=*=*=*=*=
"Tôi có một đề nghị, hiện tại đang là ban đêm, mọi người cho dù muốn chạy cũng không đi được, chỗ này của tôi có mười mấy con chiến mã, chỉ cần mọi người giúp tôi làm chút việc, tôi có thể tặng chúng cho mọi người, sắc trời vừa sáng, mọi người dựa vào chiến mã kéo xe, chạy cũng sẽ nhanh hơn."
Dân chúng dưới thành kiên nhẫn an tĩnh nghe kiến nghị của Trình Hoài Tiềm.
Phía tây doanh địa của Man tộc có phân ra một khu chuyên dụng cho 15 chiến mã, hiện tại Man tộc đều đã chết, đống chiến mã này tất nhiên nên đổi chủ, Trình Hoài Tiềm không chút khách khí chiếm lấy làm tài sản cho tiểu đội của mình.
Dân chúng đồng loạt sửng sốt không thể tin vào mắt mình, trừng lớn mắt muốn nhìn rõ hai người phía trên.
Chiến mã là tài nguyên vô cùng quý giá, mà chiến mã của Man tộc càng là đứng đầu, nếu bán ở Đại Hạ phải đến mấy chục thậm chí mấy trăm lượng hoàng kim một con, mười mấy chiến mã chính là hơn một ngàn lượng hoàng kim, vậy mà tráng sĩ trên thành nói gì? Muốn tặng cho bọn họ? Lỗ tai của họ chẳng lẽ hỏng rồi?
Một đám người bị dọa ngốc im phăng phắc, từ phía sau có ba người tiến lên, dẫn lầu là một lão gia tử đã gần trăm, bên cạnh là một nam nhân trung niên thân hình cao lớn cùng một nam trung niên béo lùn.
Những người còn lại nhìn thấy bọn họ thì sôi nổi lui về sau nhường ra một con đường, hiển nhiên danh vọng của ba người này trong Biên Lộc Thành khá cao, là người tương đối có tiếng nói ở đây.
Nam trung niên thân hình cao lớn tiến lên trước ôm quyền hành lễ với Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm, thay mặt những người khác hỏi ra vấn đề họ quan tâm nhất:
"Tráng sĩ thật sự muốn đem chiến mã tặng cho chúng ta?"
Chuyện này quá ngoài sức tưởng tưởng, vậy nên nam trung niên hỏi có chút không tự tin.
Tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm Trình Hoài Tiềm, trời quá tối, xung quanh hiện tại chỉ có nơi đèn đuốc chiếu đến mới có ánh sáng, vài người nhịn không được tiến lên hai bước, muốn thấy rõ biểu tình của hai vị trên thành.
Trình Hoài Tiềm dưới ánh mắt chờ mong của dân chúng Biên Lộc Thành trịnh trọng gật đầu:
"Không sai, tôi cùng đồng đội sẽ tiếp tục ở lại đây ngăn cản Man tộc, chúng tôi chỉ cần hai con chiến mã là được, còn lại đều tặng cho mọi người."
"Nhưng có điều kiện, từ đây đến trước khi hừng đông, mọi người cần dựa theo yêu cầu hoàn thành giúp tôi một việc, sau khi làm xong, đống chiến mã kia xem như thù lao dành cho mọi người."
Tuy Trình Hoài Tiềm đã xác nhận có kèm theo điều kiện dân chúng phải giúp anh làm việc, nhưng mọi người vẫn không dám tin, cho dù làm từ giờ đến hừng đông, tính công của tất cả mọi người lại cũng không đủ mua một con ngựa bình thường, vậy mà lại được trả thù lao tận mười mấy chiến mã cao cấp? Bọn họ có phải còn chưa tỉnh ngủ hay không?
Lúc này đầu bếp trung niên đã mang theo con trai trở lại, tất cả thành dân lập tức vây lấy ông, ông liền kể lại sự tích của hai vị phía trên cho mọi người nghe lần nữa.
Nghe thấy hai vị tráng sĩ chính diện đối đầu với mấy chục tên Man tộc, tất cả mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, kinh sợ đến da đầu tê dại, ba vị đi đầu hai mặt nhìn nhau, đột nhiên ý thức được, chuyện này bọn họ muốn làm liền làm, không muốn làm cũng phải làm.
Bằng không, ai cũng không thể đảm bảo hai vị trên kia có vì "thuyết phục" bọn họ, mà cho họ tự cảm thụ một chút uy lực của đại đao hay không.
Cuối cùng ba vị đi đầu cùng nhau tiến lại gần tường thành, sau khi được Trình Hoài Tiềm cho phép, liền căng da đầu bươc qua đống thi thể Man tộc tiến lên thành lâu.
Sau đó mấy người đứng thẳng một hàng, cung kính nghiêm túc nghe Trình Hoài Tiềm giảng giải yêu cầu cụ thể.
Trình Hoài Tiềm căn bản không thèm để ý dân chúng Biên Lộc Thành có suy nghĩ gì, anh chỉ muốn mượn sức lao động, làm ra phương án đối phó địch nhân.
Trước khi dân chúng tập trung lại đây, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch đã kiểm kê lại tất cả vật phẩm trên người, sau đó định ra phương án hành động.
Bọn họ muốn điều động toàn bộ sức lao động trong thành, trong mấy tiếng còn lại, cải tạo Biên Lộc Thành thành một bẫy rập thật lớn, sau đó để dân chúng rút lui, hai người sẽ biến nơi này thành chiến trường chiến đấu với đội quân Man tộc.
Trình Hoài Tiềm đã học được thuật bẫy rập, quả thực chính là như hổ thêm cánh, chỉ cần anh tự mình chế tạo hoặc chỉ huy người khác tạo ra bẫy rập, sau khi hoàn thành uy lực cùng xác suất thành công đều tiến bộ vượt bậc.
Cùng một loại bẫy rập, nếu để Hạ Thụy Trạch chế tạo ra, uy lực cùng xác xuất thành công đều kém xa Trình Hoài Tiềm.
Tiếp theo, Trình Hoài Tiềm làm tổng chỉ huy, Hạ Thụy Trạch làm người giám sát, nhanh chóng dựa theo kế hoạch chỉ đạo hơn 700 thành dân may mắn sống sót hành động, thành thị oanh oanh liệt liệt tiếp nhận một công cuộc cải tạo lớn.
Hàng loạt ngọn đuốc chiếu rọi khắp đường lớn ngõ nhỏ khiến Biên Lộc Thành sáng như ban ngày, khắp thành là dân chúng tới tới lui lui bận bận rộn rộn, mỗi người đều được an bài công việc riêng, rõ ràng là đêm xuân lạnh lẽo lại khiến không ít người đổ đầy mồ hôi.
Hết cách, Hạ Thụy Trạch đành ghi chép lại tất cả những người tham gia vào lao động, đồng thời căn cứ theo thành quả của họ tính điểm.
Dựa theo yêu cầu của hai vị tráng sĩ, mười mấy chiến mã sẽ được trao cho thành dân, còn về tiền tài cuối cùng phải phân chia thế nào sẽ dựa vào điểm lao động của họ.
Nói cách khác, hiện tại càng vất vả, càng làm nhiều càng tốt, sau cùng sẽ được chia càng nhiều tiền tài.
Ngay cả đứa nhỏ cũng biết đến để hỗ trợ, càng đừng nói thành dân, chia nhiều hay ít không phải chỉ là chút đồng tiền, mà được tính theo hoàng kim.
Không người nào sẽ ở thời điểm này lười biếng, cho dù là vì bản thân hay người nhà cũng phải dốc toàn lực.
Mấy trăm người hợp sức, cả tòa thành thị nhanh chóng thay đổi, dần dần lộ ra dáng vẻ dữ tợn của mình.
Bảy giờ sáng, phụ nữ người già trẻ nhỏ lần lượt trở về thu thập hành lý, thanh niên trai tráng thì ở lại làm xong công tác cuối cùng.
Thời điểm sắc trời hoàn toàn sáng tỏ, mười ba chiến mã cùng xe kéo đã sẵn sàng chờ xuất phát, trên xe chất đầy hành lý cùng lương thực, rìa ngoài thì để cho phụ nữ người già trẻ nhỏ ngồi.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch đứng ở cổng thành phía Nam tiễn người dân một đoạn đường, ba vị đi đầu đã cùng hai người hợp tác cả đêm, ít nhiều cũng có chút hiểu biết, liền thay mặt mọi người đứng ra cáo biệt.
"Hai vị tráng sĩ, chúng tôi sắp phải lên đường, xin các vị hãy bảo trọng!"
"Nắm chặt thời gian, có thể đi được bao xa thì đi, đến địa phương thích hợp bán đống chiến mã này đi, sau đó phân phát tiền cho người dân."
Hạ Thụy Trạch giao lại sổ chấm công cho lão gia tử, trong đó đều là cậu dựa theo yêu cầu của mọi người, tính công cho cá nhân hoặc gia đình, không quên dặn dò lão gia tử phải dựa vào đó mà chia tiền bán ngựa.
Sổ sách này là được công khai, buổi sáng ai đến xem Hạ Thụy Trạch đều không cự tuyệt, vì vậy không ít người đã sớm biết bản thân được bao nhiêu điểm lao động, hiện tại người nào người nấy tràn đầy nồng nhiệt nhìn chằm chằm quyển sổ, trong lòng vô cùng mong chờ.
Năm nào Biên Lộc Thành cũng bị Man tộc quấy nhiễu, không phải không muốn rời đi, mà một đồng tiền làm khó anh hùng, ở lại đây ít nhiều gì còn có nhà có đất, có chỗ ăn chỗ ở, đi nơi khác biết phải sống thế nào?
Nhưng hiện tại bất đồng, mười mấy chiến mã này chính là sự đảm bảo lớn nhất, sau khi đến được thành thị thích hợp, chỉ cần bán chiến mã là đã có tiền để nhập tịch ở địa phương mới, mua mấy mẫu đất, thoải mái vui vẻ tiếp tục sinh hoạt.
Đây là chuyện đại sự liên quan đến lợi ích cá nhân, lão gia tử trịnh trọng tiếp nhận sổ sách, hứa hẹn sẽ bảo quản cẩn thận.
Sau khi từ biệt, đoàn người thật dài chính thức khởi hành lên đường, phụ nhân trước đó được Hạ Thụy Trạch cứu giúp đột nhiên chạy ra khỏi đội ngũ, đưa hai cái rổ trong tay cho cậu, sau đó lại nhanh chóng chạy trở về.
Hạ Thụy Trạch mở ra xem thử, bên trong có đủ loại thức ăn từ lương khô thịt khô đến trái cây nước uống, đây là sợ bọn họ lưu lại Biên Lộc Thành trống rỗng không có gì ăn nên chuẩn bị cho họ sao?
Có vị phụ nhân kia đi đầu, lại thêm mấy phụ nhân chạy đến đặt rổ bên chân bọn họ, Hạ Thụy Trạch vội vàng từ chối, tỏ vẻ bản thân có dự trữ, không cần để lại.
Nam trung niên thân hình cao lớn nhanh chóng giải thích:
"Đây là chút tâm ý của thành dân chúng ta, hai vị tráng sĩ nhận đi, chúc hai vị bình an chiến thắng!"
Dứt lời nam trung niên không cho hai người có cơ hội cự tuyệt, lập tức xoay người theo đội ngũ rời đi.
Dân chúng Biên Lộc Thành thực cảm kích Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch, ngoại trừ chiến mã, hai vị tráng sĩ còn đưa cho bọn họ không ít vũ khí lục soát được từ doanh địa Man tộc, giúp bọn họ có năng lực tự bảo vệ mình trong lúc di chuyển.
Lễ vật không phải thứ gì quá quý trọng, chỉ là chút đồ ăn do họ tỉ mỉ chuẩn bị, chính là tâm ý của mọi người.
Đội ngũ càng lúc càng đi xa, hướng thẳng về phía nam, tiến vào vùng trung tâm của Đại Hạ.
Đồ ăn được tặng quá nhiều, cũng may không gian trong hệ thống đã tăng lên, hoàn toàn có thể đặt hết.
Sau khi tiễn biệt mọi người, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm liền trở lại thành lâu.
Đại sảnh đã được dọn dẹp qua, không có thi thể Man tộc, cũng không có vết máu, hai bên sườn đặt mấy tấm ván gỗ, ván gỗ bên phải còn có một người đang nằm, chính là Lạc Tĩnh Nhi vẫn luôn hôn mê.
Thân thể nàng đã được các phụ nhân tắm rửa qua, miệng vết thương trên người cũng đã bôi thuốc, còn giúp thay y phục mới, nhưng nàng vẫn luôn không tỉnh nên được đặt ở đó.
Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm đứng trên tường thành, hướng về phương Bắc quan sát một hồi, hiện tại vẫn chưa đến thời điểm nhắc nhở trên nhiệm vụ, bọn họ vẫn còn thời gian nghỉ ngơi.
Cả hai trở lại trong đại sảnh, đi về phía ván giường bên trái chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.
Để nghiệm chứng suy đoán trong lòng, Trình Hoài Tiềm cố ý đẩy hai ván giường sát vào nhau, sau đó nằm xuống bên cạnh Hạ Thụy Trạch, thấy Hạ Thuy Trạch đầy mặt không hiểu ra sao nhìn mình, liền ngôn từ chính đáng giải thích:
"Như vầy không gian hoạt động lớn hơn, hơn nữa nếu có chuyện cũng có thể cảm giác được động tĩnh người bên cạnh."
Hạ Thụy Trạch bất đắc dĩ tiếp nhận cách giải thích của anh, cũng không để ý nhiều, vất vả cả đêm, vừa nằm xuống không lâu cậu liền ngủ mất.
Nằm ở bên cạnh Hạ Thụy Trạch, cơn buồn ngủ của Trình Hoài Tiềm rất nhanh đã kéo tới, không bao lâu hô hấp của hai người đều trở nên nhẹ nhàng.
Cả tòa thành thị triệt để an tĩnh lại, thẳng đến khi tiếng thét chói tai của Lạc Tĩnh Nhĩ vang lên xé rách khoảng không.