Nhưng ai biết người này lại thật sự đem năng lượng tinh hạch đưa cho hắn ăn, thậm chí còn lo lắng cho hắn!
Nhất thời tiểu thiên hổ cảm thấy đầu óc người này không bình thường, nhưng không thể phủ nhận có chỗ nào đó trong lồ ng ngực bỗng xúc động.
Tiểu thiên hổ phục hồi lại tinh thần, do dự một chút, chủ động vươn đầu hướng tay của Nguyễn Ý Tri như mời.
Chủ nhân hình như thật thích sờ lông mao của hổ, vậy – miễn cưỡng cho hắn sờ đi.
Nguyễn Ý Tri kinh ngạc trừng to mắt, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu thiên hổ sẽ có hành động này, nhất thời lời tới bên miệng đều nuốt trở vào.
Hắn có chút chần chờ, hành động này của tiểu thiên hổ là muốn cho hắn sờ sờ sao? Phía trước muốn sờ một chút còn phải dùng tốc độ tay, cho nên hắn do dự.
Tiểu thiên hổ cúi thấp đầu quơ quơ, giống như đang thúc giục.
Lúc này Nguyễn Ý Tri mới thử thăm dò vươn tay tới, khóe mắt vẫn chú ý tiểu thiên hổ, quả nhiên còn chưa đụng tới đầu của hắn thì tiểu tử kia đã có động tác.
Nơi lòng bàn tay hắn truyền tới xúc cảm mềm mại. Nguyễn Ý Tri cúi đầu vừa nhìn, phát hiện là tiểu tử kia dùng đầu chủ động cọ vào lòng bàn tay của hắn, cảm nhận được tầm mắt của hắn trong mắt hổ còn mang theo khó hiểu.
Cảm giác kia thật giống như đang nói: Làm sao còn không sờ hổ?
Nguyễn Ý Tri:
- !
Nguyên lai tiểu thiên hổ thật sự cho mình sờ hắn a!
Nếu đã đưa tới cửa, vậy không có đạo lý không sờ. Lúc này Nguyễn Ý Tri đem dây mây ném ra sau đầu, giở trò với tiểu thiên hổ, sờ sờ đầu lại xoa xoa lỗ tai, đem tiểu thiên hổ triệt một lần từ đầu tới đuôi.
Bụng hổ mềm mại đương nhiên cũng không buông tha, hắn vốn không muốn chôn mặt, nhưng tiểu thiên hổ lại mở ra cái bụng. Điều này làm cho ai nhịn được, Nguyễn Ý Tri lập tức đem tiểu thiên hổ hút một lần.
Tiểu thiên hổ thành công bị triệt tê liệt ngã xuống trong lòng Nguyễn Ý Tri, ánh mắt đều có chút dại ra, thật giống như tiến nhập vào hình thức hiền giả gì đó. Nguyễn Ý Tri cũng triệt hài lòng, tâm tình vui mừng tới cực điểm.
Vui vẻ tới mức hắn cũng bỏ quên giáo huấn tiểu thiên hổ ăn lung tung.
Dù sao tiểu thiên hổ ăn cũng không xảy ra việc gì, xem ra dây mây khô héo kia có thể ăn được, hơn nữa tiểu tử kia thoạt nhìn thật hài lòng.
Nghĩ tới đây, hắn đem luôn phần còn lại đều đút cho tiểu thiên hổ.
Bầu không khí giữa một người cùng một hổ thật quá tốt.
Chỉ có Bùi Ngâm Phong thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua, mắt thèm cực kỳ, nhưng đôi chủ cùng sủng vật cũng không phân cho hắn một ánh mắt.
Bùi Ngâm Phong bi phẫn:
- Có phải có chút quá mức hay không? Tôi là bệnh nhân còn phải lái xe, anh lại ở một bên triệt tiểu lão hổ!
Nguyễn Ý Tri cười nhẹ:
- Vất vả anh.
Bùi Ngâm Phong càng bi phẫn:
- Tôi cần chỉ là một câu vất vả sao!
Nguyễn Ý Tri ha ha cười:
- Được rồi, anh kiên trì thêm một chút, tôi lập tức tới thay anh.
Bùi Ngâm Phong quả thật sắp tới cực hạn, vì suy nghĩ cho an toàn của hai người, Nguyễn Ý Tri cảm giác mình cũng nên thay lái xe.
Vì thế hắn triệt đầu hổ, lại tính toán nhanh chóng xem một chút. Vừa rồi trong chiến đấu thu hoạch tinh hạch tuy giúp tiểu thiên hổ lên tới cấp hai, nhưng cũng không dư thừa kinh nghiệm giá trị, cho nên hiện tại kinh nghiệm giá trị của tiểu thiên hổ hẳn là 0, như vậy nghĩ tới Nguyễn Ý Tri lại nhìn màn hình tin tức.
- Tạp bài: Thiên hổ
Độ hiếm: ****
Cấp bậc: 2/4 (510/10000) (Ghi chú: Đang đào tạo cực nhanh, cần kinh nghiệm giá trị là một nửa so với bản gốc.
Thuộc tính: Phong
Kỹ năng: Phong nhận, cuồng phong nộ hào (đầy cấp gia tăng kỹ năng tật phong)
Hiệu quả đặc thù: Lên gió có tác dụng trong thời gian hạn định là gấp đôi.
Giá trị hảo cảm: 30/100 (tiểu thiên hổ rất ưa thích anh)
!
Thậm chí còn dư được 510 kinh nghiệm giá trị, Nguyễn Ý Tri đều trừng lớn hai mắt.
Vừa rồi tuy rằng tình huống khẩn cấp, nhưng hắn cũng nhớ thật rõ ràng hắn chỉ giúp tiểu thiên hổ lên được cấp hai liền nhờ hắn đi hỗ trợ, cho nên không có khả năng còn dư kinh nghiệm giá trị. Cho nên hiện tại dư 510 kinh nghiệm giá trị hẳn là vì hắn ăn dây mây biến dị.
Nhưng vì sao lại có 510!
Phía trước con nai biến dị cũng chỉ có 100 điểm, dây mây biến dị lại có 510 điểm!
Nguyễn Ý Tri giật mình tỉnh táo lại, cẩn thận suy tư một chút, cảm thấy được trừ bỏ dây mây biến dị có đẳng cấp cao hơn con nai biến dị thì không còn khả năng nào khác.
Con nai kia là D cấp, dây mây chẳng lẽ là C cấp?
Cũng không phải là không thể nào, nếu không bởi vì đám tang thi kia, chỉ dựa vào một mình tiểu thiên hổ bọn họ phỏng chừng đều đoàn diệt.
Nguyễn Ý Tri sờ cằm:
- 997, vừa rồi cậu có phân hình dây mây không?
997:
- Có ký chủ, đoạn dây mây kia cũng kiểm tra có năng lượng.
Nguyễn Ý Tri lâm vào trầm tư, hắn vuốt vuốt, nói cách khác ngoại trừ tinh hạch của dây mây biến dị, đoạn dây mây khô héo mà tiểu thiên hổ đã ăn cũng có năng lượng, cho nên chuyển biến thành kinh nghiệm giá trị mới có 510.
Chiếu theo logic này, con nai biến dị..
Sao lại như thế!
Con nai kia cũng có thể ăn a!
Nguyễn Ý Tri ủ rũ:
- 997, vì sao không nhắc nhở tôi chứ!
997:
- Ký chủ, anh cũng không có hỏi tôi a!
Nguyễn Ý Tri thở dài, diễn cảm như bỏ lỡ thật nhiều tiền.
Kết quả làm cho Bùi Ngâm Phong giật mình:
- Làm sao vậy làm sao vậy? Thân thể của anh cũng xảy ra vấn đề?
Nguyễn Ý Tri suy yếu khoát tay:
- Tôi không sao, không có việc gì.
Nhưng Bùi Ngâm Phong không tin:
- Anh đừng miễn cưỡng, tôi..
Hắn cắn chặt răng:
- Tôi còn có thể kiên trì thêm một chút, anh nghỉ ngơi trước đi!
Nguyễn Ý Tri bật cười:
- Có phải anh đã quên tôi không phải người.
- Phải nha..
Bùi Ngâm Phong lặng người, chủ yếu là vì đối phương biểu hiện không khác gì như nhân loại, thế cho nên hắn luôn quên đối phương không phải người.
- Dừng xe đi, tôi lái.
Bùi Ngâm Phong ngoan ngoãn dừng xe, đổi qua tay lái phụ.
Nguyễn Ý Tri buộc dây an toàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua Bùi Ngâm Phong.
- Sao.. làm sao vậy?
Nguyễn Ý Tri dùng ánh mắt an ủi hắn:
- Trước khi bắt đầu, tôi phải nhắc nhở anh một chút.
Bùi Ngâm Phong:
- ?
Nguyễn Ý Tri:
- Lần đầu tiên ngồi xe của tôi, anh tốt nhất nắm chặt tay vịn, buột chặt dây an toàn.
Bùi Ngâm Phong:
- ?
- Không phải? Anh đợi một chút a a a a a..
Biểu tình Bùi Ngâm Phong hoảng sợ, còn chưa hỏi xong Nguyễn Ý Tri đã nhấn gan, xe phát ra tiếng vang kịch liệt, một giây sau vọt ra ngoài như một mũi tên rời cung.
Bùi Ngâm Phong ngã vào lưng ghế, sắc mặt còn tái nhợt hơn lúc bị hút máu.
Diễn cảm hắn hoảng sợ, miệng mở to:
- Cứu mạng a a a a a a..
Nhưng xe thể thao đã bị Nguyễn Ý Tri lái như bay lên.
Hoàn toàn không thể tưởng được bề ngoài của hắn văn nhược gầy gò nhưng lái xe lại cuồng dã như vậy.
Không chỉ có hắn không nghĩ tới, ba người Phong Dị cũng không ngờ, một giây trước tốc độ xe còn bình thường, một giây sau đổi tài xế thì trực tiếp cất cánh, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Hướng Linh Kỳ diễn cảm nghi hoặc:
- Chúng ta bị phát hiện sao?
Nguyên Tiểu Thiên ngây ngốc lắc đầu:
- Không có đi?
Trong mắt Phong Dị cũng hiện vẻ kinh ngạc, dù sao hiện tại người lái xe chính là thanh niên đáng thương trong ấn tượng của hắn.
Hắn nhướng mày:
- Theo sau, chú ý khoảng cách, đừng đi lạc đường.
Hướng Linh Kỳ lập tức nhấn ga, việt dã màu đen liền đuổi theo xe phía trước.
Khu mới di dời của Vân Xuân thị lại khôi phục yên tĩnh.
Nguyễn Ý Tri còn có chút may mắn là mình từ cao tốc đi vào, bằng không lúc này lái xe chẳng khác gì là ruồi bọ không đầu.
Vì thế dựa vào trí nhớ, hắn lái xe một đường nhanh như chớp ra khỏi Vân Xuân thị.
Mới vừa lên cao tốc, Nguyễn Ý Tri giảm tốc độ, nhìn kỹ phân biệt đường đi.
- Hướng con đường bên phải..
Thanh âm suy yếu vang lên.
Nguyễn Ý Tri quay đầu lại, chỉ thấy bộ dáng Bùi Ngâm Phong như sắp ngất xỉu.
42 phút trướcTặng xu
#21
«123
Danh Sách Chương: