Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tạ Phỉ lập tức lấy túi bắp rang trên ghế ra, giải thích một câu: “Tớ cho rằng bên cạnh không ai.”
“Hiện tại có người.” Cố Phương Yến ngồi xuống vào bên cạnh cậu, nửa người trên dựa vào lưng ghế, hai chân hơi tách ra, dáng ngồi rất tùy ý.
Lối đi giữa các hàng ghế trong rạp cũng không tính rộng rãi, đôi chân dài kìa đặt ở nơi này, có vẻ có chút nghẹn khuất. Nhưng Tạ Phỉ vô cùng hoài nghi, người này chính là tới khoe chân.
Cậu liếc mắt nhìn chân mình, so sánh với Cố Phương Yến, ngắn hơn một đoạn.
Tạ Phỉ mím mím môi, đặt túi bắp rang trong tay tới giữa hai người, quay đầu đi nhìn màn hình.
Bộ phim này tên là 《 vương thịnh yến 》, nói về một đoạn lịch sử bạo quân họ Tần bị lật đổ. Nhạc dạo thực trầm, sắc điệu tối tăm, xem không được vài phút, Tạ Phỉ bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một ít thanh âm nhỏ vụn, giống như có ai đó đang m út thạch trái cây, lại giống lúc mèo uống phát ra tiếng vang, sau đó có người “ưm” một tiếng.
Tạ Phỉ phản ứng lại đây là đang làm cái gì khiến phát ra âm thanh, khóe môi không khỏi run rẩy.
Mới mở màn năm phút đồng hồ, đã gấp không chờ nổi như vậy rồi hả?
Gấp không chờ nổi còn chưa tính, cũng không chú ý sẽ gây ảnh hưởng sao!
Tình nhân đáng chết!
Cậu trợn trắng mắt, duỗi tay đi lấy bắp rang, qua vài lần, bất thình lình, đầu ngón tay bắt được tay của một người khác.
Nhiệt độ cơ thể Tạ Phỉ thiên lạnh, bàn tay đối phương lại rất ấm áp, hai bên tiếp xúc, đầu ngón tay cậu như bị nóng một chút. Còn chưa kịp rút tay về, liền nghe thấy hai người vừa rồi mới hôn môi kia cười hì hì anh một câu em một tiếng:
“Cầm nhầm rồi, đây là tay của em, không phải bắp rang!”
“Chính là cầm tay em đấy, anh muốn cầm cả đời!”
Tạ Phỉ: “……”
Tay Tạ Phỉ gần như là hất văng ra.
Mặt cậu chết lặng, đây là lời âu yếm tuyệt thế quê mùa gì vậy, đây rạp tình nhân tuyệt diệu gì chứ, đây là sự may mắn tuyệt thế gì mà làm cậu đổi tới đổi lui cuối cùng lại cầm phải cái vé này!
Cố Phương Yến lại ở bên cạnh cậu cười thành tiếng.
… đây là cười nhạo trắng trợn không thêm che dấu.
Tạ Phỉ quay đầu qua đi, đờ đẫn trừng mắt nhìn Cố Phương Yến. Người sau thu liễm lại ý cười, cầm lấy túi bắp rang, quơ quơ trước mặt Tạ Phỉ, “Không ăn sao?”
Túi bắp rang vẫn còn rất đầy, Tạ Phỉ nhanh chóng duỗi tay ra giúp đỡ: “Cậu nhẹ một chút được không, đổ hết rồi kìa!”
Bắp rang yên ổn hạ cánh thành công, Tạ Phỉ đưa tay vào bên trong lấy bắp rang. Túi bắp cậu chọn bỏ lẫn cả bắp rang và khoai tây chiên, khẩu vị cậu thích mặn nhiều hơn thích ngọt, cho nên cầm lên cả nắm đều là khoai tây chiên.
Mới ăn qua cơm chiều, lúc này vốn dĩ chẳng đói lắm, ăn miếng này xong, Bao tử Tạ Phỉ hoàn toàn không thể chứa thêm. Nhưng vụn khoai tây chiên ở tích đầy đầu ngón tay, cậu muốn lau đi, lại không mang giấy, quay đầu sang hỏi Cố Phương Yến, người này cũng không có.
Vấn đề là để cái thứ này dính mãi ở tay cũng không được. Tạ Phỉ do dự trong chốc lát, vẫn quyết định đưa ngón trỏ tới bên miệng li3m sạch.
Động tác cậu chậm rãi, đầu lưỡi lướt qua lòng bàn tay, lại li3m môi dưới. Li3m xong ngón trỏ rồi đổi qua ngón cái, Cố Phương Yến vừa lúc quay qua định lấy bắp rang, thoáng nhìn thấy hình ảnh kia ánh mắt run lên.
Tạ Phỉ hồn nhiên không phát giác.
Bộ phim này thật sự rất nhàm chán, làm sạch ngón tay sau, cậu không có tâm tư xem tiếp, lấy điện thoại ra, mở sáng màn hình, vừa thấy Giản Hi gửi cho cậu một tin WeChat:
“Vẫn luôn không tìm được cơ hội để hỏi, cậu có quan hệ gì với Giáo thảo trường các cậu vậy?”
Tạ Phỉ ngó nhìn Cố Phương Yến, mở WeChat trả lời lại: “Thì là bạn bè bình thường thôi.”
Giản Hi lời ít mà ý nhiều: “C*t!” ()
Được rồi.
Trong lòng Tạ Phỉ biết không giải thích không được, sâu kín thở dài đánh chữ: “Ngày khai giảng đầu tiên, tớ chơi Truth or Dare thua chọn ‘đại mạo hiểm’, bị phạt phải tỏ tình với Giáo thảo.”
“Đương nhiên tớ đã dũng cảm tiến lên.”
“… … … … … ”
Đối phương gửi tới một chuỗi dấu ba chấm thể hiện sự câm nín, tiếp theo nói:
“Cậu thành tâm hơn một chút đi được không!”
“Tớ có lúc nào không thành tâm chứ?” Tạ Phỉ phản bác.
Giản Hi gửi tới một cái icon mèo dơ ngón giữa, ánh mắt vô cùng khinh thường.
Tạ Phỉ: “Lo giải đề của cậu đi thôi, cái đồ khối 12!”
Đối phương gửi lại “Đệt”.
Tạ Phỉ xua đuổi Giản Hi thành công, vừa lòng mà tắt WeChat, vào Weibo kiểm tra một vòng, không thấy drama để hóng, cũng chẳng có việc gì để vây xem liền ảm đạm rời khỏi.
Cách thời gian bộ phim kết thúc còn rất lâu, Tạ Phỉ cường ngạnh chống đỡ, đem tầm mắt đặt lên trên màn hình. Dần dần, dần dần, mí mắt sập xuống, ngủ luôn rồi.
Ban đầu đầu cậu ngả về phía trước, sau đó từ từ dựa lên lưng ghế, nghiêng sang hướng bên phải. Cố Phương Yến ngồi bên trái cậu, bên phải chính là một người xa lạ không quen biết.
Ghế tình nhân, giữa hai người không có cái gì ngăn cản hay che chắn. Cố Phương Yến nhìn cậu một cái, đem bắp rang chuyển qua trên đùi, giơ tay kéo tay Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ đang có xu thế nghiêng sang bên phải tức khắc đổi thành bên trái, cái đầu rũ xuống, dựa vào trên vai Cố Phương Yến.
Tiếng hít thở nhẹ mà sâu.
Cố Phương Yến nheo mắt, lông mi che ở trước mắt Tạ Phỉ vừa dài vừa dày, như là lông quạ. Mùi đàn hương thoang thoảng trên người cậu bay vào khoang mũi, theo đầu dây thần kinh, chạy đến khắp người ai kia.
Ngón tay gác ở trên túi bắp rang chầm chậm giật giật.
Cuối tuần bình thường, Tạ Phỉ đều phải ngủ đến giữa trưa mới chậm rì rì mở mắt, hôm nay vì để mua quà sinh nhật cho Hạ Lộ cậu đã phải thức dậy từ sớm. Cho nên lúc này ngủ một giấc thẳng đến khi bộ phim sắp kết thúc mới từ giấc ngủ sâu dần dần tỉnh lại.
Cậu hơi nhúc nhích, nửa người trên ngả sang bên phải.
Cố Phương Yến đoán là cậu sắp tỉnh rồi, không lại kéo cậu về nữa, ngược lại để túi bắp rang lại giữa hai người. Tạ Phỉ vẫn duy trì tư thế như vậy ngủ thêm hai ba phút, mí mắt mới nâng lên.
Không nghĩ tới vừa mở mắt, liền thấy pha quay đặc tả Hán Cao Tổ – Lưu Bang trừng mắt chết trên màn ảnh. Thình lình cậu bị hoảng sợ, thiếu chút nữa làm nghiêng đổ túi bắp rang.
“Bình tĩnh.” Cố Phương Yến đè lại tay Tạ Phỉ, thấp giọng bảo.
Hình ảnh thoát khỏi người Lưu Bang, Tạ Phỉ thở ra một hơi, rút tay ra từ trong tay Cố Phương Yến, thuận thế lấy viên bắp rang ăn, sau đó hỏi: “Đây là diễn cái quái gì vậy?”
“Lưu Bang đã chết.” Cố Phương Yến giải thích.
Tròng mắt cậu vừa chuyển, mang theo vài phần vui sướng: “Vậy có phải sắp hết phim rồi hay không?”
Cố Phương Yến “Ừ” một tiếng.
Không tới vài phút sau, hình ảnh trên màn hình đổi thành giới thiệu nhân nhân vật và lời cảm ơn, đèn trần trong rạp sáng lên.
Tạ Phỉ căn bản không biết, vừa rồi lúc cậu ngủ đã dựa vào vai Cố Phương Yến, không có nửa phần xấu hổ và ngại ngùng nào, nói một tiếng “Đi thôi”, đứng dậy ra bên ngoài. Động tác lưu loát dứt khoát, ngay cả ly Coca cũng chưa lấy, vẫn là Cố Phương Yến cầm dùm cho cả hai mang ra ngoài cửa vứt bỏ.
Thời gian đã qua 10 giờ, ngay cả lối đi bộ phố mua sắm náo nhiệt nhất trong thành thị cũng dần dần tắt bớt đèn. Một đám người tạm biệt lẫn nhau, ai về nhà nấy ai tự tìm mẹ mình. Ở chỗ này người Tạ Phỉ quen biết cũng không nhiều lắm, nói tạm biệt với Hạ Lộ xong, gọi xe liền đi luôn.
Hạ Lộ giống như con quay, quay tới quay lui tiễn một đám người, quay người lại, thấy chỉ còn mình Cố Phương Yến đứng ở bên cạnh, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Cậu ấy không để cậu đưa về hả?”
“Hửm?” Cố Phương Yến phát ra một đơn âm từ xoang mũi.
“Tạ Tiểu Phỉ đó.” Hạ Lộ nói, “Không để cậu đưa về sao?”
Cố Phương Yến: “Không.”
Hạ Lộ nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, mấy đôi tình nhân nhỏ AO kia lôi lôi kéo kéo nói cái gì mà: quá muộn rồi, một người về nhà rất sợ hãi muốn được anh đưa về, vô cùng cảm khái:
“Cậu ấy thật là một Omega tốt độc lập tự chủ, còn biết suy nghĩ cho cậu. Đây đại khái chính là cái gọi là
‘Thích thì sẽ làm càn, nhưng yêu rồi thì phải khắc chế ’.”
Cố Phương Yến nhớ tới từ khi rời khỏi rạp chiếu phim, Tạ Phỉ chỉ để lại cho mình cái ót, còn không thèm liếc mắt nhìn qua mình một cái, không khỏi rũ mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ · độc lập tự chủ · không ngừng vươn lên · tự lực cánh sinh · tuyệt hảo Omega không muốn để người nhọc lòng · Phỉ: Cảm ơn đã khen.
Danh Sách Chương: