• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu người Nhậm Quảng Bách bổ sung mọi thứ, sau khi nghỉ ngơi, chuẩn bị lái xe lên đường, mới vừa lên xe, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói ngọt nị: “Mọi người đi rồi à!”

Nhậm Từ Nhạc Nhậm Quảng Bách Hứa Thanh Viên Bình bốn người quay đầu lại nhìn xem là ai; Nhan Hàn không có hứng thú, hoàn toàn làm lơ; Hà Cố biết người vừa gọi bọn họ chính là Điềm Điềm mới gặp, vô cùng khó chịu, sắc mặt không tốt nhìn về phía cô.

Điềm Điềm cau mày, một bộ đáng thương hề hề: “Cái kia…… Ba người chúng tôi lạc đường! Mọi người muốn đi đâu, chúng tôi có thể đồng hành cùng mọi người hay không?”

Bốn người quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mạo mĩ như thế ‘ cầu xin ‘ bọn họ, trong lòng không muốn đáp ứng nhưng lại cảm thấy từ chối cũng không tốt lắm, hai mặt nhìn nhau, nhưng lúc này Hà Cố đã dẫn đầu mở miệng: “Không có phương tiện.”

Mặt Nhan Hàn vô biểu tình đứng ở một bên, nhưng ý của y và Hà Cố giống nhau, không đồng ý.

Bốn người Nhậm Quảng Bách ngươi nhing ta ta nhìn ngươi, Viên Bình và Hứa Thanh nhún nhún vai tỏ vẻ thế nào đều được, bảo trì trung lập.

Hai anh em Nhậm Quảng Bách và Nhậm Từ Nhạc liếc nhau, nhíu mày, không đáp ứng sẽ tốt hơn, vốn bọn họ sợ cơ mật sẽ bị lộ, bị người khác đã biết, khó bảo toàn sẽ không lộ ra ngoài.

Nhậm Quảng Bách nhíu mày, ngược lại nhìn về phía Điềm Điềm, tỏ vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá, không được…… Bằng không như vậy, mây người muốn đi đâu, chúng tôi có thể chỉ đường cho?”

Điềm Điềm thấy bọn họ khó đối phó, trong lòng có chút ảo não, những người này như thế nào đối với nữ sắc cũng không hứng thú vậy! Nhậm Quảng Bách trước mặt này co thể không tính, nhưng bốn người kia như thế nào cũng……

Bày ra biểu tình khổ sở, chu miệng: “Nhưng mà, chúng tôi không biết nên đi đâu về đâu…… Chúng tôi đã, không nhà để về……”

Hứa Thanh nghe thấy những lời này, tức khắc cảm thấy đồng cảm với cô gái, người này nhất định cũng sợ hãi giống như bọn họ……

Xoay người vỗ vai Nhậm Quảng Bách: “Không bằng mang bọn họ theo.”

Năm người đều kinh ngạc nhìn về phía cậu, bao gồm Nhan Hàn, tuy rằng Nhan Hàn vẫn tỏ vẻ mặt vô cảm, nhưng trong ánh mắt toát ra kinh ngạc.

Mà khiếp sợ nhất, không ai khác là Hà Cố, sắc mặt cậu ta trầm xuống, đi đến chỗ Hứa Thanh, kéo cậu đi đến bên cạnh, “Cậu làm gì vậy?”

Hứa Thanh khó hiểu nhìn cậu ta: “Cái gì mà làm gì?”

Hà Cố: “Cậu sao lại đồng ý bọn họ? Chúng ta đi làm chính sự, cũng không phải là đi chơi!”

Hứa Thanh nghe xong có chút khó chịu, sắc mặt cũng khó coi: “Tớ chưa nói chúng ta là đi chơi! Họ cũng giống chúng ta đều không nhà để về …… Cậu nhẫn tâm nhìn một cô gái phải chịu khổ như vậy sao?”

Hà Cố nhíu mày: “Như thế nào không đành lòng? Bản thân chúng ta còn khó bảo toàn, còn muốn mang theo bao nhiêu người? Chúng ta có việc để làm, là liên quan đến tánh mạng toàn nhân loại!”

Hứa Tthanh mang sắc mặt một xanh một trắng, nhịn không được hô to: “Tôi đây cũng tự đi được!”

Mọi người nhìn lại, bao gồm Điềm Điềm, Phạm Chấn cùng Tạ Nhi. Bọn họ thấy Hứa Thanh từ phía Nhậm Quảng Bách đi, liền lắc đầu, không thể để ba người theo được.

Ai muốn cùng cùng một nhóm với ba người kia?

Vốn Hứa Thanh và Hà Cố nói chuyện rata nhỏ, bọn họ nghe không thấy, nhưng là từ biểu cảm đều nhìn ra được,  sắc mặt bọn họ đều không tốt, như là đã cãi nhau, cuối cùng Hứa Thanh hô to một tiếng, mọi người tự nhiên đều nhìn phía hai người họ.

Hà Cố kéo Hứa Thanh, cảm thấy hắn không thể hiểu được: “Đi cái gì mà đi! Người nên đi là bọn họ, liên quan gì đến cậu!”

Hứa Thanh dùng sức đanha văng tay Hà Cố ra, lại không cách nào tránh thoát: “Cậu không phải nói mang theo phiền toái sao? Tôi nếu là phiền toái của cậu, nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng tự hiểu được…… Cậu buông tôi ra!”

Hà Cố tức giận dậm chân, vì muốn ổn định lại Hứa Thanh, cậu ta thỏa hiệp: “Được được được, đưa bọn họ theo, được rồi chứ? Nhưng có điều kiện là, bọn họ không thể cùng chung xe với chúng ta.”

Hứa Thanh trừng mắt nhing cậu, nhưng cũng biết mình tùy hứng, liền coi nhe chưa nói cái gì, ngoan ngoãn để Hà Cố kéo về.

Hà Cố nhìn về phía Nhậm Quảng Bách: “Đưa bọn họ theo, đưa bọn họ đến khu tiếp theo là được.”

Nhậm Quảng Bách nhìn về phía Nhậm Từ Nhạc, Nhậm Từ Nhạc nhìn anh gật đầu, anh thở dài: “Được rồi, cứ như vậy đi.”

Ba người Điềm Điềm liếc nhau, trong lòng cô ta cao hứng, quả nhiên không có chuyện gì là cô làm không được, và cái tên Hứa Thanh kia cũng thật là dễ lợi dụng.

Phạm Chấn và Tạ Nhi ở trong lòng lắc đầu, xác định chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Cứ như vậy, chín người bọn họ, hai chiếc xe —— xuất phát.

Qua đến khu 6, trạm tới tiếp theo đó là C thị.

Hành trình yêu cầu cần hơn ba tiếng đồng hồ, Hà Cố mặt hắc tuyến lái xe, Nhan Hàn cúi đầu chơi súng trên tay, Viên Bình nhìn nhìn bọn họ lại nhìn nhìn phía sau có chiếc xe màu trắng đi theo, như là tò mò cái gì, Nhậm Từ Nhạc cầm con chip trong tay phát ngốc, Nhậm Quảng Bách ngồi ở phó lái, nhìn bản đồ nghiên cứu lộ tuyến.

Hứa Thanh trên đường ở trong lòng thầm mắng mình, tại sao lại như vậy, cậu như thế nào lại  tùy hứng như vậy?

Cho tới nay, quan hệ của cậu và Hà Cố đều không thể xem là quá tốt. Ở trường học, hai người và Viên Bình đều cùng lớp, chỗ ngồi cũng gần, nhưng cậu thường có quan hệ tốt hơn với Viên Bình. 

Viên Bình rất dễ ở chung.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Hà Cố, Hứa Thanh rất sợ hãi, bên ngoài cậu tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nhát gan. Tựa như cái lần đầu ngồi xe Nhan Hàn lái, cậu sợ hãi, lại phải dùng bộ dáng bình tĩnh  an ủi chính mình lừa gạt người khác —— hắn là một người không giỏi biểu đạt cảm xúc.

Lúc sau, đang im lặng ngồi trong, cậu dần dần có gan quay sang Nhậm Quảng Bách lên tiếng, bởi vì Nhậm Quảng Bách và Viên Bình đều dễ ở chung, Nhan Hàn thoạt nhìn thực đáng sợ, cậu ngưỡng mộ Nhan Hàn đồng thời, trong lòng cũng kính sợ y.

Lại lúc sau, gặp lại Hà Cố, Viên Bình, trong lòng cậu thập phần vui sướng, nhưng việc Hà Cố tỏ ra thân mật với cậu làm cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng cậu không dám phản kháng, chỉ có thể chịu đựng.

Hà Cố nguyện ý giúp cậu tìm người nhà, cậu cảm thấy ngoài ý muốn. Cảm kích đồng thời, sự sợ hãi trong lòng của cậu với Hà Cố cũng giảm bớt dần, cho nên vừa rồi cậu mới có thể không tự chủ được phát giận với Hà Cố, có lẽ trong lòng cậu đã coi Hà Cố như đặc biệt người.

Cậu hiện tại thực hối hận, Hà Cố đến bây giờ còn đang tức giận, hoàn toàn không để ý tới cậu, lúc vừa mới nghỉ ngơi, cậu chủ động cùng nói chuyện với Hà Cố, Hà Cố cũng tránh cậu, như vậy có phải, cậu có phải sẽ mất đi một người bạn hay không?

Hắn không muốn!

Viên Bình nhìn tới nhìn lui, cũng phát hiện Hứa Thanh không thích hợp, Hứa Thanh mang sắc mặt càng ngày càng trắng, trong ánh mắt cũng lộ ra hoảng loạn, ngồi ở bên cạnh Viên Bình nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, không thoải mái sao?”

Hứa Thanh lấy lại tinh thần, lắc đầu, không nói lời nào.

Viên Bình tuy rằng suy nghĩ tương đối đơn thuần, nhưng cũng nhìn ra được Hứa Thanh phiền não cái gì, vỗ vỗ cậu, an ủi nói: “Đừng lo lắng, Hà Cố sẽ tha thứ cho cậu. Cậu đợi chút đi xin lỗi cậu ta, cậu ta sẽ hết giận thôi.”

Hứa Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Viên Bình: “Nhưng cậu ấy…… Tớ tới gần cậu ấy thì cậu ấy liền tránh, căn bản không có cơ hội cùng cậu ấy nói lời nào, tớ…… Xem ra cậu ấu giận rồi.”

Viên Bình thật không biết làm sao, không biết nên như thế nào an ủi Hứa Thanh mới tốt, quay đầu đi hỏi Nhậm Từ Nhạc: “Anh, nên làm cái gì bây giờ?”

Nhậm Từ Nhạc đang ngẩn người, tự nhiên không nghe rõ hai thiếu niên  ngồi trước nói, lúc này lấy lại tinh thần, hắn ngốc ngốc: “Hả? Cái gì?”

Viên Bình đem chuỵen nói một lần nữa, ngồi ở ghế điều khiển là Hà Cố và Nhậm Quảng Bách đang chuyên tâm thảo luận lộ tuyến, không chú ý bọn họ, hơn nữa thanh âm rất nhỏ, hai người phía trước nghe không thấy.

Nhưng Nhan Hàn bên cạnh Nhậm Từ Nhạc lại nghe nhìn thấy, thậm chí cả đối thoại trước đó của Hứa Thanh và Viên Bình đều biết, chỉ là y không lên tiếng, vẫn chơi với khẩu súng trên tay. 

Nhậm Từ Nhạc sau khi nghe xong, gật gật đầu, “Bằng không như vậy đi, đợi chút nữa bọn anh giúp em kéo cậu ta lại, cậu nhanh đến xin lỗi?”

Viên Bình nở nụ cười, cảm thấy chủ ý này rất tốt, Hứa Thanh lại có chút lo lắng: “Thật sự được không?”

Nhậm Từ Nhạc nhún nhún vai: “Anh cũng không biết, thử xem đi, không thử như thế nào biết.”

Hứa Thanh cảm thấy có đạo lý, vừa muốn đáp ứng, Nhan Hàn ngồi ở một bên vẫn luôn không lên tiếng bỗng mở miệng: “Đợi lát nữa cậu vọt tới trước người Hà Cố, sau đó kéo cổ áo cậu ta, lớn tiếng xin lỗi, cậu ta nhất định sẽ hiểu.”

Ba người trừng lớn mắt nhìn về phía y, cái chiêu này ư? Cũng quá đơn giản và thô bạo rồi!

Hứa Thanh sợ hãi, lắc đầu xua tay, “Em không được lạp! Làm như vậy……”

Nhan Hàn nhìn cậu: “Nếu không thì bỏ qua, trực tiếp thượng.”

Thượng cái gì?

Nhậm Từ Nhạc như hiểu gì đó, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, ho khan vài tiếng. Hứa Thanh cùng Viên Bình không hiểu được, chỉ nghĩ là tiến lên đánh Hà Cố.

Hứa Thanh lại lắc đầu: “Kia không được! Em như thế nào có thể làm như vậy…… Kia, như vậy cậu ấy sẽ càng tức giận”

Nhan Hàn nhíu mi: “Tôi nói chính là đẩy cậu ta ngã xuống đất rồi xin lỗi, cậu ta nhất định tha thứ cho cậu.”

Viên Bình khó hiểu: “Vì cái gì phải đẩy ngã  xuống đất a?”

Nhậm Từ Nhạc lại ho khan vài tiếng, lắc đầu nói với Viên Bình: “Nhóc con đừng hỏi nhiều.” Chuyển hướng Nhan Hàn, “Cậu cũng đừng loạn giáo, dạy hư bọn nó.”

Nhan Hàn liếc mắt nhìn Nhậm Từ Nhạc, không nói, tiếp tục cúi đầu nghịch súng, dù sao bọn họ xin lỗi nhau thế nào, đều không liên quan đến y.

Nhậm Từ Nhạc bảo Hứa Thanh đừng nghĩ nhiều, Hà Cố cũng không phải không quan tâm đến cậu nữa, Viên Bình cũng ở một bên hỗ trợ an ủi, nhưng thật ra lại nghĩ đến lời nói của Nhan Hàn nhiều hơn. 

Đẩy Hà Cố là sao?

Như vậy a……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK