô uế đến mức không còn sạch sẽ nữa. Thế nào lại như vậy? Kim nhất thời không rõ Tử Liên bị thương như thế nào.

Tử Liên rút chân về, động tác này làm hắn đau đến nhíu mày.”Có phản kháng một chút.” Hắn nhàn nhạt nói, cởi bít tất đã không thể mang nữa, lại đưa chân về trước mặt Kim, để y thượng dược.

Nếu như là phản kháng, vậy người thương tổn Tử Liên, có khả năng cũng bị thương không nhẹ a. Kim nhớ tới khửu tay của Tử Liên khi đánh, rất có lực.

Nhẹ nhàng đem máu trên hai chân Tử Liên tẩy rửa sạch sẽ, bôi dược, Kim đứng dậy muốn giúp Liên xử lý vết thương trên người. Đang muốn động thủ, Tử Liên lại ngăn cản y, đem hai tay giơ lên trước mặt Kim.

Kim hiểu ý, cầm tay Liên, giúp hắn thượng dược.

Ngón tay mảnh khảnh co lại trong tay y, Kim vô pháp khống chế nội tâm trìu mến. Trên tay Tử Liên cũng bị trầy da, kéo tay áo, rõ ràng có thể thấy được vết nắm làm Kim ngẩn ra. Đáng hận! Y cầm lên kiếm đặt ở bên chân, xoay người muốn đi.

Y muốn, giết những người đó!

“Kim, ngươi đi đâu?” Tử Liên nhàn nhạt hỏi.

“Chủ nhân, đại điện hạ đối với ngài. . . . Ta muốn giết hắn!” Kim hận đến cắn răng, hắn sao có thể. . . . Sao có tư cách để Tử Liên gặp phải những chuyện… này? !

“Ác, đại ca hắn đánh ta, tựa hồ đối với ta có oán hận chất chứa thâm hậu a.”

“Đánh? . . . .” Kim quay đầu lại, thấy Tử Liên bất đắc dĩ cười khổ.”Nhưng tay của ngài. . . .” Y nghĩ là vết tích bị hành hạ.

“Cái này a, ” Tử Liên chẳng hề để ý nhìn vết thương trên tay, “Đại ca của ta là cặn bã, thả ta đi lại bảo người bắt ta lại, làm thú săn của hắn. Đáng tiếc a. . . . Thiếu chút nữa là tránh được.”

“Kim.” Tử Liên lại giơ tay lên, quay đầu đi.”Ngươi đi đâu?”

Thế nào lại khả ái như vậy. . . . Kim nuốt nướt bọt, cảm thấy gương mặt nóng lên.”Không có, ” y lắc đầu, buông kiếm, đi trở về bên giường, “Chủ nhân, Kim không đi đâu hết.”

“Lời này ta đã nghe qua nhiều lắm rồi!” Tử Liên nở nụ cười.

“Ta vẫn sẽ nói. . . . Chủ nhân nghe chán ta cũng muốn nói.” Kim đứng ở bên giường, cầm tay Tử Liên, nhẹ nhàng giúp hắn thượng dược.

Nhúng khăn chà lau đầu ngón tay, tỉ mỉ bôi nước thuốc, băng lại, Tử Liên nhìn động tác của Kim, không nói một câu, nhìn rất chăm chú.

Lại vẻ mặt như vậy.”Chủ nhân?” Không phải? ! . . . . Kim liền nghĩ tới phải có phải di chứng do bị thương hay không.

“Yên tâm đi. . . . Có ta ở đây, đại ca không dám động tới ngươi.” Tử Liên dựa vào Kim, mặt chôn trong ngực y, thanh âm nghe rất rầu rĩ, “Đừng lo lắng. . . .”

“Chủ nhân.” Tử Liên lần đầu tiên chủ động tới gần, tim Kim đập nhanh hơn, y ôm vai Tử Liên. Đôi vai nhỏ gầy tựa hồ đang run rẩy, nhưng lại hình như không có, chính là kiên cường ẩn nhẫn.

“Chủ nhân. . . .” Kim cúi đầu muốn hôn hắn, tập trung nhìn vào, phát hiện Tử Liên đã ngủ.

