=*=*=*=*=
Đối với tân nhân bị kéo vào thế giới này mà nói, mấy vị thí luyện giả có kinh nghiệm kỳ thật là sự đảm bảo cho an toàn của bọn họ cùng với trình độ thu lợi lớn nhất. Đơn giản thế này, tân nhân chỉ cần mượn một loại vũ khí từ chỗ thí luyện giả, điểm xuất phát lập tức tăng lên rất nhiều.
Đáng tiếc phần lớn tân nhân đều chưa ý thức được điểm này, đa phần chìm sâu trong phẫn nộ vì bị buộc không ngừng lên đường, địch ý cùng cảm xúc không tín nhiệm chiếm đa số.
Phải biết là, bọn họ càng đối địch cùng không tín nhiệm, thí luyện giả cũng sẽ như vậy, chỗ nào còn chuyên tâm bảo vệ bọn họ?
Lý Minh Thành không giống, từ lúc được cứu ra khỏi thùng xe sau đó chia đội ngũ, hắn đã nhanh chóng nhận rõ hiện thực, lập tức biểu đạt thân cận cùng lấy lòng hai vị đội trưởng, hiện tại cũng đi trước một bước, thử mượn vũ khí của thí luyện giả có kinh nghiệm, theo Hạ Thụy Trạch thấy, biểu hiện này phi thường không tồi.
Vì vậy cậu nhìn thẳng vào mắt Lý Minh Thành hỏi:
"Nếu anh nhận được vũ khí, sẽ công kích hai người chúng tôi sao?"
Thời điểm Hạ Thụy Trạch nghiêm túc, khí thế ôn hòa vô hại ngày thường hoàn toàn biến mất, trở nên cường thế sắc bén, hơn nữa cậu luyện chính là tinh thần lực, vì vậy Lý Minh Thành đứng đối diện chỉ thấy uy áp đè nặng, đột nhiên sinh ra sợ hãi, trái tim phảng phất như bị bóp chặt.
Bình ổn tinh thần, Lý Minh Thành ngữ khí kiên định thề:
"Tôi có thẻ thề với ngài, tôi tuyệt đối sẽ không sinh ra ý tưởng gì bất lợi với ngài cùng Trình đội, vũ khí tuyệt đối không nhắm về phía hai vị! Nếu vi phạm, ngài có thể lập tức xử lý tôi, tôi sẽ không có một câu oán hận!
Tôi, nhà của tôi ở tiểu khu Quảng Phú thành phố Thượng Hải, trong nhà có một thê tử, một nhi tử học sơ trung, một nữ nhi học tiểu học, tôi không muốn chết, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho bọn họ, tôi chỉ muốn cố gắng sống sót! Cầu xin ngài!"
Lý Minh Thành nói đến âm thanh nghẹn nghào, thậm chí còn muốn quỳ xuống trước mặt Hạ Thụy Trạch.
Hạ Thụy Trạch đỡ lấy cánh tay Lý Minh Thành không để hắn quỳ, cười lắc đầu:
"Cái này không cần thiết. Được rồi, anh nói như vậy tôi liền tin anh, cho anh mượn vũ khí, lấy được bảo rương thì chia cho tôi một nửa là được, anh chọn trước còn lại thì cho tôi. Anh muốn vũ khí tầm xa hay vũ khí cận chiến?"
Hạ Thụy Trạch thử một chút, không cảm nhận được ác ý trên người Lý Minh Thành, liền dứt khoát đồng ý.
Kế tiếp cần phải suy sét xem cho mượn vũ khí gì, trong không gian dự trữ, vũ khí của Hạ Thụy Trạch phi thường phong phú, có thể dựa theo thói quen hành động của Lý Minh Thành đưa cho hắn loại thích hợp nhất.
Hạ Thụy Trạch sảng khoái đáp ứng như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lý Minh Thành, hắn ngốc lăng một hồi, sau khi phản ứng lại thì vô cùng kích động, lập tức nghĩ lấy lòng muốn giao ra 2/3 thu hoạch cho cậu, đột nhiên từ lều trại phía sau lộ ra ánh mắt hung ác của Trình Hoài Tiềm, Lý Minh Thành liền nghẹn, nhớ tới gì đó, không dám cò kè mặc cả, chỉ có thể nghiêm túc suy xét:
"Vũ khí tầm xa đi, tôi khả năng dùng vũ khí cận chiến không được tốt lắm."
Lý Minh Thành là nhân viên văn phòng, đã nhiều năm không rèn luyện thân thể, bụng bia cũng không nhỏ, cho dù đưa cho hắn đại đao, tay chân hắn cũng không có biện pháp sử dụng linh hoạt, vẫn là vũ khí tầm xa tương đối thích hợp.
Lý Minh Thành thấy vũ khí tầm xa Hạ Thụy Trạch từng sử dụng có nỏ tiễn, cung tiễn cùng khẩu súng khá kỳ lạ, ngoại trừ cung tiễn, hai cái khác nếu cho hắn mượn hẳn đều có thể phát huy tác dụng.
Quả nhiên Hạ Thụy Trạch cầm ra một nỏ tiễn bạch sắc thượng phẩm cùng một khẩu súng laser bạch sắc thượng phẩm đặt trước mặt Lý Minh Thành để hắn chọn.
Lý Minh Thành đương nhiên chọn súng laser, lúc thật sự chạm vào vũ khí nóng có phong cách khoa học viễn tưởng này, hắn không nén được kích động.
Hạ Thụy Trạch đơn giản giới thiệu cách sử dụng súng laser một lượt, nhắc nhở Lý Minh Thành chú ý thời gian nạp năng lượng, cuối cùng cường điệu nhắc nhở: "Nhất định phải sử dụng cẩn thận, ngàn vạn lần đừng nhắm vào người."
Lý Minh Thành trịnh trọng đáp ứng.
Lý Minh Thành biết, loại vũ khí như súng laser này đăt trong tay bất kỳ kẻ nào cũng có thể gây ra lực sát thương cực lớn, cho dù là bản thân hắn sức chiến đấu như cọng bún, nhưng sau khi có được súng laser liền chẳng khác gì phần tử nguy hiểm di động, không thể không cẩn thận khi sử dụng.
Thẳng đến khi Hạ Thụy Trạch bị Trình Hoài Tiềm kéo về lều trại, Lý Minh Thành hốt hoảng trở về, hắn vẫn không nhịn được kích động đến phát run, chân đi bước cao bước thấp.
Hắn đâu nghĩ tới thế nhưng thật sự có thể mượn vũ khí từ Hạ đội, lại còn là súng laser? Quả thực thuận lợi ngoài sức tưởng tượng!
Có súng laser cho dù là sói hoang đến hắn cũng không sợ, khẳng định có thể đạt được càng nhiều bảo rương, chỉ cần đưa cho đội trưởng một nửa, dư lại cũng đủ để hắn ăn ngon uống tốt, nhanh tróng trở nên cường đại.
Tưởng tượng đến tình cảnh như vậy, Lý Minh Thành nhịn không được càng thêm kích động!
Hạ Thụy Trạch nói chuyện với Lý Minh Thành xong, lập tức bị Trình Hoài Tiềm gấp không chờ nổi kéo về trong lều.
Hạ Thụy Trạch vừa quay đầu liền thấy Trình Hoài Tiềm đã tắm rửa xong, cả người chỉ mặc độc cái quần lót, bọt nước chưa được lau khô theo từng khối cơ bắp săn chắc không ngừng trượt xuống, Hạ Thụy Trạch trơ mắt nhìn những giọt nước từ ngực anh chảy xuống, cuối cùng biến mất ở lớp vải quần, đầu "oanh" một tiếng, rốt cuộc nhớ lại đề tài đang thảo luận trước đó.
Chính là, tiết tấu này có chút không thích hợp nha, cảm giác ở giữa thiếu mất một đoạn....bọn họ không phải đang thương lượng sao? Cậu không phải đã cự tuyệt? Hiện tại là chuyện thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Nhanh, nhanh, nhanh, nước đã dự trữ đủ rồi, tắm rửa một cái cho mát mẻ, sau đó ngủ trưa dưỡng sức, đến chiều mới có thể tinh lực dư thừa thu hoạch bảo rương!"
Hạ Thụy Trạch sao có thể nghĩ đến, Trình Hoài Tiềm cảm thấy kỹ năng yếu thế làm nũng dùng không tốt, liền hoàn toàn lộ ra dáng vẻ vốn có, bá đạo cường thế trực tiếp nhanh gọn.
Vừa nói chuyện Trình Hoài Tiềm vừa đẩy Hạ Thụy Trạch hướng về phía phòng vệ sinh, thậm chí còn giơ tay muốn giúp cậu cởi quần áo, Hạ Thụy Trạch bị dọa vội vàng túm chặt y phục, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng nói: "Tôi tự làm, tự làm được!"
Thấy kế hoạch hoàn thành, Trình Hoài Tiềm vô cùng vui vẻ, đồng thời cảm thấy đồng đội quá thẹn thùng hướng nội, bọn họ cùng nhau tắm rửa thì có sao đâu?
Cũng may lát còn phải tìm cách lôi đồng đội lên giường, Trình Hoài Tiềm săn sóc khoác thêm áo ngủ bên cạnh sau đó xoay người ra khỏi lều trại, để không gian lại cho đồng đội đang thẹn thùng.
Trình Hoài Tiềm ra ngoài, ngón tay búng nhẹ, một viên hạt châu màu đen bắn thẳng lên vai Lý Minh Thành đã đi xa, thấy anh vẫy tay, Lý Minh Thành liền vội vàng chạy trở về, cung kính hỏi:
"Trình đội, ngài có gì phân phó?"
Lý Minh Thành lăn lộn trong xã hội nhiều nằm, nhìn qua vô số người, dễ dàng nhận ra hai vị đội trưởng tính cách khác nhau, Hạ Thụy Trạch là người thiện lương dễ nói chuyện, Trình Hoài Tiềm lại là nhân vật nguy hiểm khủng bố khó dò.
Lý Minh Thành căn bản không dám giở trò gì trước mặt Trình Hoài Tiềm, thậm trí không dám tùy tiện đi lên lấy lòng, ai biết Trình Hoài Tiềm có chán ghét kiểu đó hay không, chạm vào kiêng kỵ sẽ không tốt.
Cho nên hiện tại được triệu hoán, trong lòng Lý Minh Thành thấp thỏm không thôi.
Trình Hoài Tiềm vừa chuyển, một lọ dược thủy khôi phục cùng một cuộn băng vải liền xuất hiện trong tay, ra hiệu cho Lý Minh Thành cầm lấy, giọng điệu tùy ý phân phó:
"Hãy hoạt động ở xung quanh vị trí anh vừa đi tới, đừng để cho những người khác đến gần lều trại, đương nhiên động vật cũng không được. Mặc kệ có chuyện gì để sau rồi nói."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Lý Minh Thành không ngừng gật đầu đảm bảo, trong lòng phi thường cao hứng hai vị đội trưởng đểu xem trọng mình, không hề cảm thấy làm thủ vệ cho hại vị đội trưởng có gì mất mặt, đây chính là vị trí người khác muốn cũng không được, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đương nhiên cách hai vị đội trưởng càng gần càng thêm an toàn.
Khoát tay ý bảo Lý Minh Thành có thể rời đi, Trình Hoài Tiềm vung tay, huyết ma ngưu bị thu lại trước đó lập tức xuất hiện trước lều trại, ngoan ngoãn nằm cạnh cửa canh gác.
Lại một cái phất tay, một bộ khô lâu kỵ binh cao lớn cùng một tiểu khô lâu thân cao 1m nhưng lại cầm thanh đại đao dài đến 1m5 xuất hiện bên cạnh lều trại, được Trình Hoài Tiềm chỉ huy, một con đi đến chỗ mấy tân nhân bảo vệ bọn họ, con còn lại đi đến bên cạnh hồ nước canh giữ, công kích đám động vật trộm đến uống nước.
Còn việc đám tân nhân đó nhìn thấy kỵ binh khô lâu khủng bố có thể bị dọa khóc hay không thì không phải chuyện Trình Hoài Tiềm bận tâm.
Cả một buổi sáng đi dưới trời nắng hơn 40 độ, Hạ Thụy Trạch không tránh khỏi ra một thân mồ hôi, đương nhiên không cách nào cự tuyệt dụ hoặc của việc được tắm rửa.
Cậu thoải mái tắm rửa một phen, mặc vào áo ngủ đồng đội đã chuẩn bị sẵn, thời điểm ra khỏi phòng vệ sinh nhìn thấy giường lớn mềm mại kia, Hạ Thụy Trạch không nhịn được ngáp một cái.
Sau đó cậu nhìn thấy Trình Hoài Tiềm đã ngồi sẵn trên giường hai mắt phát sáng, vui vẻ vẫy vẫy tay, vỗ vỗ đệm giường bên cạnh, tỏ ý mời chào.
Hạ Thụy Trạch có chút rối rắm, những nghĩ việc đã đến nước này liền dứt khoát từ bỏ chống cự, vì vậy cậu đem quỷ dơi của hệ thống thả ra ngoài, lệnh cho nó bảo hộ mấy tân nhân, sau đó bản thân lười biếng nắm xuống.
Độ ấm trong lều trại đã giảm về nhiệt độ thích hợp, Hạ Thụy Trạch thoải mái thở ra một hơi, không thể không nói, loại giường được Chủ Thần đánh giá cao quả nhiên là danh xứng với thực, cơn buồn ngủ lại tăng thêm mấy phần.
Trình Hoài Tiềm đột nhiên tiến lại gần cổ Hạ Thụy Trạch hít sâu một hơi, khiến Hạ Thụy Trạch đang thả lỏng không khỏi hoảng sợ, theo bản năng rụt cổ lại, vội vàng hỏi: "Anh làm sao vậy? Cầm tinh con chó hả?"
"Cậu dùng loại sữa tắm tôi đặt trong đó à? Sao mùi hương trên người cậu có vẻ càng thơm hơn?"
Trình Hoài Tiềm híp mắt, vẻ mặt biến thái cảm thụ một phen, cuối cùng đưa ra kết luận khiến Hạ Thụy Trạch dở khóc dở cười.
"Được rồi, không phải anh muốn ngủ sao, nhanh ngủ đi."
Hạ Thụy Trạch đắp chăn đàng hoàng, lần nữa thoải mái thở ra một hơi, mùa hè nóng bức được ngủ trưa trong phòng mở điều hòa quả là chuyện hạnh phúc ~
"Ha, kỳ thật trước đó tôi muốn đi tìm cậu, cậu hình như công tác trong ngành trò chơi ở Thượng Hải, tôi chuyên môn đến mấy công ty game khá lớn khảo sát xem thử, cũng không biết có gặp qua cậu không."
Nằm bên cạnh đồng đội, Trình Hoài Tiềm từ thể xác đến tinh thần đều trở nên thoải mái, liền nói đến đề tài riêng tư không liên quan đến thế giới Vô Tận, trong âm thanh đã có mấy phần buồn ngủ.
"Công ty gì?"
Hạ Thụy Trạch sửng sốt, đôi mắt nửa khép lập tức trợn to, vội vàng truy hỏi.
Trình Hoài Tiềm thuận miệng chỉ ra mấy cái tên, mà công ty cũ của Hạ Thụy Trạch cũng nằm trong đó.
Nghe giọng nói đã trở nên mơ màng của anh, cổ họng Hạ Thụy Trạch có chút khô, trầm mặc một hồi mới hỏi: "Chuyện từ khi nào?"
Mơ mơ màng màng trả lời một câu, Trình Hoài Tiềm liền chìm vào giấc ngủ
Anh đã lâu không được ngủ ngon, không hiểu sao có Hạ Thụy Trạch ở bên cạnh tâm trạng lại cực kỳ sung sướng, thoải mái thả lỏng, cơ hồ một giây liền chìm vào giấc ngủ.
Hạ Thụy Trạch trong thời gian ngắn lại không ngủ được, theo như lời Trình Hoài Tiềm nói thì đúng là khoảng thời gian cậu từ chức, cậu nhớ lại hôm liên hoan mấy đồng sự còn oán giận người của tổng bộ vừa đến liền mở cuộc họp, yêu cầu toàn bộ công nhân trình diện, hiện tại cậu hình như đã biết nguyên nhân là gì.
Lúc đó còn cảm thấy may mắn hiện tại tâm trạng lại có chút phức tạp, đúng là đáng tiếc, anh đến đúng lúc cậu rời đi, hai người liền cứ vậy bỏ lỡ nhau.
Nếu cậu rời đi trễ một ngày, không biết nếu hai người chạm mặt ở hiện thực thì ký ức của bọn họ có thể giải phóng hay không?
Hạ Thụy Trạch quay đầu nhìn Trình Hoài Tiềm đang ngủ say, gương mặt soái khí cường thế bá đạo ngày thường lúc này lại có vẻ an tĩnh ngoan ngoãn, đường cong sắc bén cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Trong nháy mắt, não Hạ Thụy Trạch như bị đứt một sợi, cậu hơi vươn người hít một hơi mùi hương trên người Trình Hoài Tiềm, cẩn thận cảm thụ, quả nhiên rất dễ chịu.
Vừa đưa ra kết luận Hạ Thụy Trạch liền cảm thấy mình bị Trình Hoài Tiềm dạy hư, vội vàng rụt người lại.
Nhưng trong đầu vẫn không khống chế được mà nhớ tới một bài viết trước kia vô tình nhìn thấy, nói hương vị hormone trên người mỗi người không giống nhau, trên đời này vừa vặn có người cảm thấy mùi hương trên người đối phương rất dễ nghe, như vậy tình yêu mới lâu dài.
Hạ Thuỵ Trạch thời điểm cao trung đã đi bệnh viện kiểm tra xu hướng giới tính, cậu là người đồng tính, tuy sẽ không bị kỳ thị nhưng cũng thuộc về quần thể số ít, nhiều năm như vậy cậu cũng chưa gặp được đối tượng khiến mình có hảo cảm, cho dù là những nam minh tinh xuất hiện trên "bảng xếp hạng đồng tính luyến ái ảo tưởng", cậu cũng không có chút hứng thú.
Nhưng cậu trăm triệu không nghĩ tới, sau một lần nhân sinh xuất hiện đại biến, cậu lại gặp được một người luôn khiến mình chú ý....
Trước khi gặp lại Trình Hoài Tiềm ở thế giới này, vô luận là thế giới nhiệm vụ thứ hai hay ở trong hiện thực Hạ Thuỵ Trạch thường xuyên sẽ nhớ tới người đồng đội này, cậu trước đó luôn kiên định là do bản thân cảm thấy đáng tiếc vì không thể nhớ kỹ đồng đội hợp tác ăn ý, hiện tại nghĩ lại, cậu tựa hồ cũng không hoài niệm đồng sự ở công ty cũ như vậy a....
Một mình Hạ Thuỵ Trach lâm vào mê man, tiếng hít thở trầm thấp của đồng đội ở bên cạnh cũng dần ảnh hưởng đến cậu, Hạ Thuỵ Trạch từ từ chìm vào giấc ngủ, hơi thở hai người đan xen, khoảng cách cũng ngày càng gần.
Trong lều trại một mảnh yên tĩnh, ngoài lều trại lại không như vậy.
Thời điểm khô lâu kỵ binh Trình Hoài Tiềm phái ra xuất hiện trước mặt mấy tân nhân khiến bọn họ sợ tới mức oa oa kêu khóc, nếu không phải có người tận mắt nhìn thấy nó chạy đến từ ngọn núi hai vị đội trưởng nghỉ ngơi, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức tè ra quần mà chạy lên đó cầu cứu.
Cho dù trong lòng có suy đoán, dưới sự giám thị của khô lâu kỵ binh, các tân nhân vẫn phái ra ba đại biểu tự mình đến đó hỏi rõ tình huống.
Đương nhiên ba đại biểu không có cơ hội tiếp cận lều trại, từ xa đã bị Lý Minh Thành ngăn cản.
"Các người có chuyện gì? Không nghỉ ngơi cho tốt chạy tới đây làm chi?"
Được hai vị đội trưởng nhìn trúng, Lý Minh Thành nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
"Anh có thể tới còn chúng tôi thì không sao?" Một người cao gầy trong đó không phục hỏi ngược lại.
Một người mập mạp khác vội vàng khuyên giải: "Được rồi được rồi, đều bình tĩnh một chút, đừng quên chính sự, chúng tôi đến là muốn hỏi hai vị đội trưởng một chút, bộ khô lâu kia là của họ sao?"
"Khẳng định là như vậy, khô lâu không hoà hợp với hoàn cảnh nơi này. Khô lâu kỵ binh kia là Trình đội phái đi bảo hộ các người, không chỉ ở chỗ mấy người, bên phía hồ nước cũng có một con, kia, ngay trước lều trại của các đội trưởng cũng có một con."
Ba người nhìn theo hướng Lý Minh Thành chỉ, quả nhiên thấy được tiểu khô lâu bện cạnh hồ nước cùng huyết ma ngưu trước lều trại, lúc này mới yên lòng, tân nhân cao gầy nhịn không được phun tào:
"Sao lại đưa đến mấy thứ khủng bố như vậy a, này có thể mở nhà ma luôn rồi."
"Lời này của ngươi là ý gì? Hai vị đội trưởng nghỉ ngơi cũng không quên bảo hộ an toàn cho các ngươi, đừng không biết tốt xấu!"
Lý Minh Thành không vui dạy bảo, không nghĩ tới lời này lại khiến đối phương càng thêm kích động.
"Bọn họ còn muốn nghỉ ngơi? Phi, bọn họ ở trong lều nghỉ ngơi, lại để chúng ta ở ngoài phơi nắng? Không sợ buồn chết trong đó a?"
Tân nhân cao gầy bị phơi nắng đến sắp lột một lớp da, tự nhiên cực kỳ khó chịu việc Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thuỵ Trạch trốn trong lều trại, tức giận đến không biết giữ miệng.
Lý Minh Thành nháy mắt phẫn nộ, biểu tình cũng trở nên dữ tợn, cuối cùng vẫn nén giận, hạ giọng giáo huấn: "Cút trở về nghỉ ngơi đi, đừng ở chỗ này làm càn!"
"Con mẹ nó mày nguyện ý làm chó săn quỳ liếm cho bọn chúng là chuyện của mày, đừng mẹ nó lôi chúng tao vào!"
Tân nhân cao gầy không cam lòng yếu thế mắng lại.
Mắt thấy hai người xung đột ngày càng kịch liệt, hai tân nhân còn lại vội vàng kéo tên cao gầy muốn lôi hắn trở về. Nhưng tân nhân cao gầy đã bị nóng đến hỏng đầu, thế mà lại muốn xông lên đánh nhau với Lý Minh Thành.
Lý Minh Thành tránh thoát, lui ra phía sau vài bước, lấy súng laser đặt trong không gian ra, nâng họng súng uy hiếp:
"Lười dây dưa với cậu, nhanh lên, trở về hết đi!"
Sau khi nhìn thấy súng laser, hiện trường như bị ấn nút tạm dừng, nhất thời lâm vào yên tĩnh, ba người đối diện nhìn súng trong tay Lý Minh Thành, kinh nghi hỏi:
"Sao anh lại có thứ này?"
Trước đó bọn họ tận mắt nhìn thấy Hạ Thuỵ Trạch dùng qua cây súng này, nhìn một đống động vật ngã xuống gần hồ nước là có thể chứng minh uy lực của nó, hiện tại nhìn Lý Minh Thành vốn nhận đãi ngộ giống mình trong tay lại xuất hiện súng, ba người lập tức không bình tĩnh.
"Đây là tôi mượn từ chỗ Hạ đội, Hạ đội tốt bụng cho tôi tạm thời mượn dùng."
Lý Minh Thành quý trọng sờ sờ thân súng, sau đó xua tay đuổi ba tân nhân kia đi.
Lúc này tân nhân cao gầy cũng không dám làm ra động tác gì quá khích, ba người mang theo lòng đầy nghi ngờ trở về, rất nhanh tin tức Lý Minh Thành từ chỗ Hạ Thuỵ Trach mượn được vũ khí đã truyền khắp toàn bộ tân nhân.
Tin tức này kích thích không ít người, ai không hâm mộ hai đội trưởng trong tay có vũ khí? Nếu có được vũ khí cường đại, bọn họ còn cần cẩn thận như vậy sao?
Dựa vào cái gì Lý Minh Thành có thể mượn được vũ khí?
Lý Minh Thành có thể mượn đến, vậy bọn họ cũng có thể đúng hay không?
Nói không chừng là do Lý Minh Thành dám mở miệng, Hạ đội ngại thể diện nên mới cho hắn mượn, bọn họ không thử sao biết?
..........
Giữa tân nhân đang nổi sóng ngầm, không bao lâu đã có người đứng dậy đi về phía sườn núi, thấy có người tiên phong, những người khác cũng không cam lòng yếu thế, sợ bản thân chậm một bước liền không mượn được, cũng vội vàng đứng lên chạy về phía lều trại.
Lý Minh Thành nâng súng laser nhắm chuẩn một con thỏ hoang chạy đến hồ nước muốn trộm uống nước, đáng tiếc súng đầu tiên không trúng, ngược lại còn kinh động đến con thỏ, hai ba bước liền nhảy vọt đi biến mất vô tung vô ảnh.
Thở dài một hơi, Lý Minh Thành tiếp tục tìm kiếm những con mồi khác, hắn hiện tại đã có vũ khí trong tay, chỉ là trình độ bắn còn kém một chút, bận rộn nửa ngày cũng chỉ xử lý được năm sáu con mồi, tuôn ra một bảo rương, nhưng mục tiêu công kích phải đến mười mấy con.
Lý Minh Thành lúc này mới biết Hạ Thụy Trạch chỉ bảo hắn nộp lên một nửa bảo rương rốt cuộc có bao nhiêu chiếu cố mình, nếu để hắn giao ra 2/3, khả năng cũng chẳng còn để tích trữ.
Bất quá Lý Minh Thành cũng không nản chí, đầu tiên hắn kiểm tra thử số năng lượng còn lại của súng laser, xác nhận còn không ít, đủ để hắn tiếp tục thăm dò.
Tiếp theo, số lần xạ kích tăng lên, xúc cảm khi bắn cũng tốt hơn mấy lần đầu rất nhiều, gần nhất cho dù bắn trượt cũng không bị trượt đi quá xa.
Thời điểm Lý Minh Thành đang tiếp tục tìm kiếm con mồi, từ xa đã thấy đám tân nhân như chạy đua không ngừng tăng tốc vọt về phía này, Lý Minh Thành dứt khoát chủ động tiến lên nghênh đón, ngăn đám tân nhân cách xa lều trại.
"Lý ca, có chuyện tốt cũng không thể quên các huynh đệ nha, mau chia sẻ một chút, anh làm thế nào mà mượn được vũ khí từ Hạ đội vậy?"
Có người nhiệt tình chào hỏi Lý Minh Thành, muốn học hỏi kinh nghiệm từ chỗ hắn.
Lý Minh Thành cười cười, cũng không giấu giếm:
"Các người nghĩ muốn mượn vũ khí từ chỗ đội trưởng, đầu tiên không phải nên để đội trưởng nhìn thấy các ngươi dám đứng ra chiến đấu sao? Mặc kệ là loại động vật gì, dù sao cũng nên tự mình xử lý một con mồi, tuôn ra một cái bảo rương, lúc đó mới có thể mở miệng nói với đội trưởng chuyện này."
"Đây là Hạ đội yêu cầu sao?"
Tân nhân nghi hoặc hỏi.
"Không, là tôi tự nghĩ như vậy, dù sao bản thân tôi chính là sau khi đạt thành điều kiện đó mới dám đến mở miệng hỏi mượn Hạ đội vũ khí, Hạ đội là người tốt, quả nhiên đã đồng ý cho tôi mượn một khẩu súng."
Lý Minh Thành thẳng thắn thành khẩn nói.
Nghe được Hạ Thụy Trạch cũng không chính xác yêu cầu phải mang theo bảo rương đi mượn vũ khí, có tân nhân liền không muốn tiếp thu kiến nghị của Lý Minh Thành, tay không tấc sắt săn giết động vật so với việc mượn được vũ khí rồi săn giết độ khó cao hơn nhiều, sao bọn họ phải bỏ dễ tìm khó, hoàn toàn có thể mượn vũ khí trước.
"Được rồi, đa tạ anh, tôi đi tìm Hạ đội hỏi một chút."
Tân nhân muốn vòng qua Lý Minh Thành tiếp tục đến gần lều trại, vừa dứt lời đã bị Lý Minh Thành duỗi tay cản đường.
"Cho dù các người muốn đi tìm Hạ đội thì hiện tại cũng không được, đội trưởng đang nghỉ trưa, có chuyện gì đến chiều lại nói."
Các tân nhân lập tức sắc mặt khó coi nhìn nhìn Lý Minh Thành, lại nhìn về phía lều trại, hoài nghi Lý Minh Thành không muốn bọn họ tiếp cận đội trưởng, gián tiếp không muốn để bọn họ mượn được vũ khí.
Lý Minh Thành đối mặt với hơn 20 người cũng không túng quẫn, trái lại hạ giọng uy hiếp: "Đây là đích thân Trình đội phân phó, các người không muốn làm cậu ấy tức giận đi?"
Uy hiếp này quả nhiên phi thường hiệu quả, các tân nhân hai mặt nhìn nhau, do dự không thôi.