• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng may là y tìm được!

Tử Liên hạ quyết tâm, ngày hôm nay tuyệt đối không bước vào phòng học lần nữa.

Hành tung của Tử Liên rất dễ đoán, hoàng cung lớn như vậy, hắn có thể đi, cũng chỉ có mấy chỗ mà thôi. Cứ tới những … chỗ này, Kim rất dễ dàng tìm được dây cột tóc của chủ nhân y.

Giữa hai tòa cung viện, có 1 hoa viên nhỏ u nhã tĩnh mịch, trong rừng cây mơ hồ có 1 thân hình thon dài đứng lặng, 1 nam tử niên kỉ còn trẻ mặc cung phục cao quý, hắn hạ mi mắt nhìn bàn tay nhẹ nắm của mình, thần tình tựa hồ có chút suy nghĩ.

Nhìn thấy người này, tâm tình Kim liền ngưng trọng, nhưng y vẫn cam chịu mà tiêu sái đi qua.”Nhị điện hạ.”

Kim cung kính đối với người này, cũng chính là nhị hoàng tử Trọng Minh mà khom người.

“Nguyên lai là Kim a…” Trọng Minh lộ ra 1 nụ cười quỷ dị, nheo lại mắt, thưởng thức nhìn bộ dáng y xỏa tóc.”Ngươi là đến tìm cái này sao?” Hắn dương dương tự đắc đem dây cột tóc quấn nơi ngón tay, tơ lụa viền chỉ vàng trong gió lay động, Kim có xung động muốn tiến lên cướp về.

“Đúng vậy,” y cúi đầu nói: “Thỉnh nhị điện hạ trả lại cho thuộc hạ.”

Trọng Minh trên mặt tiếu ý càng đậm, hắn đi tới chỗ Kim, cầm lên 1 lọn tóc trơn truột mềm mại của y, đem dây cột tóc ở ngón tay tại bên môi nhẹ nhàng ma sát.”Thượng đẳng tơ lụa… sẽ không phải là của đệ đệ ta đó chứ?”

“Đúng vậy.” Kim nhãn thần băng lãnh nhìn vào giầy của Trọng Minh, mắt ngay cả nháy cũng chưa từng.

“Ta nghĩ cũng nghĩ là vậy…” Trọng Minh ha hả cười vài tiếng, đưa tay vỗ vai y vài cái.”Nhìn ngươi lưu ý như vậy, Tử Liên khiến ngươi rất sung sướng sao? Tiểu tử đó ngoạn nữ nhân cũng không ít, công phu trên giường nhất định rất lợi hại…”

Kim khóe mắt không thể nhận ra là vừa nháy 1 cái.”Kim không dám vượt qua khuôn phép!” Y nhanh chóng quỳ 1 gối hướng Trọng Minh, cũng là để tránh cái tay kia.

Trọng Minh hạ mắt thấy mái tóc vàng của Kim tỏa ra trên vai, có chút đáng tiếc nói: “Vậy … thực sự là lãng phí.”

Kim cắn chặt hàm răng.”Nhị điện hạ thứ tội!”

“Đã biết đã biết, trả lại cho ngươi đây.” Nói xong Trọng Minh xoay người rời đi, buông dây cột tóc trong tay bay theo gió về phía sau, Kim bắt lấy vững vàng nắm trong lòng bàn tay.

Trừng theo bóng lưng Trọng Minh, Kim nắm tay thật chặt. Giết chết người này y tuyệt đối có thể nắm chắc! Bất quá… sẽ mang cho chủ nhân phiền phức.

Cầm trong tay dây tơ lụa có nhiều nếp gấp, Kim cẩn cẩn dực dực quay về. Dây buộc theo gió phất phơ nơi tay, y đem dây buộc tiến tới bên môi, giống như Trọng Minh để cảm thụ xúc cảm tơ lụa mềm mại, y khát vọng mùi hương trên tóc người nọ.

Không dám vượt khuôn phép, sao?

“Không xong!” Nhớ tới mệnh lệnh của chủ nhân, y quay người chạy về hoa viên.

“Chủ nhân.”

Con mắt nửa mở nửa khép. Tử Liên ghé vào trên cỏ, hàm dưới gối trên cánh tay, thanh âm kêu to cũng không làm hắn ngẩng đầu.

“Ta đã tìm được a.” Kim nói, ở bên cạnh Tử Liên ngồi xổm xuống, đưa dây cột tóc bằng tơ vàng trình ra trước mặt chủ nhân y.

Tử Liên trở mình, hướng y vươn một tay. Kim hiểu ý, đưa hắn từ trên cỏ kéo lên.

Phủi cây cỏ trên người hắn, chỉnh lý hảo y phục mất trật tự, đưa ra dây cột tóc.”Chủ nhân, Kim giúp ngài buộc lên được không?”

“Không cần, ngươi cứ giữ là được.” Tử Liên từ bên người Kim đi qua, đánh 1 cái ngáp, cũng không quay đầu lại trở về tẩm cung.

Kim sửng sốt, nhìn dây buộc mà bên tai ửng đỏ, vội vàng đuổi kịp chủ nhân của y.

Trốn học đương nhiên là bị nghiêm phạt, cấm túc, một tháng.

Quốc vương cũng không phải quá quan tâm hắn, chỉ phái mấy giáo sư quản giáo đứa nhi tử không ra gì này, triệt để thực hành cái gọi là nhắm mắt làm ngơ.

Bất quá, Tử Liên trốn học đều không phải bởi vì muốn làm quốc vương chú ý, hắn đơn thuần chỉ là ghét học bài.

“…” Vẫn như cũ không nói gì, Kim ở bên cạnh lại có thể cảm giác được Tử Liên đang rên rỉ không tiếng động.

Cấm túc một tháng, trong một tháng này không được ly khai tẩm cung, bằng không cấm vệ binh sẽ rất nhiệt tình mà hoạt động gân cốt. Hắn không giống khi còn bé có thể tìm nơi để trốn, nếu như không có Kim âm thầm hiệp trợ, hắn hầu như là chỉ cần một bước xuất môn sẽ bị tóm trở về.

Cấm túc một tháng… còn chưa tính. Cái đống này là gì a? !

Tử Liên đem sách vở xếp thành núi nhỏ trên bàn hất xuống đất, Kim cười khổ cúi đầu nhặt lên. Đem trả về bàn, hắn lại hất!

Kim dù vậy vẫn đem tất cả nhặt lên lại, sau đó kết quả vẫn như trên. Đối với chủ tớ này việc kiên nhẫn ngược đãi sách vở và thảm trải sàn đã trở thành trò chơi.

“Chủ nhân…” Lần thứ tư, Kim thở dài.”Ngài sớm muộn cũng phải đọc.”

“Có chỗ nào hữu dụng ngươi nói cho ta biết?”

“Đây…” Một câu nói làm Kim á khẩu không trả lời được.

Ai cũng đều biết tam điện hạ tuyệt đối không có khả năng ngồi trên vương tọa, tối đa chỉ là lĩnh một tước vị rồi bị gạt sang 1 bên. Cũng khó trách Tử Liên không muốn học bài, không cần phải dùng a.

“Tích lũy kiến thức?”

“Ngươi đi mà tích lũy.” Hắn tiện tay bắt quyển sách, vứt sang phía Kim.

Kim vững vàng tiếp được.”Chủ nhân, ngài đây là…”

“Được rồi! Kim.” Chống đầu, Tử Liên nghiên cổ nhìn y. Đường cong nơi cổ không hề che đậy, da thịt quá mức trắng noãn, nhìn Kim cứ như làm cho người ta lóa mắt.

“Vâng, có chuyện gì a chủ nhân?”

Tử Liên đem sách trên bàn tất cả đều đẩy tới trước mặt Kim, hai tay vòng quanh ngực, dựa lưng vào ghế, nói: “Lấy cái ghế ngồi xuống đây.”

Kim nghe lời đem cái ghế đến trước bàn học ngồi xuống, đường nhìn của y hầu như bị chắn bởi đống sách vở trước mặt.

Chống lại nhãn thần nghi vấn của người hầu, Tử Liên cười nói: “Nếu như… ngươi có thể trước lúc ta cảm buồn chán đem mấy thứ này đọc xong, ta sẽ thưởng cho ngươi!”

Kim nhãn tình sáng lên, ngay lập tức nói “Vâng”, nhanh tay lấy một quyển sách, cùng lúc rất nhanh lật xem.

Ta đã nhặt được 1 con đại cẩu a… Tử Liên thầm nghĩ.

Hắn gọi trù phòng đưa điểm tâm tới cho hắn, bính kiền và trà nóng vừa mới để lên bàn, Kim đã xem xong 2 quyển sách.

—— không ngờ đây là 1 con kim mao cẩu(1) đã đọc qua là không quên được.

Tử Liên uống 1 miệng trà nóng, thật là thơm… bính kiền cũng phi thường ngon miệng, hắn rất nhanh đã ăn xong. Không cần hắn ra lệnh, trù phòng liền lập tức đưa tới bánh ngọt được nướng rất tỉ mỉ, vừa nhìn người đem bánh tới, quả nhiên, là lão mụ tử(2) thương yêu Kim vô cùng ở trù phòng.

Xem ra hắn hôm nay còn có lộc ăn rồi.

Ăn xong phần nhân ngọt ngào của cái bánh, sợ hắn chán ngấy nên phía dưới lại đưa lên bánh bơ giòn, trở lại chính là món tuyệt nhất của lão mụ tử, chỉ có tại thọ yến của quốc vương mới có vinh hạnh mà nhìn, đó chính là bánh bột mì mật đường. Ai nói bánh bột mì mật đường cực phí công phu, một năm làm một lần đã rất khổ cực, vậy trước mặt hắn chính là cái gì a?

Có đôi khi Tử Liên không khỏi nghĩ, hắn đem Kim lưu lại, chẳng lẽ là do sợ đàn nữ nhân trù phòng đó trả thù hay sao?

Trong lòng vui vẻ hẳn lên, hắn một mình đem toàn bộ bánh bột mì mật đường ăn hết.

“No rồi.” Lại uống một ngụm trà, hiện tại, hắn đang cảm thấy buồn chán.

Buông chén trà, hắn đứng dậy định trở về phòng tiếp tục ai oán. Kim lúc này đã đóng lại 2 quyển sách cuối cùng, nói: “Chủ nhân, ta đã xem xong.”

“Ác?” Âm cuối nâng lên.

Kim nhìn thẳng vào hắn, Tử Liên nhướn mi.”Được rồi, để ta kiểm tra xem…” Hắn tùy tiện cầm một quyển sách, lật vài tờ, hỏi mấy vấn đề.

Kim trả lời không hề sai.

Lại cầm vài quyển sách, vô luận hắn hỏi cái gì, tất cả đối phương đều trả lời không sai một chữ. Xem ra, Kim thực sự là nhớ hết toàn bộ.

Đúng là không có ý nghĩa… Tử Liên không muốn hỏi nữa, hắn đem sách vở hất xuống, lần này, Kim không có đi nhặt.

Y vẫn như cũ nhìn Tử Liên, đôi mắt xanh như bầu trời kia tràn đầy chờ mong.

Nếu cho y 1 gúc gỗ nói không chừng đuôi của y cũng sẽ vẫy a(***)…”Thưởng cho a…” Tử Liên gãi gãi mặt, lười biếng nhìn Kim.”Ngươi muốn cái gì?”

Cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ, nội dung câu hỏi của Tử Liên thật là hấp dẫn, làm cho Kim hầu như nhịn không được mà thốt ra khát vọng chân chính của mình. Nắm chặt mém bàn khắc chế trái tim mình đập, Kim hít 1 hơi, nói: “Kim không dám, không dám có yêu cầu… chủ nhân, ta…”

“Ta van ngươi nói mau a.” Tử Liên rất là không kiên nhẫn.

“Nếu như… Nếu như có thể, có thể để ta ở gần đây để bảo hộ chủ nhân. Kim mong muốn có thể, có thể, ” hít 1 hơi, “ở trong tẩm cung chủ nhân.”

Tử Liên nhíu mày, rất chăm chú tự hỏi một hồi. 1 khoảng trầm mặc ngắn, làm cho Kim cảm giác bản thân giống như là phạm nhân đang chịu hình phạt.

“Ân, chỗ của lão mụ tử đối với ngươi mà nói đúng là quá nhỏ, lại là chỗ của nữ nhân cũng không thuận tiện… Cũng tốt, bên cạnh phòng ta là phòng của thị vệ vốn là nên chuẩn bị cho ngươi, ngươi cứ dọn dẹp rồi chuyển sang ở đi.”

“Tạ ơn chủ nhân!” Cuối cùng cũng có thể gần chủ nhân thêm 1 chút… Chờ một lúc, niềm vui sướng của Kim mới tràn ra được phân nửa, y đột nhiên nghe minh bạch điều Tử Liên nói. Phòng ngủ dành cho thị vệ phòng ở kế bên “vốn” là vì y mà chuẩn bị, y “vốn” sẽ ở đó sao? !

Lãng phí một nguyện vọng a! Kim trong lòng nổi giận.

Chú giải:

(1)kim mao cẩu: chó lông vàng,=.=!, ai~, đúng là càng xem càng thương tiếc cho Kim a=.=!, trung khuyển công đạt chuẩn ISO luôn rùi.

(2) lão mụ tử: bà lão già.

(***)Chắc các nàng cũng biết chuyện chơi trò tìm đồ với chó đúng hem? Đại khái là dùng 1 nhánh cây ném đi rồi bảo con chó đi tìm cứ vậy thui, hem ấy thì dùng đĩa nhựa đồ chơi chuyên dụng cũng được^^

=================================================

Các nàng thấy Kim là trung khuyển công đạt chuẩn chưa?^^, đúng chuẩn luôn á^^, mà Liên hình như cũng rất thích cái vụ này=.=!. Đôi khi nhìn Kim lại thấy mất hình tượng kinh a=.=!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK