- Em nói cũng đúng, nhưng con gái chủ tịch Diệp Phúc ngoài em ra thì còn ai ko ta? - anh chuyển sắc mặt nhìn cô lẽo đẽo
- Là... Con gái chủ tịch Diệp Phúc sao? - cô lau nước mắt ấp úng đứng dậy gãi đầu nhìn anh, anh mỉm cười rồi gật đầu một cái ngay lập tức cô bị dồn vào ngõ cụt ko biết nên thừa nhận hay từ chối. Lý trí mâu thuẫn buột cô phải làm điều không muốn đấy là giật quyển tạp chí trên tay anh chạy thẳng vào trong phòng đóng kín cửa
- Vương phu nhân, chồng bà ra lệnh mở cửa nếu ko hậu quả tự bà chuốc lấy.
- Không được, tuyệt đối nói gì cũng không được mở cửa tên sắc lang này chắc chắn sẽ không để mình yên, khóc đến mức đau cả cổ họng rồi. - cô sử dụng tuyệt chiêu nói nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ đến mức dù ai đứng kế bên cũng không thể nghe được, chợt cô nhìn thấy tủ quần áo bèn nảy ra một ý định rất hay.
- Để anh coi em trốn được bao lâu. - anh lập tức đi lấy chìa khóa dự phòng nhanh chóng mở cửa bước vào nhưng nhìn qua lại nhiều lần vẫn ko thấy ai lòng chợt nghĩ suy “ Tiểu yêu tinh em hay lắm dám trốn anh đợi anh tìm được em sẽ biết “ anh bình tĩnh dùng giác quan để tìm cô, ông trời dường như cũng giúp anh dù trốn kỹ nhưng sơ xuất nhỏ cũng bại lộ chiếc áo khoác của cô lộ một chút ra ngoài khiến anh thích thú “ Tiểu yêu tinh xem anh trị em “. Anh bước lại gần nhẹ nhàng mở cửa cứ nghĩ lần này có thể hành hạ cô lòng thật sự vui sướng nhưng đời ai biết trước khi mở cửa ra cô đã ngã vào lòng anh ngủ say nhìn cô như vậy anh cũng không biết anh đang trừng phạt cô hay cô trừng phạt ngược lại, anh nhìn những giọt nước mắt còn đọng lại trên má hồng hồng của cô khiến anh quặn đau tất cả là do anh không dạy dỗ tốt Mẫn Phương gây nhiều phiền toái cho cô như thế này anh thật sự hối hận.
...
Hôm nay cô thức sớm định chuẩn bị chút thức ăn ngon cho anh bồi bổ nhưng lại có tiếng chuông cửa cô chán nản ra mở cửa, bất ngờ người đó không ai khác ngoài Diệp Thiên anh vẫy tay chào cô - Hello em yêu.
- Anh hai anh mới về hả? - cô vui mừng hồn nhiên chạy đến ôm anh trong con mắt ngạc nhiên lẫn tức giận của ai kia ở phía sau, người con gái đó xuất hiện - Ông xã.
- Mẫn Phương? - cô ngạc nhiên khi nhìn thấy người đi cùng anh lại là người ko đội trời chung với cô
- Vào nhà đi rồi anh sẽ giải thích. - Diệp Thiên nhìn ánh mắt khó hiểu của cô đã vội lên tiếng
- Hai người?... - cô chỉ tay về phía anh và Mẫn Phương
- Phải, anh và Mẫn Phương đã kết hôn hiện thì anh sẽ đưa cô ấy về ra mắt ba mẹ sau. - Diệp Thiên nắm tay Mẫn Phương ánh mắt có chút yêu thương nhưng ko lâu dài cứ như bị cắt đứt do thứ gì đó
- Hai người chỉ đi chụp một tấm hình là thành vợ chồng thôi sao? Đời người con gái chỉ có một lần được tổ chức lễ cưới sao ko cho chị dâu mặc áo cưới. - cô cầm giấy kết hôn màu đỏ bên trong có hình Diệp Thiên và Mẫn Phương
- Diệp Phàm, áo cưới chỉ là bền ngoài cái quan trọng là con tim. - Mẫn Phương câm ghét ghen tuông nhìn cô
- Hai người hạnh phúc nhé, tôi và Diệp Phàm tuần sau đính hôn lo nhiều việc ko có thời gian mua quà cưới chi bằng hôm nay chúng ta cùng ăn một bữa. - Vương Hiên choàng tay ôm cô khiến Diệp Thiên rất tức giận còn Mẫn Phương nhìn anh ghen tuông khi Vương Hiên tình tứ với cô thì trong lòng có chút không thoải mái ( tg: mờ ám)
- Hôm nay, chủ nhật hay em cùng chị dâu nấu một bữa ăn đãi tiệc nhe cho có ko khí gia đình. - cô đứng lên vỗ tay rồi nói
- Chị dâu em anh ko lo, chỉ lo em gái bảo bối của anh vướng tay chân chị em thôi. - Diệp Thiên trêu chọc
- Anh hai, em du học 8 năm ở Úc tất cả mọi thứ em đều tự làm đó nha. - cô chu môi giận dỗi cãi lại hành động đáng yêu này của cô khiến cho anh và Diệp Thiên điêu đứng vì độ đáng yêu của cô ấy
- Diệp Phàm em ấy làm cơm hộp mang đến cho Vương Hiên ở công ty mà anh. - Mẫn Phương ôm tay Diệp Thiên ngồi chéo chân
- Thôi, nếu cứ ngồi tâm sự chắc chắn hôm nay mình sẽ đói. - cô xoa bụng nhìn anh bằng ánh mắt cừu con vô tội long lanh lóng lánh lòng lành
- Sao lại nhìn anh? - Vương Hiên cười cười
- Tối nay cho em đi chơi nha? - cô giở trò năn nỉ anh để được đi chơi vào cuối tuần
- Được thôi, em muốn đi đâu? - anh ngây thơ mắc bẫy
- Hôm nay, oppa Bin Boy đến Trung Quốc tại hội trường gần trung tâm thành phố cho em đi nha. - cô vòi vĩnh nũng nịu anh
- Oppa gì chứ? Tối nay anh bận rồi em đi một mình à ko em ở nhà đi, ở đó mà oppa. - anh nhìn cô ánh mắt vô cùng ko vui khó tả có thể nói ghen ấy, hai người thân thiết trước mặt Diệp Thiên thật sự bây giờ anh ta cứ như con hổ dữ ngày đêm luôn chờ cơ hội cướp lấy con mồi này nên sẽ không để yên cho bất cứ ai động vào đâu. Bất ngờ điện thoại Diệp Thiên có một dòng tin nhắn lướt qua nội dung là " Anh ghen sao? Anh đừng quên chúng ta đã kết hôn rồi "
Anh đọc sơ vờ ko quan tâm nhưng ko được mặc dù đã kết hôn nhưng hai người vẫn giữ khoảng cách với nhau, anh liếc nhẹ Mẫn Phương một cái rồi trả lời tin nhắn " Cô cũng đừng quên, tôi và cô chỉ là có hợp đồng hôn nhân người tôi yêu là Diệp Phàm " “ rồi sau đó anh chẳng quan tâm gì tới Mẫn Phương nữa chỉ nhìn chằm chằm vào hai người đang cãi nhau vì chuyện anh cấm ko cho cô đi xem thần tượng tối nay.
...
Trong bếp
- Chuyện hôm qua, tôi thật lòng xin lỗi cô. - Mẫn Phương vừa cắt khoai tây vừa ôn nhu nói
- Không sao đâu, Vương Hiên đã giải thích rồi với lại là do tôi quá vội vàng ko hỏi trước thành ra như vậy. - cô cười trừ giọng nói có chút khó chịu gượng gạo
- À, tôi đi luộc khoai đã. - Mẫn Phương đem khoai tây cho vào nồi nước sôi bắt đầu luộc trên bếp rồi sau đó quay sang nói chuyện với cô
- Hôm qua, tôi gặp Diệp Thiên sáng nay anh ấy kéo tôi đi một lúc thì tôi đã là vợ của anh ấy. - Mẫn Phương dựa người vào bàn nhìn cô đôi mắt bi thương
- Anh trai tôi là một người lạnh lùng tàn nhẫn có thể nói Vương Hiên và Phong Thiên cộng lại cũng ko bằng cái băng lãnh của anh trai tôi đâu, anh ấy rất chung tình tôi chỉ mong cô hãy đem lại hạnh phúc cho anh ấy thôi. - cô vừa cắt hành vừa trò chuyện nhưng cả hai quên mất nồi khoai...
- Tôi nhớ ngày đầu tôi gặp anh ấy trong lúc trời vừa sang đông ở New York, chúng tôi như hai người xa lạ nhưng tôi vẫn nhớ kĩ người đó là tiền bối trong trường đại học kinh tế. Tôi yêu anh ấy rất nhiều nhưng anh ấy luôn lạnh nhạt với tôi. - Mẫn Phương vừa nói vừa nhìn ra Diệp Thiên ánh mắt đau khổ nhất trong tình yêu
- * mỉm cười * Anh trai tôi rất cô đơn, chỉ là anh ấy giỏi che giấu.
- Chết rồi, nồi khoai. - Mẫn Phương hối hả chạy lại cô đứng kế bên bị đẩy nên trượt con dao vào tay chảy máu, Diệp Phàm bình tĩnh đi tìm hộp cứu thương lấy thuốc trị bỏng ra thì đúng lúc Vương Hiên và Diệp Thiên chạy vào hai người nhìn thấy tay của cô chảy máu vội lấy thuốc sát trùng rồi dùng băng keo cá nhân dán lại cứ dồn dập mắng không cho cô nói
- Em làm sao vậy hả? Ngốc hay sao là tự cắt tay mình như vậy? - Vương Hiên liếc cô rồi gõ mạnh vào đầu cô một cái rõ đau
- Em bao nhiêu tuổi rồi hả có phải nít lên ba đâu, hậu đậu vừa thôi chứ. - Diệp Thiên đánh vào mông cô thật mạnh
- Ko bao giờ biết quan tâm người khác hết. - Vương Hiên mắng yêu cô
- Em lại khiến anh đau rồi đấy. - Diệp Thiên vừa nói xong lập tức 6 ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh - Anh là anh hai em mà.
@$#¤π¢£¥€%√§α^β™©®πΠΦ$¢₦₹
- Đủ rồi! Hai người làm sao vậy hả? vết thương nhỏ thôi mà có nghiêm trọng bằng chị dâu sao? Nhìn tay chị ấy đi, đỏ tấy lên rồi đấy. - cô bị nhảy vào miệng mấy lần đến giờ vẫn ko thể chịu nổi đành lên tiếng phản kháng, trong khi hai người họ quan tâm đến cô thì Mẫn Phương tự mình lấy thuốc bôi lên tay những giọt nước từ từ rơi xuống dính chặt trên tay như bôi muối vào vết thương vậy.
- Anh làm chồng kêu gì vậy? - cô trách mắng Diệp Thiên
- Diệp Phàm ko sao đâu, chị xử lý xong rồi. - cô lau nhanh mấy giọt nước mắt ôn nhu nói
- Không sao chứ? - Diệp Thiên cố tình diễn như rất quan tâm đến Mẫn Phương nhưng thật sự là rất tức giận ánh mắt như muốn nuốt tươi người khác khiến Mẫn Phương sợ hãi lùi về sau. Họ dọn đồ ăn ra bàn cùng rượu vang đỏ với nồng độ thấp để tránh say, cô không là người quá dịu dàng trong bữa ăn gia đình cô không e de gì cả nên cắt mãi mà thịt bò không đứt khốn khổ thật, anh lấy dĩa của mình đã được cắt ra cho cô rồi lấy dĩa của cô cắt ra cho vào miệng quay sang nhâm nhi ly rượu.
- Sao anh lấy miếng thịt bò của em? - cô nhìn lên ánh mắt cảm kích à ko bi thương
- Cảm động lắm đúng không? Anh rất thương em mà... - anh đắc ý cứ nghĩ cô là đang cảm động với hành động khi nãy của anh chắc chắn sẽ trả công đây.
- Cảm động cái đầu của anh, anh có biết miếng thịt đó to hơn miếng thịt này ko? - cô tức điên mắng anh
- Nè? Anh giúp em cắt rồi kia mà? Không cảm ơn thì thôi còn mắng anh. - anh bức xúc
- Anh.... - cô đang định nói thì Diệp Thiên đã can thiệp
- Diệp Phàm em ăn phần bít tết của anh đi. - Diệp Thiên đẩy dĩa của mình qua cho cô nhưng anh chợt ngăn lại dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn Diệp Thiên lạnh giọng - Cô ấy đã cần giảm cân, ăn nhiều béo quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
- Em có muốn giả... - cô đang nói thì bị anh mạnh bạo cho củ khoai chưa được cắt vào miệng dùng ánh mắt, đểu cán nhìn cô và ánh mắt là cửa sổ tâm hồn “ Chuyện chăn gối tối nay rất thích hợp nhe phu nhân “ ý của anh là như vậy. Quả thật hiệu quả cô trong suốt bữa ăn chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời Vương Hiên hành động nhỏ cũng không dám hó hé, Diệp Thiên thật sự là bị chọc tức đến đầu bốc khói rồi “ Vương Hiên, cứ vui vẻ đi cuộc đàm thoại tới cậu sẽ biết " chết không chỗ " là gì “
- À anh hai em thắc mắc sao hai người mới một đêm đã vội kết hôn rồi, ko lẽ đã có cấu tạo nòng nọc con trong đó. - cô cười trêu
- Phải, anh ấy nói phải có trách nhiệm nên chúng tôi mới lập tức xảy ra chuyện này. - Mẫn Phương nhìn anh cười một cái rồi quay qua cô nụ cười giả tạo đã che giấu tấm lòng xấu xa, ghen tị kia
...
Câu chuyện chỉ có người trong cuộc hiểu
“ cô “ Mẫn Phương trong chuyện kể lại nhé
- Cô Diệp Phàm đó không phải rất có phúc sao? Có được gia đình giàu có cùng khối tài sản lớn với người chồng tuyệt vời đúng là quá tham lam rồi. - người con gái ngồi đối diện Mẫn Phương tức giận
- Thứ tôi muốn không phải là Vương Hiên, là một người khác. Người như Diệp Phàm mới thật sự phù hợp với Vương Hiên chị ta rất thuần khiết, rất tốt bụng - Mẫn Phương cầm tách cafe nhâm nhi rồi chậm rãi nói với cô gái đối diện.
- Vậy không lẽ cậu thích tiền bối Diệp Thiên sao? - người con gái đó ngạc nhiên
- Hanna, xem ra tôi nên giấu kĩ hơn. - Mẫn Phương lạnh lùng nhưng rất ẩn ý trong lời nói
- Cậu nói tôi nhiều chuyện ấy sao? - Hanna giận dỗi đứng lên rồi tức giận nói - Cậu quá đáng thật, ko nói chuyện với cậu nữa mình đi hẹn hò với anh Minh Vương đây.
Cô ở đây cũng cô đơn lúc Hanna ở đấy thì lại làm cho cô ta tức giận bỏ đi bây giờ thì tốt rồi suốt đêm ko ai kề bên vẫn rất cô độc, cô rất không thoải mái khi lúc nào cũng phải giấu trong lòng một câu nói “ em thích anh “, bây giờ thì sao tốt rồi người ta đã có biết bao nữ nhân bên cạnh ko phải lý do cô giúp Vương Hiên là để tìm mọi cách gặp Diệp Thiên sao, lý do về nước lần này ko phải vì muốn thổ lộ hay sao? Cô bây giờ thật sự rất buồn, thật sự rất sợ, thật sự rất khó chịu. Lấy hết can đảm cô bước lại trung tâm thương mại gần đấy chọn bộ đầm xoè màu kem hở chút xíu lộ vòng một thon gọn tô đường cong quyến rũ, xoã mái tóc bồng bềnh sau khi xong phần trang điểm cô lập tức đi trước bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng của tụi háo sắc ở trung tâm. Cô đứng trước toà nhà lớn ở ngoại ô thành phố ngay ngất, bồn chồn không biết có nên đi lên hay trở về chờ đợi suốt 20 năm qua chỉ còn ít phút nữa thôi cô ko thể từ bỏ được.
Cô giờ đã đứng trước phòng chủ tịch được biết Diệp Thiên là người trọng công việc đối với anh ngoài Diệp Phàm ra thì tất cả đều không bận tâm, cô gõ cửa ba lần anh vẫn chưa nói gì hết, tâm trạng cô rất bất an ko biết có chuyện gì xảy ra dùng chân đá cánh cửa nhưng bất thành cô cởi đôi giày cao gót ra quặng đi chỗ khác dùng võ thuật đã học suốt mấy năm qua một cú đá banh cánh cửa. Cô hốt hoảng khi thấy anh ngất trên sàn nhà cô lo sợ lắm cứ kêu anh hoài - Diệp Thiên, tĩnh dậy đi anh. Diệp Thiên, Diệp Thiên.
Anh mở mắt ra trước khung cảnh xa lạ anh mới chợt nhận ra đấy là... Nơi nào? Người con gái xinh đẹp ngủ ngon lành bên anh là ai? Không lẽ là Diệp Phàm không thể nào, anh như được trên chín tầng mây rồi bất ngờ ngã xuống khi cô gái tỉnh dậy - Diệp Thiên anh không sao rồi à?
- Cô là ai? tôi thấy cô rất quen... - anh đau đầu không ngồi dậy được đành cô chịu thôi nhưng phải làm rõ người này rốt cuộc là ai dù anh ngất nhưng đâu phải ngoài đường mà người khác có thể phát hiện ra chứ.
- Em Mẫn Phương sinh viên năm nhất trường ngoại giao ngôn ngữ. Tiền bối ko nhớ em sao?
- Tôi nhớ ra cô rồi, nhưng sao cô lại giúp tôi chứ? - anh ngạc nhiên
- Em là người tuần nào cũng để một lá thư dưới tủ bàn của anh đó. - cô nắm chặt tay anh những giọt nước mắt tự rơi khiến lòng cô đau nhức, anh quay đi chỗ khác giật tay lại lạnh giọng - Tôi và cô cho là có quen vậy thì sao?
- Em đã yêu đơn phương anh suốt 20 năm qua, em còn là con gái của Tiêu Vĩ Sơ tổng giám đốc công ty GD đây...
- Đủ rồi, cô là một người bạn thân luôn chạy theo Diệp Phàm tôi nhớ rồi. - anh bước khỏi giường mặc áo khoác định rời khỏi thì bất ngờ Mẫn Phương chạy lại ôm từ phía sau của anh dịu giọng - Có phải anh giận vì em phối hợp với Vương Hiên lật đổ anh trong cuộc đàm thoại tới không?
- Đó là chuyện của cô, ko liên quan tới tôi. - anh gỡ tay của Mẫn Phương ra xô người của cô xuống giường đặt môi mình vào môi cô cùng hoà làm một nhưng có khoảng cách giữa anh và cô ko thể với tới dù bằng bất cứ giá nào thì anh vẫn ko thay đổi tình yêu anh dành riêng cho Diệp Phàm.
- Tôi trả cô coi như là vì cô đã yêu đơn phương tôi 20 năm. - anh vừa nói ra tim lại cảm thấy quặn đau “ Đúng là cô, tôi đã cố đẩy cô ra xa thì cô lại cố tiến đến phía tôi đồ ngốc, tôi sẽ không nhớ đến cô nữa “ nhìn bóng anh ở phía xa tim cô như ngừng đập nụ hôn đó rất ấm áp trái ngược cái lạnh như băng kia của anh trái ngược hoàn toàn. Anh bước ra ngoài ngã xuống đất anh ngột ngạt khó thở thật sự bây giờ anh không biết nên vui hay buồn - Em về rồi, tôi thật sự rất hận em Mẫn Phương à.
....
* Mình muốn nói với các bạn rằng phần truyện này sẽ gắn kết rất nhiều tình huống tiếp theo. Chắc chắn có nhiều bạn thấy tào lao nhưng các bạn sẽ hiểu ở những chương tới.