Thực sự mệt chết đi, trận này, Tử Liên không ngừng nhắc tới hắn mệt mỏi, rõ ràng cả ngày luôn ở phòng ngủ, nhưng giống như không có một ngày ngủ ngon. Kim đem Tử Liên nhẹ nhàng đặt ở trên giường, lo lắng một hồi, y quyết định trước tiên đem vết thương xử lý sạch sẽ.

Tay vừa mới đặt trên áo Tử Liên, còn chưa làm gì, “Làm cái gì vậy. . . .” Tử Liên giải khai tay y, híp mắt buồn ngủ.”Không an phận!”

Kim vẻ mặt đỏ bừng, đều là hắn đã làm chuyện không đứng đắn, Tử Liên mới có phản ứng này.”Chủ nhân, không, không phải vậy, ta chỉ là muốn giúp ngài thượng dược.”

“. . . . Ta muốn ngủ.” Dụi dụi mắt, Tử Liên ôm lấy cánh tay Kim, dựa vào, nhắm mắt ngủ.

Kim không biết nên làm thế nào cho phải, cánh tay bị Liên lấy làm gối đầu, y cũng không có cách nào khác. Cười cười, cảm giác xác thực là thập phần hạnh phúc, Tử Liên hình như là đang làm nũng với y.

Không thể làm gì khác hơn là ngày mai lại sát dược a. Kim buông khăn mặt trong tay, chuyển sang ôm chủ nhân y.

Nhưng ngày thứ hai tỉnh lại, Tử Liên lại đuổi Kim ra ngoài, ở trước mặt mạnh mẽ đóng cửa lại, ra lệnh y không được quấy rối.

“Ai~?” Kim lăng lăng nhìn cánh cửa.”Ta lại làm sai chuyện gì sao? !” Y ôm đầu, nỗ lực suy nghĩ lại.

Sáng sớm thức dậy, Tử Liên phát hiện bản thân cư nhiên ngủ ở trong lòng y, còn ôm cánh tay y, sắc mặt tựa hồ rất kỳ quái. . . . Chẳng lẽ là vì cái này?

Thế nhưng hắn thực sự cái gì cũng chưa từng làm a!

Ủ rũ đi tới trù phòng giúp Liên dọn bữa sáng, các nữ nhân trù phòng nguyên bản đang khe khẽ nói nhỏ, thấy y xuất hiện, trong nháy mắt liền im lặng.

“Cái kia. . . .” Các nàng đẩy tới một người làm đại biểu, hỏi: “Tam, vết thương của tam điện hạ . . . . Có nghiêm trọng không?”

Kim mỉm cười, “Chỉ là bị thương ngoài da, dù sao đại điện hạ cũng không dám làm quá.” Thế nhưng, sẽ không có lần sau!

“Vậy là tốt rồi.” Các nữ nhân buông lo lắng. Các nàng đem bàn ăn đưa cho Kim, “Đây là bữa sáng của tam điện hạ, điện hạ muốn ở trong phòng ăn sao?”

Đây không thể nói là bữa sáng, đó là 1 núi đồ ăn vặt, trong cái núi này có đầy bánh ga-tô, bánh bích quy, ngọt, mặn, lạnh, nóng đều có, bưng đi, Kim hầu như nhìn không thấy đường ở phía trước nữa.

Trên đường quay về phòng ngủ Tử Liên, y lại một đường góp nhặt rất nhiều điểm tâm, đồ ăn vặt, hoa tươi cùng những lễ vật nhỏ, cuối cùng là nhờ Y Phù đẩy đi, mới cứu vớt Kim khỏi số phận bị đồ ăn vặt đè chềt.

Chỉ 1 đêm, người của Tử Liên đều trở nên siêu tốt.

Vừa gõ cửa, Tử Liên nhô đầu ra.

“Chủ nhân, ăn bữa sáng đi.”

“Không. . . .”

Không cho Tử Liên cự tuyệt, Kim nghiên người, để hắn thấy đống đồ ngọt có thể khiến người ta chết đuối kia.

“Ái chà!” Tử Liên nhãn tình sáng lên, nhào về phía đống điểm tâm xếp núi kia, cầm một xấp dầy, nhét vào trong miệng, trực tiếp ngồi ở trên hành lang mà ăn.

“Chủ nhân, trở về phòng ăn được không?” Ngồi ở trên hành lang ăn thực sự không đẹp chút nào, tuy rằng. . . . phi thường khả ái.

“…” Tử Liên cắm cúi ăn, hoàn toàn không để ý tới y.

Kim chú ý tới Tử Liên đã thay đổi 1 kiện y phục dùng để chính thức đi ra ngoài, vì vậy hỏi: “Chủ nhân, ngài lát nữa muốn xuất môn sao?”

“Không có.” Nỗ lực ăn.

“Nhưng y phục của ngài. . . .” Một khối bánh ga-tô vứt vào mặt y, Kim phản ứng rất nhanh tiếp được, khiến cho tay đầy bơ, còn có một chút dính vào mặt.”Chủ nhân!”

“Phốc!” Thấy biểu tình ai oán của y, Tử Liên cười ha ha.”Nhìn dáng vẻ của ngươi. . . . Ha ha ha!” Tuy rằng chỉ vào người khác, nhưng Tử Liên cũng không có tốt hơn, trên gương mặt hắn đều là bơ cùng vụn bánh bích quy.

Kim cười khổ, giúp Liên lau sạch, tiện đường ở bên môi hắn hôn 1 cái.

Tử Liên thực sự không muốn xuất môn sao? . . . . Kim quyết định y không thể lại bị chủ nhân lừa! Kinh nghiệm chứng minh, Tử Liên có kỹ xảo siêu cao.

Nhưng lần này là Kim đã quá lo lắng, Tử Liên đích xác không có xuất môn, hắn quả thực thích ở  trong phòng đến trình độ Kim cũng vô pháp lý giải, ngoại trừ khi ăn cơm và rửa mặt chải đầu, vài ngày kế, Tử Liên đến một bước cũng chưa từng ra khỏi phòng ngủ, thậm chí còn không chịu để y đi vào.

Cho rằng Tử Liên lại mất hứng, nhưng vẫn đối với y cười, vẫn ngoạn với y. Vô pháp lý giải, Kim cũng chỉ có thể bất đắc dĩ để như thế.

“Chủ nhân vì sao vẫn ở trong phòng ngủ a?” Thừa dịp Tử Liên tới nhà tắm rửa mặt chải đầu, Kim tìm tới Y Phù đang chỉnh lý phòng ngủ của Tử Liên, hỏi ý kiến của nàng.

“Không biết, nhưng cũng không có gì không thích hợp. Ngoại trừ khăng trải giường mỗi lần đều bị làm nhàu. . . .” Nàng chỉ liếc mắt nhìn Kim.

Kim hô to oan uổng, y thực sự thực sự cái gì cũng chưa từng làm, mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên y bước vào phòng Tử Liên, càng đừng nói là giường. . . . Khụ! Kim nhắc nhở chính mình đừng suy nghĩ miên man.

Trong phòng thường im ắng, không lẽ Tử Liên không thật sự ngủ sâu như vậy?

Tử Liên rửa mặt chải đầu xong, trở lại phòng ngủ, thấy Kim và Y Phù đang ở trong phòng hắn nói chuyện phiếm, cau mày, hắn không hờn giận nói: “Ta có nói ngươi có thể vào sao?”

Tử Liên cầm lấy mái tóc ướt đang nhỏ giọt, da thịt nơi cổ lộ ra ngoài, nhiễm màu phấn hồng nhàn nhạt. . . . Kim âm thầm kêu thảm, một khi có tiếp xúc thân mật, thì sẽ không thể chịu đựng việc không được đụng chạm.

“Chủ nhân, thỉnh ngài thứ tội!”

Kim liền quỳ xuống, Tử Liên không nhịn được khoát khoát tay, “Đi ra ngoài đi ra ngoài, đều đi ra ngoài.” Tâm tình là bộ dạng rất không tốt.

Kim và Y Phù hai mặt nhìn nhau, thấy thần sắc Tử Liên băng lãnh, không dám chần chờ. Y Phù thu thập hảo dụng cụ quét tước, cúi đầu bước nhanh đi ra, Kim đi theo phía sau nàng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Cách!” Thanh âm đóng cửa vang lên.

Đi theo phía sau Y Phù, Kim khổ sở hạ vai, “Y Phù. . . . Ta lại làm chủ nhân mất hứng nữa sao?”

“Đại khái là vậy đi?” Y Phù cũng không rõ bộ dạng thay đổi thất thường này của tam điện hạ, “Ngươi nghĩ, tam điện hạ có phải là. . . . hiểu lầm chúng ta hay không?” Nàng không dám khẳng định nói.

