Cách thời gian tan học còn có 10 phút, Tạ Phỉ trở về phòng học dự định ngủ một lúc, nhưng mới vừa nhắm mắt lại, di động liền ong ong rung lên hai cái.
Cậu cầm lên nhìn, trên màn hình đẩy tới tin nhắn WeChat là: “Ba mươi phần trăm đường, loại trà tốt nhất là hồng trà, không thêm trân châu, không thêm quả dừa, không thêm đậu đỏ……”
Những chứ đằng sau không hiện thị đủ, người gửi tin là Hạ Lộ.
Đặt đồ uống bên ngoài gửi nhầm người hả? Tạ Phỉ nhướng mày.
Ngay sau đó nhảy ra tin thứ hai chưa đọc: “Phía trên là khẩu vị trà sữa của anh Cố, nhớ phải cất giữ, ghi nhớ thật kỹ nha.”
Tạ Phỉ: “……”
Cái tên này đại khái vì vừa rồi nhìn thấy Lâm Húc Quân đưa trà sữa cho cậu nổi lên linh cảm mà gửi tới. Tạ Phỉ nhìn lướt qua cái tin ở trên một lần. Không thêm cái nọ, không thêm cái kia, bỗng phát hiện khẩu vị của Cố Phương Yến còn rất giống cậu.
Tạ Phỉ gửi trả lời ngắn gọn hai chữ cảm ơn, bỏ di động qua một bên, vùi đầu ngủ trên gối ôm.
Không nghĩ một giấc này ngủ tới giữa trưa, mãi đến khi đánh chuông tan học, trong phòng học vang lên tiếng đẩy kéo bàn ghế ồn ào mới đưa cậu từ giấc mơ tỉnh lại.
Vưu Sâm để lại cho cậu một tin WeChat, nói bị cán bộ lớp bắt đi chạy vặt, buổi trưa không ăn cơm cùng cậu được.
Vì thế Tạ Phỉ quay đầu nằm trở lại, nhắm mắt lại lại chợp mười mấy phút mới đứng dậy.
Tạ Phỉ không quá đói nên không đi những quán cơm chiên, cơm đ ĩa, mỳ gạo hay quán mỳ. Cậu đi qua cầu vượt đến đường 711 đối diện trường học mua mỳ oden và cơm nắm.
Ngày hôm nay thời tiết rất u ám, trên bầu trời tích một tầng mây đen rất dày, mưa không rơi được, hơi nước trong không khí nhiều đến cơ hồ sắp ngưng đọng lại. Tạ Phỉ không thích thời tiết như vậy, nhíu mày ngắm nhìn trời cao, chuẩn bị đi mua một ít nước đá uống.
Vừa lúc có người anh em gửi tin WeChat, lăn lộn quỳ gối cầu xin Tạ Phỉ còn ở ngoài trường học mua giúp cậu ta một ly Matcha Latte. “Cảm ơn ba ba, nhớ lấy ngọt một chút, 70% đường, nhiều đá.”
Còn gửi cả ghi chú.
Được rồi.
Tạ Phỉ vừa ăn mỳ oden vừa trở về, đến xếp hàng ở một cửa hàng nhỏ cạnh trường học.
Trước đó cậu đã chần chừ trong phòng học một lát, vừa khéo đến đúng giờ cao điểm, lướt Weibo vài cái xong, người xếp hàng phía trước đã xách đồ uống đi rồi. Tạ Phỉ tiến lên, nói với nhân viên cửa hàng: “Một hồng trà Assam và matcha latte, đều lấy size M.”
Nhân viên cửa hàng hỏi: “Cậu muốn dùng bao nhiêu phần trăm đường? Đá bình thường hay nhiều đá? Có thêm topping khác không?”
Tạ Phỉ nhìn danh sách topping, rối rắm một lát rồi bảo: “Latte 70% đường, Hồng trà Assam 30%, hồng trà bỏ thêm kem cheese, mức đá đều để bình thường, gói riêng mỗi ly nha.”
Có đôi khi chính là trùng hợp như vậy, khi Tạ Phỉ nói những lời này, mấy người bọn Cố Phương Yến vừa khéo đi ngang qua phía sau sậu. Hạ Lộ vừa nghe thì lập tức lấy lại tinh thần, túm lấy cánh tay Cố Phương Yến kéo hắn lùi về sau, nấp sau một cửa hàng nhỏ không gần không xa.
“Tiểu Tạ vẫn thật là hiểu chuyện.” Hạ Lộ nhịn không được khen ngợi, “Hồng trà, 30% đường, còn thêm kem cheese nữa.”
“Để cho cậu ấy đỡ ngại, chúng ta vẫn là đừng đi qua.” Một Alpha tên là Đoạn Nhất Minh nói.
Cố Phương Yến biết Hạ Lộ đã gửi một chuỗi khẩu vị trà sữa yêu thích của mình cho Tạ Phỉ, ánh mắt hắn dừng trên người Tạ Phỉ một giây liền thu lại, nhìn qua không có cảm xúc gì.
Hai người Hạ Lộ cùng Đoạn Nhất Minh cố ý chờ Tạ Phỉ mua trà sữa xong đi ra từ trong tiệm rồi lại tiếp tục trở về trường. Không biết xuất phát từ tâm thái gì, Cố Phương Yến lại không phản bác.
Một hàng ba người đi theo sau Tạ Phỉ.
Bốn năm phút đồng hồ sau, Tạ Phỉ xách đồ uống đi vào trường học.
Lại qua vài phút, Tạ Phỉ đi vào khu dạy học, bắt đầu trèo lên tầng.
Không bao lâu liền đến tầng ba, sau đó…
Đám người Cố Phương Yến trơ mắt nhìn Tạ Phỉ không dừng bước, không xoay người, tiếp tục leo lên trên.
Đoạn Nhất Minh trừng lớn mắt.
Hạ Lộ cũng ngẩn ra, vài giây sau nhón chân nhẹ nhàng che giấu tiếng bước chân, ngay sau đó chạy bành bạch xuống tầng trở về.
“Hoàng Thượng!” Hạ Lộ đuổi theo Cố Phương Yến trên hành lang, túm cánh tay hắn, trong mắt chứa thần sắc bi phẫn đau thương phức tạp: “Tạ tiểu chủ mang hồng trà Assam 30% đường, thêm kem cheese của ngài đi tìm người lớp 12 rồi kìa!”
Cố Phương Yến nhàn nhạt nhìn hắn một cái, trực tiếp vào phòng học.
Chỗ ngồi của hắn ở kế cửa sổ cuối cùng, trên bàn học để một xấp bài thi mới thu. Vừa ngồi xuống liền có đồng học lại bảo: “Anh Cố, thầy Lý bảo cậu buổi trưa nếu rảnh thì đến văn phòng của thấy ấy một lát.”
Cố Phương Yến ứng tiếng trả lời.
“Cậu ấy tới khối lớp 12 để tìm ai? Chắc chắn là tìm Lâm Húc Quân! Bệ hạ, Hậu phi của ngài trèo tường!” Bạn học kia vừa rời đi xong, Hạ Lộ đau xót bóp cổ tay, đè nặng thanh âm nói: “Buổi sáng còn luôn miệng bảo ngài là biển rộng của cậu ta, đảo mắt một cái đã cùng tên tiểu nhân khác ám độ trần thương*, Tạ Phỉ người này là cái đồ không có trái tim!”
“Cậu ta tìm ai, ai tìm cậu ta, cũng chẳng liên quan gì đến tớ.” Ngữ khí Cố Phương Yến lạnh nhạt.
Hạ Lộ thở dài thật dài: “Cố Phương Yến, cậu cũng không có trái tim nốt.”
Tạ Phỉ đi đưa trà sữa cho thằng bạn lớp 12, thuận tiện đọc vài tờ truyện tranh chỗ cậu ta xong mới cầm ly nước đi xuống tầng.
Hồng trà Assam bỏ thêm kem, cậu thích dùng muỗng múc ăn, cho nên đã sớm bỏ nắp nhựa trong suốt phía trên. Lúc này kem đã hoàn toàn hòa tan vào trong trà, màu sắc ly trà trở nên vẩn đục.
Tạ Phỉ cắn ống hút, vừa chơi di động vừa thong thả ung dung dạo bước. Lúc sắp đến tầng ba, ở chỗ rẽ đột nhiên có một nam sinh ôm một đống sách lớn vội vã lao ra từ phía đối diện.
Tạ Phỉ bất ngờ vội vã né tránh, lùi một bước về phía sau.
Không biết từ khi nào, phía sau Tạ Phỉ có thêm một người. Cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình di động, căn bản không chú ý tới, ngay khi lùi một bước, vừa khéo đụng phải bả vai người phía sau.
Cùng lúc đó, Tạ Phỉ trơ mắt nhìn trà trong ly còn gần một nửa bị hắt ra khỏi miệng ly. Chất lỏng vẩn đục tạo ra một đường cong mỹ lên trên không trung, tất cả đều rơi vào người đứng sau cậu và đồ vật người đó cầm trên tay.
Tạ Phỉ sững sờ ở tại chỗ, nam sinh ôm một đống sách cũng sững sờ ở tại chỗ.
Nửa giây sau, hai người đồng thời ngẩng đầu.
Thấy rõ người bị hắt nguyên nửa ly trà sữa là ai, nam sinh kia sợ tới mức khuôn mặt đỏ bừng, cổ nghẹn lại: “Cố cố cố cố… ”
Giống như con gà bị bóp chặt yết hầu thét chói tai.
“Anh Cố.” Tạ Phỉ cọ cọ tránh ra hai bước, đứng dưới bậc thang, xin lỗi một cách chân thành tha thiết. “Thật lòng vô cùng xin lỗi cậu.”
Thứ Cố Phương Yến cầm trên tay chính là bài thi, chữ in ở trên bị ướt nhoè, bọt nước nhỏ xuống tích tích từng viên từng viên. Vạt áo đồng phục của hắn ướt thấu, màu của hồng trà lại hơi nâu, trông qua có chút thảm không nỡ nhìn. Nhưng áo sơ mi ướt đến trong suốt dán sát vào da, phác hoạ đường cong eo bụng rõ ràng mồn một, Tạ Phỉ thậm chí còn thấy rõ đường mã giáp*.
(*Bụng không có mỡ, mà có các đường cơ. Bụng chủ yếu gồm hai phần, được chia thành cơ bụng và cơ xiên ngoài. Các đường sẽ hình thành giữa cơ bụng và cơ xiên ngoài. Đại khái là có cơ nhưng không có múi quá to ấy, huhu đúng kiểu dáng người thiếu niên làm người thèm nhỏ dãi. Ảnh phía dưới)
Nếu không phải thời cơ không đúng, cậu còn có thể huýt sáo vài tiếng.
“Cậu đi trước đi, việc này là trách nhiệm của tớ.” Tạ Phỉ nói với nam sinh ôm sách.
Chờ người kia biến mất không còn chút bóng dáng, Tạ Phỉ cẩn thận từng li từng tí nhìn Cố Phương Yến. Người này mím môi, ánh mắt rất nhạt, cậu theo bản năng giấu cái ly chỉ còn chút nước dưới đáy ra sau lưng.
Cố Phương Yến thu hết động tác nhỏ của cậu vào đáy mắt, lắc lắc bớt nước trên bài thi, cất bước đi khỏi. Tạ Phỉ đi theo phía sau hắn, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, tớ giúp cậu tìm giáo viên lấy lại một phần khác nha.”
“Không trách cậu.” Cố Phương Yến nói.
Tạ Phỉ: “Vậy để tớ phơi khô giúp cậu?”
Lớp 11/1 cách cầu thang rất gần, rẽ một cái đi vài bước sẽ tới. Thời gian nghỉ trưa chỗ này sẽ không có giáo viên, Tạ Phỉ trực tiếp đi theo vào.
Hạ Lộ ngồi ở vị trí của mình lướt Weibo, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, vừa thấy hình ảnh phía trước tức khắc vui vẻ: “Là ai hắt lên người Hoàng Thượng của chúng ta một bức giang sơn đồ*?”
(Tranh cổ nổi tiếng của Trung Hoa)
“Cái này gọi là ‘dưới nắng ngày hè chói chang vì bệ hạ dâng lên một tia mát mẻ’.” Tạ Phỉ thuận miệng một hồi, kết quả phát hiện Hạ Lộ dùng vẻ mặt phức tạp mà nhìn về phía mình.
Cậu cảm thấy mình rất không hiểu nổi mạch não của Hạ Lộ, không giao lưu ánh mắt với cậu ta nữa. Tạ Phỉ hỏi Cố Phương Yến lấy khăn giấy lau khô vệt nước trên bài thi, sau đó dơ lên hong dưới làn gió của máy điều hòa.
Cố Phương Yến một tay cầm di động gửi tin nhắn, bài thi trong tay Tạ Phỉ run lên, nói với hắn: “Bệ hạ, tớ ra ngoài mua áo mới giúp cậu nha, tạm mặc qua buổi chiều nay trước, được không?”
“Không cần.” Cố Phương Yến nói.
“Ngài cũng không cần cố chấp như thế.” Tạ Phỉ nói.
“Không cần.” Cố Phương Yến lặp lại một lần.
“Được rồi.” Tạ Phỉ gật gật đầu, cảm khái nói, “Mà cũng thật đúng là may thứ tớ mua không phải sữa bò, bằng không nhìn qua chắc chắn sẽ rất vi diệu.”
Cố Phương Yến: “…”
Tạ Phỉ thấy khoé mắt Cố Phương Yến tựa hồ hơi nhẹ chuyển, nhịn cười cong môi quay đầu đi. Ánh mắt cậu rơi xuống xấp đề thi trong tay, thấy là đề thi học sinh giỏi vật lý năm trước không khỏi tò mò: “Ồ anh Cố, cậu muốn tham gia thi học sinh giỏi hả?”
“Ừm.”
“Vậy tớ chúc cậu mã đáo thành công.” Tạ Phỉ nhẹ giọng nói.
Mỗi năm Nhất Trung đều có giải thi học sinh giỏi.
Trên vách tường và góc bảng đen trong lớp học của bọn Tạ Phỉ còn treo giấy khen của năm trước, nhưng xung quanh lớp của Cố Phương Yến lại trống rỗng, trên tường ngoại trừ bảng thông báo vẫn là bảng thông báo. Trong đó cái bảng đáng chú ý nhất vẫn là cái biểu đồ đường gãy khấp khểnh kìa, thể hiện hoàn mỹ xếp hạng thành thích của mọi người trong lớp từ kỳ thi tháng đầu tiên năm lớp 10 đến nay.
Toàn bộ đường biểu đồ của mọi người đều lên xuống dao động chập trùng như điện tâm đồ, chỉ duy nhất của Cố Phương Yến lại thẳng tắp không một gợn sóng, an tường đến tựa như không tồn tại.
Tạ Phỉ bị chọc cười: “Còn giống công khai xử phạt hơn cả bảng thông báo bên ngoài, khó trách lớp các cậu bi3n thái như vậy.”
Cố Phương Yến ném giấy đã lau nước vào thùng rác xa xa, đối với lời này không phát biểu ý kiến.
Tạ Phỉ dời mắt về phía bên cạnh, chỗ đó có một tờ bảng biểu viết mấy chữ “Bảng chia nhóm nhỏ cùng học tập”, tổng cộng chia làm ba cột, hai mươi hàng. Cột thứ nhất đánh số thứ tự, cột thứ hai và thứ ba để dán tên lên.
Không sai, là dán.
“Các cậu chia tổ ‘Giúp đỡ người nghèo’ là tự chọn đội xong lại đây dán tên lên sao? Còn rất bớt việc.” Tạ Phỉ nói chậm rì rì, “Có điều mọi người lớp các cậu quá tích cực rồi, cơ bản đều đã chọn xong xuôi.”
Cậu nhìn một lượt thẳng xuống, khi tầm mắt đi tới hàng cuối cùng, “Shhh” một cái: “Anh Cố, nhóm hai người tham gia cuộc vận động ‘Giúp đỡ người nghèo’ của cậu mới chỉ có mỗi một người là cậu thôi.”
“Không có ‘người thứ hai’.” Cố Phương Yến bình tĩnh phát ra tiếng.
Tạ Phỉ quay đầu nhìn lại: “Hả?”
Cố Phương Yến: “Lớp chúng tôi có 39 người.”
“Cậu bị lạc đàn ư.” Đầu tiên Tạ Phỉ híp mắt lại, tiếp sau đó khóe miệng cong lên toát ra một chút ý cười.
“Cậu có vẻ rất vui sướng khi thấy người gặp họa?” Cố Phương Yến nghiêng đầu nhìn Tạ Phỉ, đuôi lông mày nhẹ nhếch.
“Điều đó sao có thể chứ.” Tạ Phỉ lập tức phủ nhận, “Lớp của bọn tớ có 41 người, số lẻ đã xác định sẽ có người phải lạc ra ngoài —— tớ sắp trở thành người kia rồi. Cho nên chúng ta là đồng bệnh tương liên đó.”
Tác giả có lời muốn nói: Nếu đã đồng bệnh tương liên, vậy các người ở bên nhau đi!
Cố ca: Vợ tôi đặc biệt không bám vào một khuôn mẫu, lần đầu tiên mời tôi uống trà sữa, trực tiếp mời quần áo tôi uống trước.
Danh Sách Chương: