Beta: Gia Nghi.
Tiêu Tiễn bỏ ra hai giờ mới đuổi được ba huynh đệ này đi, tự mình nằm trở về phòng, ngủ say.
Bên phòng cách vách, Reid mơ thấy mộng xuân. Trong mộng được thỏa mãn đến không thể thỏa mãn hơn nữa, Tiêu Tiễn bị hắn dằn vặt bằng đủ các loại tư thế... Nhưng mà mơ thấy triền miên như thế, nhất định sẽ làm cho "gì đó" cứng lên, buộc phải tự mình xử lý thôi, có mấy cảnh không hợp với trẻ nhỏ.
Một bên khác White cũng nghĩ là mình sẽ bị mất ngủ, liền nhắm chặt mắt bắt đầu đến, đếm tới 126 Tiêu Tiễn cũng ngơ ngơ ngác ngác mà ngủ mất, hắn đã rất mệt mỏi rồi! Cánh trên lưng hắn cũng bắt đầu mọc lông lại, từ bên trong thịt chui ra một vệt nhung.
Blake quay lại, chui vào từ trong cửa sổ không một tiếng động, yên lặng mà nhìn chằm chằm Tiêu Tiễn ngủ bên trong vài giờ.
Tiêu Tiễn ngủ rất không thành thật, một gối dùng để gối đầu, một cái gối khác dùng để ôm. Một tay ôm còn một chân gác ở phía trên, ôm chặt đến giống như cái gối kia sẽ chạy đi vậy. Thân thể tuấn tú trần như nhộng, ở dưới ánh trăng hiện sáng sáng lên như đồ bằng sứ, đường nét như trên sông nhu ba, cho dù là hoạ sĩ kiệt xuất nhất cũng khó có thể miêu tả.
Blake lẳng lặng mà nghĩ, nếu như hắn là cái gối kia thì tốt rồi. Tên nhân loại thích lỏa ngủ kia, nhất định là một tên thơm thơm mềm mềm lại dính người. Hắn biết cái ôm của y có bao nhiêu ấm áp, môi lưỡi của y có bao nhiêu mê hoặc, nụ hôn của y có bao nhiêu cảm xúc mãnh liệt bức người...
Hơn nữa còn lén lút cho mình một ám hiệu đặc thù.
Nếu như hắn phân tích không sai, y không phải mời hắn đến cùng lăn giường trải ga sao? Vì sao hiện tại tên đáng chết này còn ngủ như chết, sao không ra đây bán manh đưa hôn gì đó đi?
Hay là đang đóng trò đã nghiện còn ngại? Hoặc là, y đã xem mấy cái diễn biến nhảm nhí trên phim, muốn chơi cái trò phòng trống mê gian gì đó?
Blake có chút không nắm chắc được.
Tiêu Tiễn nghiêng người, chính diện ngay hắn, cái gì không nên nhìn đều dễ dàng biểu diễn ở trước mặt hắn, xương quai xanh tao nhã, ngực bụng gợi cảm, eo nhỏ dài... Chuyện này quả thật là đang gây hấn với nhẫn nại cực hạn của Blake!
Blake rốt cục không nhịn được mà cúi người xuống, vừa vặn nhìn thấy một vệt nước miếng trên má phải Tiêu Tiễn, gần đó là một khối xanh tím. Tuy rằng đã thoa dầu thuốc, so với lúc trước tốt hơn rồi!
Thế nhưng Blake vẫn là đột nhiên sinh ra tâm ý trìu mến, hắn muốn vươn ngón tay giúp y lau đi vệt nước kia, lại sợ đầu ngón tay chai sạn sẽ đánh thức y, liền duỗi ra phần lông mềm mại nhất trên cánh, nhẹ nhàng lau qua lau lại.
Tiêu Tiễn khanh khách cười tỉnh, bởi vì y làm một giấc mộng, trong mơ y thấy một con mèo đang liếm má phải của y, rất ngứa, y bảo nó đừng liếm, nhưng trốn đến chỗ nào đều bị con mèo chết tiệt kia liếm láp...
Sau đó y vừa mắt đã thấy một con chim lớn đen sì trong phòng tối, đang dùng cánh xoa xoa mặt y.
Y không khỏi nhảy lên một cái, đang muốn kinh ngạc thốt lên lại bị nụ hôn nồng nhiệt chặn lại hô hấp.
Không tới ba giây, Tiêu Tiễn liền hoàn toàn tỉnh rồi, hơn nữa biết kẻ đang hôn nồng nhiệt với y chính là người quen—— Blake.
Hương vị của hắn rất đặc biệt, cũng rất thô bạo, giống như đầu bếp sẽ không trộn chung rau cần với giá đỗ.
"Ô ô... Ngươi đang làm gì..." Tiêu Tiễn đè thấp âm thanh, tách khỏi cái hôn nồng nhiệt kia.
Giọng nói trầm ấm truyền đến: "Ta học theo ngươi... Dùng hôn nồng nhiệt ngăn chặn người khác phát ra âm thanh, thật là một biện pháp tốt..."
Tâm tình của hắn tựa hồ rất tốt, Tiêu Tiễn thậm chí cảm thấy Blake là đang cười, hoặc là ve vãn...
Tiêu Tiễn thất bại nhìn tên trước giường một chút, nắm tóc, reo lên: "Xin nhờ, hiện tại là ba giờ rưỡi sáng!"
Blake nhẹ phớt qua môi y, lưu luyến nói: "Ba giờ rưỡi, vừa vặn là thời gian để hẹn hò."
"Hẹn hò?" Tiêu Tiễn xoa xoa mắt.
"Không phải ngươi mời ta sao? Ở 23: 10 tối hôm nay, ngươi dùng mặt cho ta một tín hiệu... Chẳng lẽ không phải mời ta tới làm ngày hôm nay vẫn còn chuyện chưa hoàn thành sao? Ngươi đưa ra đầu lưỡi, còn làm động tác chớp mắt câu dẫn ta..." Blake diễn lại vẻ mặt quỷ của Tiêu Tiễn.
Tiêu Tiễn trong nháy mắt cười đến cong eo, cảm thấy cái bụng đều sắp rút gân...
Ha ha ha ha! Cái tên băng sơn này, ngươi đừng nói ngươi đang tấu hài với ta nha, đó là một khuôn mặt tươi cười, không phải đang phát tín hiệu mời lên giường cho ngươi đâu nha!
Blake cũng thật là rơi vào khốn quẫn, là một quân nhân, hắn không biết hóa ra trên đời có "Làm mặt quỷ", bọn họ trong quân đội có các loại thủ thế, bộ mặt chỉ lệnh, mỗi một động tác đều không tầm thường, bọn họ đều sẽ tự hiểu những ám hiệu bên trong. Hắn chỉ là quen tay hay việc, sau đó, hắn đọc nhầm tín hiệu của Tiêu Tiễn phát...
Tiêu Tiễn cuối cùng từ trong chăn ngẩng đầu lên, ý cười dịu dàng mà nhìn đại nam nhân trước mắt nghi hoặc. Y hiện tại cảm thấy cái tên thiết diện này cũng có một mặt nhân tính, cũng sẽ có lúc làm sai, cũng sẽ lúng túng, vì lthế hiện tại y cũng không bài xích hắn như vậy.
"Ai, ngươi vừa nãy, dùng lông chim sờ mặt ta... Là phát tín hiệu đặc biệt gì sao?" Tiêu Tiễn cảm thấy y cũng muốn học trao đổi tin tức với người chim.
"Trên mặt ngươi vừa có một vệt nước miếng, quá chướng mắt, ta muốn giúp ngươi lau nó." Blake một mặt đứng đắn trả lời, như là đang làm chuyện gì to tát, sau đó dùng lông chim tiếp tục giúp y xoa xoa một hồi, nói: "Hiện tại đã hết rồi."
Tiêu Tiễn yêu thích loại cảm giác nhẹ nhàng ôn hòa này, như là đột nhiên để tâm y cũng biến thành cảm tính ôn nhu. Người kia nhìn thấy chính mình lõa thể, nhưng cũng không giở trò gì hết, hắn chỉ là vuốt ve khuôn mặt của mình thôi...
Y không nghĩ tới thiết huyết tướng quân cũng sẽ có một mặt ôn nhu đáng yêu như thế, chấp nhất dùng bộ phận mềm mại nhất trên người mà giúp y vuốt mặt. Để y cảm thấy ở nơi này cũng có người thương y.
Y kích động ôm tên cánh lớn này trên đất, giống như cái ôm của bằng hữu, sau đó ở bên tai hắn nói: "Cảm ơn ngươi, Romeo."
"Romeo là ai?"
"Một người trong chuyện xưa, hắn cũng thích nửa đêm ba giờ rưỡi bò lên sân thượng nhà người ta... Sau đó hẹn hò với cô nương yêu dấu." Tiêu Tiễn từ từ nói cho hắn truyện xưa kinh điển kia.
"Những truyện của nhân loại rất thú vị. Giống như màn báo thù ngươi đã nói lúc tối kia, rất sâu sắc. Còn có truyện Romeo trèo lên sân thượng, rất lãng mạn, rất ấm áp... Tuy rằng ta không thích kết cục uống thuốc độc mà chết cuối cùng, nhưng nếu hắn sống ở thời này thì sẽ không chết, White có thể giúp bọn họ giải độc, sau đó chữa khỏi bọn họ..." Blake vẫn đàng hoàng trịnh trọng mà phân tích như cũ.
"... Kết cục của ngươi này, ta thích." Tiêu Tiễn cười lại ôm hắn một cái.
"Ta muốn làm Romeo của ngươi... Thế nhưng chúng ta cũng không cần phải uống thuốc độc hoặc là giả chết, chúng ta phải cố gắng sống sót..." Blake thật sâu nhìn Tiêu Tiễn.
Tiêu Tiễn đột nhiên trong nháy mắt rất cảm động, mũi đau xót, suýt chút nữa liền thốt ra mà nói ra chữ "Ừm..."!
Giây phút này thật giống với cảnh tượng một ngàn năm trước. Lúc đó Johnson cũng cầu hôn y, ngay ở lễ đường đêm trước lễ Giáng Sinh...
Y cũng là mũi đau xót, cảm động không thể tự khống chế, thốt ra mà ra: "Ừm!"
Kết quả... Là kết quả như thế... Y nhận lại chỉ có phản bội cùng lừa dối, hắn thậm chí còn chôn sống mình...
Tiêu Tiễn đau thương mà nở nụ cười, chậm rãi tiến đến bên tai Blake nói: "Xin lỗi, hiện tại ta không nói chuyện ái tình."
Ái tình là một thứ quá nặng nề, y vẫn cho không nổi.