“Hiểu lầm? . . . . Lầm, hiểu lầm!” Kim đổi khẩu khí, nhịn không được cười ra. Hiểu lầm, ý tứ này chẳng lẽ là. . . .

“Nhìn ngươi vui chưa kìa.” Y Phù trở mình khinh thường, tức giận vỗ vỗ vai Kim, “Nhanh đi cùng tam điện hạ giải thích rõ ràng a.”

“Đương nhiên rồi!” Kim dựng lỗ tai lên, đuôi đong đưa đến sắp rớt xuống.

Y xoay người chạy về phòng ngủ Tử Liên, Y Phù nhún vai, ai~, thực sự là một con trung khuyển a.

Tử Liên hiểu lầm y và Y Phù có chuyện ám muội, cho nên tức giận sao? Suy nghĩ này làm Kim hầu như cười đến toe toét. Dù cho chỉ có một chút, người kia, có khả năng cũng thích y hay không?

Ở bên cạnh phòng ngủ Tử Liên dừng lại, Kim thở sâu đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy thanh âm Tử Liên truyền ra.

“. . . . Buông ra.”

Di? . . . . Thanh âm rất nhỏ, Tử Liên tuyệt đối không phải nói với Kim, nhưng y vừa mới từ từ chỗ Tử Liên đi ra, rõ ràng hiện ở bên trong ngoại trừ Tử Liên thì không thể có người khác, Tử Liên cũng không có thói quen lẩm bẩm?

Y ngừng thở tỉ mỉ nghe, trong phòng Tử Liên đích xác có người, y nghe thấy … 1 âm thanh không rõ khác.

Không thể để chủ nhân bị thương tổn! Ý niệm này thiêu cháy đầu óc của Kim, rút kiếm ra một cước đá văng cửa.”Ai? !”

Kim chỉ kịp thấy 1 đạo bóng đen nhảy ra ngoài cửa sổ, Tử Liên trừng mắt to, không ngờ tới y sẽ đột nhiên chạy ào vào.

“Chủ nhân cẩn thận!” Bỏ lại những lời này, Kim theo bóng đen cũng nhảy ra cửa sổ.

“Kim, đừng truy …..” Tử Liên hổn hển ở phía sau y hô lên, Kim lập tức dừng cước bộ, quay đầu lại, ngửa đầu nhìn chủ nhân trên lầu.

“Chủ nhân?” Kim biết không nên mạo phạm, nhưng y càng lúc càng không hiểu được Tử Liên, việc ngẩn đầu nhìn từ lúc nào đã trở nên khó như vậy, Tử Liên vẫn ở nơi cao cao tại thượng kia mà.

Cửa sổ phòng ngủ không phải đã cho người niêm phong lại sao? Đem y và Y Phù đuổi đi là bởi vì biết có người trở về sao? Kim hảo muốn hỏi, nhưng y cái gì cũng nói không nên lời.

Tử Liên vô lực tựa bên cửa sổ, mái tóc ướt đẫm rơi trên vai, ánh nến từ phía sau hắn làm lộ ra, khuôn mặt tái nhợt, thân thể thon gầy, giống như chỉ cần chớp mắy, sẽ dung nhập vào ánh nến kia, cũng không thể nắm bắt được. Nội tâm Kim hiện lên đau đớn, Y muốn lấy mã xa, đem người làm y không thể dời đường nhìn này đưa đến 1 nơi xa xôi nào đó.

“Đến, lên đây. . . . Ta sẽ nói với ngươi.”

Tiếng nói ôn nhu trầm thấp, chỉ 1 câu như đã ngắn gọn chuộc lại lỗi của mình, trong nháy mắt y muốn hướng Tử Liên quỳ xuống muốn thần phục thuận theo hắn, hoàn toàn khuất phục, một nhãn thần một động tác một câu nói, có thể làm y hưng phấn vẫy đuôi theo.

Kim gật đầu, nhảy lên, nắm lấy khe gạch leo lên lầu hai.

Nhìn y dễ dàng vào phòng ngủ của mình, Tử Liên cười khổ.

“Lần sau đừng giả bộ đi cầu thang nữa.”

Kim không có ý tứ gãi gãi mặt, “Chủ nhân. Đừng cười ta. . . .”

“Giúp ta mặc áo choàng được không?”

Thanh âm ôn nhu mềm mại, Kim đỏ mặt đáp.”Vâng.” Y mở tủ quần áo lấy ra 1 kiện áo choàng, bao Tử Liên lại.

Mảnh giấy rơi trên mặt đất, Tử Liên ngồi ở bên giường, đem mặt vùi vào lòng bàn tay.

“Chủ nhân?”

“…”

Tử Liên lại trầm mặc, Kim nhìn thoáng qua mảnh giấy trên mặt đất, y nhớ lại vừa rồi trên tay Tử Liên tựa hồ có cầm một phong thơ. Lẽ nào, hắc y nhân vừa rồi là mật sứ? Cho nên Tử Liên mói bảo y đừng truy.

“. . . . Chủ nhân?”

“Kim. . . .” Thanh âm Tử Liên chôn trong lòng bàn tay, nghe không rõ.

“Vâng.”

“Ôm ta một cái được không?”

Không đợi Tử Liên nói cho hết lời, Kim vươn 2 tay ôm lấy hắn, cảm giác được Tử Liên đang run rẩy, đây không phải ảo giác.

Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tin tức xấu thế nào, Kim cũng sẽ không để Tử Liên một mình hoảng hốt bất lực.”Chủ nhân, Kim sẽ một mực bên cạnh người, cho nên. . . . không sao đâu.”

Không sao đâu, những lời này mà đổi lại y nói.

“Kim. . . . Phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, đại khái mấy ngày nay sẽ. . . .”

Tử Liên run rẩy lợi hại, Kim đem hắn ôm càng chặt, “Chủ nhân, ngài muốn đi gặp quốc vương sao?”

“Rất muốn, thế nhưng. . . .” Tử Liên đưa tay ôm lại Kim, như là sợ y tiêu thất, dùng cánh tay run rẩy đem y ôm chặt lấy.

Đã chọn lựa rồi, hắn có thể nắm giữ, thứ hắn muốn nắm chỉ có một người!

“Thế nhưng?”

Tử Liên đẩy Kim ra, đứng lên, nhãn thần trong nháy mắt trở nên băng lãnh vô tình.”Ta không có thời gian như vậy, lá chắn đều đã mất, ta không thể cũng ngã xuống.”

Bởi vì phía sau hắn còn rất nhiều người, còn có Kim, bi thương khi phụ thân chết đi, tiếc nuối không thấy được mặt phụ thân lần cuối, tính là gì.

“Kim, bảo trù phòng mang dầu và củi gỗ bọn họ có, đem toàn bộ vào trong viện, nghe rõ chưa, một người cũng không được thiếu, bằng không sẽ hỏi tội ngươi!”

Ngữ khí càng lãnh khốc vô tình, trong lòng Tử Liên càng bi thương, Kim toàn bộ đều minh bạch. Y cúi đầu, cung kính đáp: “Vâng!”

Sẽ kết thúc, Tử Liên ở trong lòng nói. Hắn nắm chặt áo choàng, bóng đêm dày đặt ngoài cửa sổ làm hắn nheo lại hai mắt.

Nơi ở của tam điện hạ đèn đuốc sáng trưng, một trăm binh sĩ và thị nữ bị tập hợp trong viện, nhãn thần lợi hại đếm số người, xác định không ai chưa tới, liền hướng Tử Liên hồi báo.

“Chủ nhân, tất cả mọi người đã đến đông đủ.” Kim khom người nói.

Tử Liên đi vào trong viện, đứng ở trước mặt mọi người, nắm chặt áo choàng, hắn có chút lạnh.”Kim, ngươi bảo mấy người khỏe mạnh, đem củi gỗ và dầu tới cửa.”

“Vâng.” Kim gọi tới vài người, đem củi gỗ và dầu tới cửa.

Bọn hạ nhân ở trong sân không nhịn được nói nhỏ, có vài người phát sinh thanh âm nghi vấn, nhưng Tử Liên đều không để ý đến, hắn nhìn về 1 nơi rất xa, nhãn thần tan rả.

Mệt mỏi quá, phải cố gắn chịu một chút. . . .

“Chủ nhân.”

Thanh âm Kim kêu to làm hắn hoàn hồn, Tử Liên nhìn thoáng qua, cười cười.”Khổ cực rồi. . . .”

Hắn quay đầu lại, đối mặt hạ nhân. Bên trong có rất nhiều người, bọn họ nhìn hắn lớn lên, hoặc là hắn nhìn bọn họ lớn lên, Tử Liên biết sẽ mình tưởng niệm bánh bột mì mật đường của lão mụ tử.

“Tử Liên. . . . Xin lỗi các vị.” Tử Liên hướng bọn họ khom người chào, dẫn tới mọi người một mảnh ồ lên.

“Chủ nhân? !”

“Tam, tam điện hạ?”

“Quốc vương bệnh rất nặng, thời gian không còn nhiều, các ngươi cũng đã biết, đại điện hạ vẫn muốn diệt trừ ta. . . . Ta đã chống đỡ không được. . . . Các ngươi, các ngươi đi nhanh đi, ở lại vương cung rất nguy hiểm, ta không có biện pháp bảo đảm an toàn cho các ngươi.”

Tử Liên xua tay, chỉ vào phòng ở của mình.”Thứ ở bên trong cứ tùy tiện lấy, lấy xong thì từ đường nhỏ phía sau đi ra ngoài, ta đều đã chuẩn bị rồi, có thể cho các ngươi thuận lợi ly khai.”

“Trong vòng 3 ngày, các ngươi nhất định phải đi, nếu cố chấp muốn lưu lại. . . . Ta đã tận lực rồi.” Nói xong Tử Liên đứng ở một bên, cuối đầu xuống, áo choàng che khuất mặt hắn, biểu tình của Tử Liên, không ai thấy rõ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Không biết nên làm thế nào cho phải.

“Còn không nghe lệnh!” Kim hét lớn một tiếng. Bọn họ mới phản ứng lại được, do dự một chút, có người chạy ào trong phòng lấy gì đó, có người lập tức trở về phòng đem hài tử gọi tỉnh.

Giữa một mảnh hỗn loạn, Kim đi tới bên cạnh Tử Liên đang không hề nhúc nhích, cầm tay hắn.”Chủ nhân.”

Bọn họ như đang đứng trước 1 mảnh sóng to hỗn loạn, Tử Liên nhìn như cái gì cũng chưa từng làm, nhưng thực sự hắn đã làm rất nhiều. Cá bơi ngược dòng, nếu không có sức bơi, nhất định sẽ bị kéo xuống vực sâu.

“Chủ nhân, ta thấy có mấy người chạy mất, muốn truy về không a?”

“. . . . Bọn họ là tai mắt của đại ca, không cần phải xen vào.”

“Chủ nhân, ta không đi.” Sợ Tử Liên lại đuổi, Kim nói trước.

Tử Liên cười nhẹ: “Nếu như ngươi theo chân bọn họ cùng nhau đi, bọn họ một người cũng đều trốn không thoát.”

“Chủ nhân, ta cùng ngài cùng một chỗ.” Hoặc sống hoặc chết, cùng nhau.

“. . . . Đương nhiên, không có ngươi ta trốn không xa.”

Kim xiết chặt tay Tử Liên, cảm thụ run rẩy của hắn. Rất sợ a, mất đi tất cả. . . . Ngay đến khóc cũng không có thời gian.

Hảo ôn nhu, 1 người hảo ôn nhu, người này còn trọng yếu hơn tất cả mọi thứ với mình.

“Chủ nhân, ta yêu ngươi.”

“. . . .” Tử Liên nhắm chặt hai mắt, “Cảm tạ. . . .” Nước mắt chảy xuống tới.

Những hi sinh hiến dâng yên lặng ẩn nhẫn, chỉ vì 1 câu nói này.

“Kim.”

“Vâng?”

“Ta chưa có ăn gì.”

“Vâng. . . . ?”

“Đừng quá nóng, cũng đừng quá lạnh.”

“Ân?”

“Vì thế, ” Tử Liên ngẩng đầu, nhãn thần nhìn Kim bình thản như thường ngày, “Ngươi không cảm thấy cũng nên đi lấy cái gì sao?”

“Ô? ! . . . . Ác, vâng!” Được Tử Liên nhắc nhở, Kim mới nghĩ đến bọn họ là đi trốn ni! Cái gì cũng cần tiền.

Vội vã chạy vào nhà, không nghĩ tới những người này tay chân rất nhanh nhẹn, lầu một hầu như đã bị dọn sạch, đoàn người cũng bắt đầu hướng lên lầu hai, Kim tách ra bọn người hầu đang náo loạn, trong lòng lúng túng. Nói thật ra, bên người Tử Liên hầu như không có gì, các loại pho tượng hay danh họa đều không thể mang theo. . . .

Trong lúc suy tư y bị người kéo một cái, quay đầu nhìn lại thì một cái bao nặng trịch thình lình nhét vào trong lòng y, Kim nhìn đối phương, xoang mũi dâng lên cảm giác chua xót.

“Y Phù. . . . Thẩm thẩm. . . .”

“Đi đi, tiểu Kim, hảo hảo chiếu cố tam điện hạ.” Y Phù cùng mẫu thân của nàng cho Kim một cái ôm.

“Đúng vậy, Kim, phải vui mới đúng chứ.” Các nàng sẽ không thỉnh cầu Kim cùng nhau đi, bởi vì … người này hoàn mỹ như vậy, đáng ở cạnh người tốt.

Là người giống như Tử Liên vậy.

Lửa cháy hừng hực chiếu sáng bầu trời đêm, như là muốn đem bóng tối thiêu đốt hầu như không còn, với chất dẫn là củi gỗ và dầu, ngọn lửa trong nháy mắt bùng lên.

Kim nhìn chủ nhân bên cạnh y, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, trở nên hồng lên, giống như mái tóc của Tử Liên, Tử Liên yên lặng nhìn nơi từ nhỏ mình đã sống bị hỏa diễm nuốt trọn, hùng tráng mà mỹ lệ.

Mạnh mẽ khắc vào trong lòng Kim.

“Đến đây đi, người hầu của ta.” Tử Liên buộc lại mái tóc mất trật tự, đi giữa đại môn đang tuôn ra khói đen.

Kim không có do dự cũng không có hối hận, y nguyện ý đi theo cước bộ đối phương, vô luận là đi đâu. Địa ngục cũng tốt chết đi cũng được, trong mắt y thấy được con đường mà Tử Liên đã đi qua.

“Kim. Qua đây.”

Tử Liên đứng ở cạnh cửa, hướng y vươn tay, Kim nhanh chóng chạm vào, dắt tay Tử Liên, y biết, người này không bao giờ … bỏ rơi y nữa. . . .

“Vâng. Chủ nhân.”

Sức nóng của hỏa diễm ào đến, giống như bọn họ đang ở tuyệt cảnh bị lửa vây quanh, Kim được Liên nắm tay kéo đi, hắn đi qua ngọn lửa đi vào phòng khách lầu một, chạy lên lầu.

Lửa còn chưa cháy tới lầu hai, nhưng khói đã tràn ngập khắp nơi, Tử Liên nheo lại con mắt, tay bịt miệng mũi, dựa vào ký ức tìm được phòng ngủ của hắn.

Tử Liên đẩy cửa phòng ngủ, đem Kim cũng lôi vào, “Vù vù. . . . Ta vì sao. . . . Nhất định phải mệt như thế ni?” Tử Liên thở hổn hển tựa ở bên giường. Vỗ về ngực nỗ lực hít thở, hắn ghét chạy bộ.

“Kim, ngươi tới đây.” Tử Liên đẩy Kim một cái.

“Chủ, chủ nhân?”

Tử Liên đang cật lực đem giường đẩy ra, Kim sửng sốt, mới hiểu được ý tứ của Tử Liên, vội vàng đi qua hỗ trợ. Y dùng lực đẩy, đem giường đẩy tới cửa sổ.

Dời giường đi, nguyên bản phía dưới còn có một cánh cửa, Tử Liên ngồi chồm hổm trên mặt đất, thập phần quen thuộc đem cửa kéo lên.

“. . . .” Kim há miệng, không nói nên lời, dưới giường từ lúc nào có cái mật đạo này a? ! Thông đi đâu a? Lẽ nào Tử Liên mỗi lần nhốt ở trong phòng đều là dựa vào cái mật đạo này mà ra vào sao?

“Đừng đờ ra đó, mau xuống phía dưới, lửa sắp cháy tới rồi, chúng ta sẽ không còn không khí để thở.” Tử Liên nói.

Cảm giác vô lực. . . . Kim hạ vai, cuối cùng y cái gì cũng đều không làm được a. . . .

Tử Liên để Kim xuống phía dưới trước, chính mình đi ở phía sau, đóng cửa mật đạo lại.

Chân giẫm lên thềm đá bằng phẳng, trái phải hai bên vách tường đều có gắn tay vịn, tuy rằng mật đạo được làm theo thế đi xuống, chỉ có một chút ánh sáng, nhưng trên cơ bản không cần lo lắng sẽ bị ngã.

“Ngươi đi thật vững a.” Tử Liên đưa tay khoát lên vai Kim, “Ta mỗi lần đều sẽ ngã sấp xuống.”

Kim ở trong lòng thở dài, y cũng phải có chút công dụng chứ, “Chủ nhân. . . . Ta có thể hỏi không?”

“Ân.” Chỉ là hắn không nhất định trả lời.

“Chủ nhân, trước đây. . . . Người đều từ cái mật đạo này mà ra vào sao?”

“Ân.”

Thảo nào mỗi lần đều là bộ dạng mệt chết, đừng nói là đoạn mật đạo này, chỉ là di động cái giường, cũng đã ngoài phạm vi thể lực của Tử Liên.

“Chủ nhân, người đi nơi nào?”

“…”

Không trả lời, được rồi, vấn đề tiếp theo.”Vậy mật đạo là do ai xây?”

“Công nhân, đương nhiên rồi.”

Có chút nói lời vô ích, Tử Liên sao có thể đem bản thân móc ra hết.”Như vậy, vì sao không ai biết?” Công nhân mồm miệng rất khó ngăn chặn a?

“…”

“Chủ nhân?”

“Đã hỏi xong chưa?”

“Ách. . . . Rồi a.”

“Kim, bầu trời không phải là bánh.” Tử Liên thở dài, “Ta không nghĩ ngươi lại ngây thơ như vậy. . . .”

Hắn từng không nháy mắt nhìn cảnh máu chảy thành sông, biết đạp lên người khác để đứng lên, thì cảm giác dưới chân sẽ như thế nào. Quyền lực là 1 dòng chảy hắc ám. Tử Liên cũng không thể tránh không tham dự vào trong đó, chỉ là không ai thấy hắn đau khổ giãy dụa.

Kim dừng lại cước bộ, Tử Liên đánh lên lưng y.”Chủ nhân, vậy mật đạo thông đi đâu?”

“Ngươi muốn đi nơi nào?”

“Kim đâu cũng không đi, chỉ đi theo bên người chủ nhân.”

“Vậy ngươi còn hỏi.”

“Vâng, Kim không hỏi nữa.” Y biết đã rất nhiều.

Chân bước xuống thang, Kim nghe được một tiếng kêu rên.”Ta hận đoạn này!”

Kim cười cười, xoay người đem Liên ôm lấy. Tử Liên không có phản kháng, có thể không cần dùng chân mình đi, cớ sao lại không làm.

“Chủ nhân, ngài có thể nói cho Kim, ta còn có thể làm cái gì a?”

Kết quả cũng lại hỏi nữa. . . .”Ngươi làm rất nhiều.” Tử Liên tựa đầu tựa ở trên người Kim, nhẹ nhàng nói.

Trong lòng Kim, Tử Liên vĩnh viễn là tuyết trắng tinh thuần, vô luận hắn đã làm cái gì hoặc sẽ làm cái gì.

“Còn chưa đủ, so với ngài, thì vẫn còn ít lắm!” Rất đau khổ, Kim còn muốn vì người này mà nỗ lực nhiều hơn nữa. Thân thể gầy yếu này len lén ở trong giới quý tộc thành lập thế lực, ngoan độc giết chết công nhân vô tội. . . . Những … chuyện này, hắn cũng nguyện ý làm!

“Ta chưa từng có yêu cầu ngươi phải bảo hộ ta, đúng không? . . . . Kim, ta nghĩ đã đủ rồi. Thực sự. . . . Đã đủ rồi.”

Đủ hoặc thiếu, Tử Liên tự mình biết.

=============================================

Sắp hạ màn rùi^^, ta đã giữ lời hứa nhá, sẽ hoàn trước tết^^, cũng sắp chia tay Tử Liên và Kim rùi=.=!, đúng là thiệt cảm khái nha, ai~, thui tiếp tục ủng hộ nha các nàng^^, Happy new year a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK