Từ cửa vào, Severus nhìn thấy Slughorn đang đứng say sưa nói chuyện với một nữ phù thủy da màu đẹp mê hồn trong chiếc váy đầm dài màu đỏ thẫm. Trông cô ta đẹp lộng lẫy như một bông hoa thược dược - đúng như tên của mình.
Daliah Frazer - không, Daliah Frazer Zabini vì có vẻ như cô ta vừa cưới anh chàng Truy thủ Neil Zabini của đội Slytherin học cùng năm với cô ta. Slughorn đang xuýt xoa khen ngợi chiếc nhẫn kim cương to tổ chảng trên tay cô nàng, nhưng có vẻ như ông bị chấn động bởi sắc đẹp của cô ta hơn là chiếc nhẫn.
Severus biết rằng chồng của Daliah Zabini sẽ sớm sủa ra đi thôi, ít lâu sau khi cô ta sinh đứa con trai kiêu ngạo và cô độc Blaise của mình. Rồi sau đó cô ta sẽ lấy chồng thêm sáu lần nữa, mà mỗi ông chồng sau đó đều chết đi vì một lí do bí ẩn nào đó, để lại cho cô ta cả đống vàng.
Daliah cũng từng làm mưa gió trong trường Hogwarts thời cô ta còn là học sinh. Khi Severus mới vào trường thì cô ta đang học năm thứ năm, cũng cùng nhà Slytherin với anh. Học sinh nam - bất kể nhà nào - đều đổ nghiêng đổ ngả trước sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Daliah. Ngay cả Severus cũng cảm thấy tức thở mỗi khi cô ta đến bên cạnh - tất nhiên là trước khi tình yêu của anh dành cho Lily trở nên sâu đậm. Severus tin rằng Lucius Malfoy, dù hẹn hò với Narcissa, nhưng vẫn có đôi lần lén lút bồ bịch gì đó với cô nàng này.
Ngay cả lúc này, ánh mắt của những khách mời nam xung quanh cũng đang đổ dồn vào Daliah.
Severus tin rằng mình nên tránh khỏi những chỗ nhiều con mắt là tốt nhất, nên rón rén đi vòng qua sát những bức tường để lần vào trong. Tránh xa được chỗ Slughorn và người đẹp bí ẩn, Severus bắt đầu đưa mắt tìm Lucius.
Nếu có ai dễ nhận thấy nhất trong đám đông này thì có lẽ là Lucius. Anh ta cao và chẳng dễ gì mà để lẫn đi được mái tóc dài màu bạch kim nổi bật của mình. Severus bắt sóng được ngay cái mái tóc đó ở cách anh chừng hai chục mét, nhưng anh không tiến lại gần mà quyết định cứ thư thư hẵng ra mà chào hỏi. Đâu có thú vị gì khi nói chuyện với gã lèo lá đó.
Con mắt của Severus lại tiếp tục bắt được mái tóc màu đỏ sậm của Lily. Anh tiến lại gần và nhận thấy cô đang đứng cạnh James Potter, với cánh tay của Potter vòng hờ hững trên hông cô.
Severus bước thêm mấy bước thì va phải một người phi ra từ đám đông. Regulus Black.
- Ờ... chào Severus.
Regulus đưa tay lên chào vội vã. Tóc tai cậu ta không hiểu vì lí do gì rất rũ rượi.
- Chào Regulus.
Severus đáp lại. Regulus bất ngờ chộp lấy tay Severus, hổn hển.
- Anh phải… xử lí ngay cho tôi vụ này…
Để trả lời cho cái nhướng mày của Severus, cậu ta lấy hơi rồi nói tiếp.
- Tôi đang phải chạy trốn con bé Octavia Calavary.
- Ai?
- Octavia Calavary.
Severus nhíu mày, cố nhớ xem một đứa tên là Octavia Calavary là ai và mồm ngang mũi dọc của nó thế nào, nhưng chịu chết.
- Năm thứ năm. Tóc nâu, mặt tròn, người thấp thấp nhỏ nhỏ. – Regulus đưa bàn tay lên để áng chừng chiều cao của cô gái. Trước nét mặt ngơ ngẩn của Severus, cậu ta kêu lên. – Trời đất, Severus à! Anh cũng phải để ý xung quanh một chút chứ. Tối nào mà con bé đó chả lượn như cá cảnh trong phòng sinh hoạt chung nhà mình!
- Rồi sao? – Severus hỏi.
- Con bé đó đang ám ảnh về anh. Khi mà nó không đủ can đảm bắt chuyện với anh thì nó túm lấy tôi để mà hỏi đủ thứ. Tôi sắp phát điên rồi đây. Tốt nhất là anh nên tự nói chuyện với nó đi trước khi tôi phải trả lời nó quần lót anh mặc màu gì và được mua ở đâu.
Regulus làm một điệu bộ như thể muốn dứt tung hết mớ tóc trên đầu của mình ra vì quá đau đầu. Severus nhướng mày, trên mặt hiện lên một biểu hiện buồn cười.
- Cô ta hỏi cậu về quần lót của tôi hả?
- Chưa. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ còn những câu như thế. – Regulus cười nụ.
- Tôi có thể hỏi tại sao đột nhiên tôi lại có một fan hâm mộ bất thường thế không?
- Con bé đó, nó hơi... – Regulus đưa tay quẹt mũi. - Đại khái là nó hâm mộ anh sau cái vụ ở làng Hogsmeade, nói anh thật là nghĩa hiệp và dũng cảm.
Đôi lông mày của Severus nhích sát lại gần nhau.
- Thế tại sao nó lại chọn cậu để hỏi?
Thật khó tin rằng một người thích những người đánh nhau với Tử Thần Thực Tử lại bám đuôi Regulus để mà lấy thông tin. Nghe như thể lợn biết bay!
- Thực ra thì... – Regulus trông có vẻ bực mình. - Tôi với nó vốn ghét nhau như chó với mèo. Chẳng qua gần đây có vẻ như tôi tự dưng thành người nói chuyện với anh nhiều nhất nên nó cứ nghĩ tôi là một loại thông tấn xã hay gì gì đấy mà cắn răng vác mặt sang...
Ra vậy, cũng có lí đôi chút. Severus cười khùng khục. Regulus ném cho anh một cái nhìn đe dọa, rồi khi ngó ra đám đông, cậu ta huơ tay loạn xạ.
- Lại đây!
Một con bé người nhỏ thó nhưng mặt mũi dễ coi tiến lại, coi bộ mừng rỡ mà bẽn lẽn.
- Anh ấy đây, cô tự nói chuyện và từ sau đừng theo tôi nữa nhé.
- Severus, đây là cô Calavary. Chúc anh may mắn nhé.
Trước sự sững sờ của Severus, Regulus vẫy tay và nháy mắt một cách đểu giả rồi biến đi mất.
- Anh... Anh Severus.
Severus quay lại, chớp mắt mấy cái định thần lại, thấy mình không sao ưa nổi một cuộc nói chuyện tào lao với một fan nữ mười lăm tuổi. Anh nói với một giọng chán ngắt.
- Chào cô Calavary.
- Gọi em là Octavia. - Con bé chớp mắt, mặt nó đỏ như gấc chín.
- Tôi không biết cô cũng tham dự buổi tiệc này. – Severus vẫn giữ thái độ xã giao chuẩn mực.
- À... Ờ... Đây là lần đầu em được mời. Thầy Slughorn mới phát hiện ra em có chút họ hàng với cậu Bartemis.
- Bộ trưởng Barty Crouch. - Con bé vội vàng giải thích khi thấy cái nhướng mày của Severus. - Lẽ ra thầy mời Barty (ở đây Severus hiểu cô bé đang nói đến Barty Crouch con), nhưng vì nó cứ từ chối mãi nên thầy chuyển qua mời em.
Thấy Severus không nói gì, con bé lại nói tiếp. Có lẽ nó không chịu được sự im lặng.
- Cậu Bartermis là thần tượng của em. Có một số người không đồng tình với những chính sách nghiêm khắc của cậu nhưng em nghĩ cậu hoàn toàn đúng đắn. Anh biết chưa, cậu ấy vừa mới kí một đạo luật cho phép các Thần Sáng sử dụng lời nguyền không thể tha thứ đối với Tử Thần Thực Tử. Em thấy điều đó chẳng có gì kinh khủng như mấy kẻ đạo đức giả phản đối cả. Chúng ta đâu thể chiến thắng với mấy thứ như bùa Choáng cơ chứ! Anh có nghĩ thế không?
Severus gật đầu, nhìn con bé bằng một ánh mắt thờ ơ.
- Em rất ấn tượng với anh từ sự vụ vừa rồi. - Con bé cười, thì thầm. - Em nghe nói anh là người giỏi nhất ở đó. Em rất ấn tượng với lời nguyền mà anh ếm lên Potter.
- Tôi không ếm nó. Đó là một tai nạn.
- Ờ, cũng như nhau thôi. Quan trọng là lời nguyền đó rất có ích, đúng không? Em vô cùng ấn tượng khi biết anh tự nghĩ ra lời nguyên đó. Mà anh biết không, em cũng không thấy phiền tẹo nào khi Potter suýt chết đâu, hắn từng ếm bùa em mấy lần.
Severus nhìn con bé, hơi hơi thông cảm. Đúng là kiểu của Potter, ếm bùa lên Slytherin mà không cần biết họ là ai.
- Em nghĩ anh nên trở thành một Thần Sáng. Người nhà Slytherin có chân trong nhiều bộ phận quan trọng của Bộ, nhưng vẫn chưa có mấy ở đội Thần Sáng. Người Slytherin thường thích theo con đường chính trị hơn là bắt tội phạm. Nhưng cậu vẫn thích có người giỏi xuất thân từ nhà của cậu ở tất cả các bộ phận.
Severus bắt đầu cảm thấy con bé này sẽ ba hoa không ngừng cho đến hết buổi tối, và anh nhất định phải ngừng ngay nó lại. Chợt thấy Remus Lupin trờ qua trước mặt, anh vội túm lấy cánh tay cậu ta lôi lại.
- A, Lupin.
Lupin giật nảy mình khi nhận ra người vừa túm mình là Severus. Cậu ta lùi lại, giọng phòng thủ.
- Có chuyện gì thế?
Severus nhếch mép cười, rồi hất cằm về phía Calavary.
- Đây là cô Calavary. Cô ấy rất ấn tượng với những người tham gia trận đánh ở làng Hogsmeade. Cô Calavary, đây là anh Lupin, một trong những... anh hùng.
Severus nhấn mạnh vào hai chữ “anh hùng” một cách ý nhị. Nhưng con bé chỉ nhìn qua Lupin, không tỏ vẻ gì thích thú.
- Tôi hi vọng hai người nói chuyện vui vẻ. Thôi chào nhé.
Severus gật đầu với cả hai người đang ngơ ngác chưa rõ chuyện gì xảy ra, rồi nhanh chóng lỉnh vào đám đông.
***
- A, Severus. Cuối cùng cậu cũng xuất hiện.
Giọng nói nhừa nhựa của Lucius Malfoy cất lên sau lưng Severus. Anh ta cầm trên tay một ly rượu màu vàng sánh.
- Chào Lucius. Anh khỏe chứ?
- Tôi ổn. Còn cậu?
- Tôi khỏe. Cảm ơn anh. Chị Narcissa đâu?
- À, cô ấy đang nói chuyện với Regulus. Để tôi gọi cô ấy lại chào cậu.
- Không cần đâu.
- Cậu uống gì chứ? Ở đằng kia có đủ thứ, tôi nghĩ là cậu có thể thử chút rượu vì cậu đã đủ tuổi trưởng thành rồi. - Lucius mỉm cười một cách duyên dáng.
- Tôi cho là vậy. – Severus gật đầu rồi đi lại chỗ bàn đồ ăn uống rót lấy một ly rượu chát.
Khi quay trở lại, Lucius dẫn anh đi tới một góc phòng vắng người. Severus ếm bùa Muffilato để không ai nghe được họ nói chuyện rồi nhìn Lucius chờ đợi.
- Trông cậu khá hơn lần trước chúng ta gặp nhau. Lúc đó trông cậu thật tơi tả.
Tôi sẽ không thế nếu như bà chị vợ điên khùng của anh không chặn đường muốn giết tôi. Severus đáp lại bằng giọng nhạt nhẽo.
- Cám ơn anh.
Môi Lucius cong lên thành một nụ cười.
- Vợ chồng tôi vừa nói chuyện với Slughorn. Ông ấy nói tài năng về môn Độc Dược của cậu gần đây hết sức ấn tượng. Ông ấy cũng có lịch sự tỏ ý vui mừng khi cho chúng tôi biết rằng cậu em họ Reggie của vợ tôi năm nay chơi cho đội Quidditch của Slytherin ở vị trí Tầm thủ nữa.
- Tôi chắc là anh không định nói chuyện với tôi về Độc Dược và Quiddich chứ?
Lucius làm một cử chỉ ngạc nhiên rất kịch, cười mỉm.
- Cậu luôn luôn rất thông minh.
Anh ta đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm rồi từ tốn nói tiếp.
- Như tôi đã viết trong thư gửi cậu, tôi có nghe một số tin đồn không hay về cậu. Ví dụ như là... - Đôi mắt xám chiếu thẳng vào mặt Severus, -... cậu chiến đấu chống lại đội quân của ngài.
- Đó là sự thực. – Severus nói. - Tuy nhiên...
- Tôi tin là cậu có lời giải thích thích đáng. Tôi luôn có niềm tin vào cậu, Severus ạ. - Lucius ngắt lời.
- Anh thật tử tế. - Môi Severus nhếch lên một li.
- Để tôi đoán xem có đúng không nhé. Có phải là vì Lily Evans không?
- Tại sao anh lại nghĩ thế?
Lucius cười tự mãn.
- Cậu tưởng rằng những chuyện như thế qua mắt được tôi chăng? Tuy tôi không gặp cậu là bao nhưng cũng đủ nhận thấy ánh mắt của cậu dành cho cô ta. Nói thật với cậu, khi mới nghe qua tin tức mà người ta đem lại, tôi thấy thất vọng về cậu lắm. Nhưng rồi sau đó tôi biết được Lily Evans nằm trong nhóm học sinh đó, nên tôi biết ngay là cậu làm thế để bảo vệ cô ta.
Lucius ném cho Severus một cái nhìn ý nhị. Severus thấy cổ họng trở nên khô hơn bình thường, nhưng vẫn giữ một giọng thản nhiên.
- Mọi thứ rõ ràng vậy sao?
- Với tôi, không phải với người khác. Tôi có sự nhạy cảm thiên bẩm về vấn đề này.
Lucius gõ mấy ngón tay lên chiếc ly rượu một cách điệu nghệ rồi nhìn Severus, khuôn mặt anh ta đột nhiên đanh lại, thể hiện một vẻ ghê tởm. Anh ta nói giọng nhẹ nhàng.
- Tôi không phủ nhận Lily Evans có nhan sắc và cũng có những tài năng nhất định. Nhưng gốc gác thấp hèn của cô ta làm cô ta trở nên vô giá trị. Cậu nên nhớ, Severus ạ, thứ máu bùn dơ bẩn ấy không đáng để cậu động vào đâu, tôi có thể giới thiệu một vài quý cô xứng đáng với cậu. Đừng để thứ rác rưởi đó làm hỏng tiền đồ của cậu. Cậu hiểu chứ?
Severus ngửa cổ lên trời cười.
- Lucius, người không hiểu là anh. Đúng là tôi có chút tình cảm với Lily Evans, nhưng cái thứ tình cảm bèo bọt ấy có đáng gì so với lí tưởng của tôi. Cái anh thấy chỉ là tôi xông vào đánh các Tử Thần Thực Tử. Nhưng anh không nhìn ra rằng, chẳng có ai trong số đó bị thương đáng kể cả, trong khi chỉ suýt chút nữa là tôi đã giết chết James Potter rồi.
Lucius mở to mắt nhìn Severus một cách bất ngờ. Rồi anh ta nói.
- Nhưng tôi nghe nói chính cậu đã chữa thương cho nó.
- Đó chỉ là những gì tôi nói để che mắt lão già Dumbledore. - Severus nhếch mép. - Cái xui của tôi là đã bị người khác nhìn thấy ném lời nguyền đó vào Potter và lại bị đánh bất tỉnh ngay sau đó.
Một nụ cười hài lòng vẽ ra trên mặt Lucius.
- Đúng là tôi không nhầm khi đặt hi vọng vào cậu. Tôi sẽ sớm tiến cử cậu với Chúa tể Hắc ám.
Tim Severus đập mạnh. Nhưng anh vẫn giữ vẻ ngoài bình thản cố hữu - thói quen của bao nhiêu năm làm gián điệp.
- Lucius này. Anh đừng vội nói với Chúa tể Hắc ám về tôi được không? Tôi có dự tính khác.
Lucius nhíu mày, đôi mắt chợt lóe lên một ánh nhìn nguy hiểm. Anh ta lạnh lùng hỏi.
- Dự tính gì? Đừng có nói là...
- Không. – Severus ngắt lời. - Tôi không đổi ý. Nhưng tôi muốn dành một hai năm sau khi ra trường để học sâu thêm về Độc Dược, trước khi gia nhập đội quân của ngài.
- Để làm gì? - Lucius cười khẩy. - Tôi không nghĩ là ngài định chiến thắng bằng cách đầu độc kẻ thù hàng loạt.
- Tất nhiên là không, Lucius. – Severus mỉm cười. - Tôi chỉ nghĩ rằng ngài sẽ chẳng cần thêm một người để xử lí đám Muggle và Máu Bùn làm gì. Đã có cả lố rồi. Bộ Pháp Thuật và Hội Phượng Hoàng của lão Dumbledore cũng chỉ là mớ giẻ rách thôi. Nhưng tôi nghĩ ngài vẫn cần những chuyên gia cao cấp cho một số việc nhất định. Anh thử nghĩ xem, nếu tôi có thể phát minh ra cho ngài thuốc trường sinh bất tử hoặc thuốc gì đó làm gia tăng sức mạnh của ngài đến mức chẳng còn kẻ nào dám chống lại nữa. Hoặc kém hơn một chút, nếu đơn giản chỉ là nghĩ ra một loại chân dược thật mạnh có thể khống chế cả những kẻ lờn thuốc hoặc dùng Bế Quan Bí Thuật để chống thuốc hiện nay thì cũng hữu dụng chán rồi.
Lucius nhìn Severus cân nhắc một hồi, cuối cùng thở dài.
- Tôi tôn trọng tham vọng của cậu, nhưng thực sự mà nói tôi thấy không nhất thiết phải trì hoãn một hai năm làm gì. Nhưng dù sao đó vẫn là quyết định của cậu thôi. Miễn là cậu làm gì vẫn hướng về ngài là được.
- Cám ơn anh. – Severus gật đầu.
- Dù sao tôi vẫn mong cậu nghĩ lại. Cái kế hoạch của cậu, nghe nó hơi... hoang đường.
- Lucius, tin tôi đi. – Severus nhếch mép cười. - Anh không biết tôi có thể làm được những gì đâu.
-----------
* Phần miêu tả phòng tiệc thuổng trong tập 6 của bộ Harry Potter vì ngại tả cảnh quá.