- Anh yên tâm, đến lúc đó tôi đem toàn bộ đồ vật đáng giá trong nhà đều cho anh!
Nguyễn Ý Tri híp mắt:
- Vậy thật tốt quá, anh như thế nào rồi, hiện tại có thể đi lại sao?
Bùi Ngâm Phong gật đầu, tuy rằng động tác còn có chút lảo đảo, nhưng đã không ảnh hưởng hành động của hắn.
Sắc trời đã sáng, có lẽ đám tang thi đàn vừa rồi chính là toàn bộ tang thi của khu vực mới di dời dỡ bỏ này, xung quanh ngoại trừ gió lạnh cùng đại tuyết rơi không ngừng cũng không còn nhìn thấy được một bóng người.
Nguyễn Ý Tri cùng Bùi Ngâm Phong đi được lén lút, tiểu thiên hổ vỗ cánh bay trên không trung, tò mò nhìn xung quanh, tư thế cực kỳ nhàn nhã.
Bùi Ngâm Phong nhìn thấy tiểu thiên hổ biết bay, trong mắt tràn đầy hâm mộ:
- Nếu tôi cũng biết bay thì tốt rồi, như vậy là có thể bay qua, đâu cần sợ có nguy hiểm gì a.
Nguyễn Ý Tri phải nhắc nhở vị nhân loại nghĩ sự tình quá tốt đẹp này một chút.
- Có hay không một loại khả năng, trong sinh vật biến dị cũng có biết bay đâu, tỷ như loài chim chẳng hạn.
Bùi Ngâm Phong vừa nghe liền héo, liên tục xua tay:
- Cũng phải nga, còn có sinh vật biến dị là loài chim, thôi đừng bay đi, từ không trung rơi xuống thì tôi thật sự xong đời.
Nguyễn Ý Tri:
- Phốc.
Thật sự là nhịn không được.
Phú bốn đời này thật sự thú vị, cùng hắn ở chung một chỗ tâm tình cũng trở nên trầm tĩnh lại, Nguyễn Ý Tri cũng là lần đầu tiên gặp được người như thế.
Bùi Ngâm Phong cũng cười ngây ngô, ánh mắt lược qua kiến trúc xung quanh, bước chân ngừng lại.
Trên đường không có một bóng người, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, quả thực không giống như là cuối thời, ngược lại có cảm giác bởi vì trời còn quá sớm nên còn chưa có người đi ra hoạt động.
- Đi thôi, đừng nhìn.
Nguyễn Ý Tri phát hiện bên cạnh không thanh âm, quay đầu lại thấy Bùi Ngâm Phong đang sững sờ tại chỗ. Ở một khắc này nội tâm hắn có chút phức tạp, có lẽ hắn biết Bùi Ngâm Phong đang suy nghĩ gì.
Bùi Ngâm Phong hoàn hồn, vài bước đi tới, trầm mặc rất nhiều.
Hai người lại quay trở về chỗ phát sinh chiến đấu lúc trước, cũng chỉ mới qua một đoạn thời gian thi thể đã bị tuyết bao trùm một tầng, nhìn không thấy vẻ huyết tinh đáng sợ.
Nguyễn Ý Tri quét mắt nhìn một vòng, cũng không phát hiện có cá lọt lưới, thật tiếc nuối đi cùng Bùi Ngâm Phong vào gara.
- Xe còn tại!
Bùi Ngâm Phong mừng rỡ chạy tới.
Nguyễn Ý Tri khựng lại, nhìn chiếc xe nhan sắc tươi đẹp lâm vào trầm tư.
- Đây là xe của anh?
Bùi Ngâm Phong vô tội gật đầu:
- Phải đó, làm sao vậy?
Cũng không có gì, nhưng màu sắc..
- Có phải sáng quá hay không?
Xe của Bùi Ngâm Phong nhìn thấy phi thường phong cách, nhưng phối màu lại là xanh đậm sắc, quả thực liếc mắt liền nhìn ra, thật sự là bia ngắm rất tốt.
Bùi Ngâm Phong sờ đầu:
- Tôi cảm thấy rất tốt, anh không thấy màu sắc này thật khốc huyễn sao?
Nguyễn Ý Tri:
- ?
Cho nên khốc huyễn ở nơi nào?
Bùi Ngâm Phong làm bộ dáng anh mới là không hiểu sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải.
Nguyễn Ý Tri nheo mắt vội vàng nâng tay ngăn cản:
- Được rồi anh đừng nói nữa, thật khốc huyễn, vậy trước xem thử còn dùng được hay không đi.
Bùi Ngâm Phong miễn cưỡng hài lòng gật đầu, nhanh chóng kiểm tra xe, vui mừng nói:
- Xe còn dùng được, vận khí của chúng ta không sai.
Nguyễn Ý Tri cũng thở ra:
- Vậy chúng ta đi nhanh lên đi, đúng rồi, chìa khóa xe anh đâu?
Bùi Ngâm Phong vươn đầu ngón tay, lắc nhẹ:
- No no no, không cần chìa khóa xe, chỉ cần vân tay của tôi là được.
- Lợi hại!
Là hắn kiến thức hạn hẹp.
Hai người rốt cục khởi hành. Tiểu thiên hổ ngồi trên ghế của Nguyễn Ý Tri, mắt không chớp nhìn cửa kính xe.
Lẽ ra định đem tiểu thiên hổ thu hồi, nhưng dù sao còn có người sống như Bùi Ngâm Phong, tồn tại của tiểu thiên hổ có cảm giác an toàn mười phần. Hơn nữa cho dù hấp dẫn tang thi đi tới, cũng đúng lúc bổ sung tinh hạch.
Bùi Ngâm Phong lái xe, cho dù hắn kêu r3n bản thân mình hiện tại chỉ là một bệnh nhân, nhưng Nguyễn Ý Tri vẫn buộc hắn lái xe, vừa rồi không thời gian quan sát đoạn dây mây khô héo, lúc này hắn muốn nghiên cứu một chút.
Đợi bóng xe chạy khuất, địa phương vừa rồi còn không có một bóng người đột nhiên xuất hiện ba người.
Chính là ba người Phong Dị.
Nguyên bản tìm kiếm xong ba người định rời khỏi, nhưng không biết là do trực giác nào đó, Phong Dị cũng không rời đi mà bí mật ẩn giấu, quả nhiên khiến cho hắn bắt được.
Nguyên Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm:
- Có hai người sống sót? Cao thủ kia là một trong hai người bọn họ sao?
Trong mắt Hướng Linh Kỳ hiện tia hưng phấn:
- Khẳng định là vậy, dám xuất hiện trong khu vực nguy hiểm, trừ bỏ tự thân thực lực cường đại còn vì nguyên nhân gì, thật vừa lúc, tôi còn tưởng phải tiếp tục đi tìm, kết quả người ta tự mình đưa tới cửa.
Nàng nhìn qua Phong Dị:
- Lão đại, có đuổi theo hay không?
Phong Dị khẽ cười một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị.
- Theo, vì sao không theo.
Vì thế hai người kia đều hưng phấn.
Nguyễn Ý Tri cũng không biết mình bị người phát hiện thậm chí còn đuổi theo, giờ phút này hắn không chú ý đã bị tiểu thiên hổ ngậm dây mây vào miệng, lúc này chỉ còn lưu lại một đoạn nhỏ, khiến cho hắn đều trợn mắt há hốc mồm.
Dây mây khô héo bị tiểu thiên hổ ăn!
Như là ăn que cay.
Nguyễn Ý Tri có chút không biết làm sao hình dung tâm tình của mình.
Hắn định đem tinh hạch trong dây mây lấy ra, sau đó đút cho tiểu thiên hổ nhìn xem kinh nghiệm giá trị có giống như tinh hạch của con nai biến dị hay không.
Kết quả vừa đem dây mây khô héo mang ra liền bị tiểu thiên hổ lay vào miệng, răng rắc ăn lên, đợi hắn kịp phản ứng chỉ cũng đã sắp ăn xong rồi.
Nguyễn Ý Tri đem tiểu thiên hổ ôm vào lòng, thậm chí kinh nghiệm giá trị tăng lên bao nhiêu cũng không kịp nhìn, dưới ánh mắt mờ mịt của tiểu thiên hổ không ngừng lật thân thể hắn nhìn tới nhìn lui, mãi tới khi phát hiện trên người tiểu thiên hổ cũng không có gì khác thường mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nguyễn Ý Tri thật sự là bị hù dọa, dây mây kia dị biến thật là xấu xí, tuy đã khô héo nhưng nhìn thấy cũng làm người nhíu mày. Ai biết tiểu thiên hổ còn có thể sinh ra thèm ăn nó a!
Hơn nữa dây mây kia còn không biết có độc tính gì hay không, Bùi Ngâm Phong cũng mới từ quỷ môn quan đi ra, tiểu thiên hổ lại trực tiếp đem dây mây ăn chỉ còn lại một chút cỡ ngón tay.
Nhìn hắn hài lòng li3m miệng, hai mắt còn nhìn đoạn cỡ ngón tay kia, Nguyễn Ý Tri nhất thời không biết nên nói gì.
Sau một lúc lâu Nguyễn Ý Tri vươn ngón tay trạc vào đầu tiểu thiên hổ một cái.
Tiểu thiên hổ ngây ngốc nhìn qua hắn.
Nguyễn Ý Tri nghiêm mặt:
- Lần sau không thể tùy tiện ăn cái gì biết không? Ít nhất con cũng phải xác định không có vấn đề gì mới ăn, bằng không xảy ra vấn đề làm sao bây giờ?
Miệng nói ra lời trách cứ nhưng ngữ khí cực kỳ ôn nhu, thậm chí còn hàm chứa một ít cảm xúc mà hắn chưa từng được cảm thụ qua.
Thật kỳ quái!
Tiểu thiên hổ ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ý Tri, lại vừa lúc chứng kiến ánh mắt lo lắng của hắn.
Đây là – lần đầu tiên từ khi hắn sinh ra bị người dùng ánh mắt như vậy nhìn thấy, mà bọn họ cũng chỉ mới quen biết nhau một ngày.
Tiểu thiên hổ nghĩ mãi mà không rõ vì sao người này chịu đút tài nguyên cho mình, còn dùng ánh mắt mà hắn cũng không chán ghét nhìn hắn.
Với một tạp bài từ khi sinh ra đã không được trọn vẹn mà nói, sẽ không ai muốn đem tư nguyên trân quý lãng phí lên người bọn họ, cho nên ngay một khắc họ sinh ra, bọn họ đã biết tương lai của chính mình.
Đó là kết cục vừa liếc mắt liền có thể chứng kiến điểm cuối, là tương lai không hề có chút hi vọng nào.
Nguyên bản vận mệnh của bọn họ chính là đợi sau khi năng lượng hao hết thì biến mất, nhưng ở trong một ngày bình thường vẫn là chờ chết, một hệ thống mới sinh xuất hiện, hơn nữa nó còn hứa hẹn sẽ giúp bọn họ tìm được chủ nhân thích hợp.
Đại bộ phận tạp bài cũng không quá tin tưởng, dù sao ai sẽ nguyện ý hao tốn tài nguyên nuôi cấy bọn họ đâu. Trong ao tạp bài đều thật hư nhược hết rồi, thậm chí đều lui lại trạng thái lúc còn là hổ con, tiếp qua không lâu bọn họ đều sẽ trực tiếp biến mất, không còn chút dấu vết bọn họ từng tồn tại qua.
Cho nên sẽ có ai chịu đem tài nguyên dùng lên người bọn họ đây? Phàm là kẻ không ngu ngốc cũng biết làm vậy là lãng phí.
Lúc tiểu thiên hổ vừa bị gọi về cũng cho rằng như vậy, dù sao chủ nhân này nhìn qua thật cần tạp bài càng thêm cường đại đến bảo hộ mình, mà không phải loại hổ con như hắn, thậm chí công kích đơn giản nhất cũng không làm được.
Hắn thật sự quá hư nhược rồi.
Tiểu thiên hổ chờ ánh mắt thất vọng nhìn mình, quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, người này cũng giống như vậy. Kỳ thật hắn cũng không có cảm giác gì phẫn hận, dù sao người bình thường đều cũng biết bọn hắn không trọn vẹn.
Danh Sách Chương: