Tuy rằng Tô La không cùng Du Khiêm nói đến nguyên nhân quan trọng nhất, nhưng nàng cũng cảm thấy Du Khiêm tựa như đã biết rõ nguyên nhân. Chỉ là giả vờ cái gì cũng không biết, không hỏi nhiều cũng không nhiều lời.
Khi đó, nàng hẳn là không tự chủ được cảm thấy có thể gặp gỡ được nam tử ôn tồn lễ độ như vậy, có lẽ thật sự là nàng tam sinh hữu hạnh(*). Ban đầu bất quá chỉ là dùng một đồng tiền mua hai cái bánh bao nhét vào trong tay hắn, hắn cũng không lấy thù lao mà nghiêm túc dạy dỗ Tô Văn.
(*) Tam sinh hữu hạnh: có thể hiểu là có phước ba đời.
Người đời thường nói "Chịu ân một giọt nước, sau này lấy suối tương báo", đem câu nói này quán triệt được như vậy tới cùng, nàng chưa từng gặp qua được mấy người.
Đương nhiên, nàng biết ở góc khuất nàng không nhìn thấy khẳng định quán triệt được càng thêm khắc sâu ân tình. Chỉ là chân chân thật thật phát sinh ngay trước mắt, lại có thể được người nhớ được càng thêm khắc sâu. ( cái đoạn này chẳng hiểu gì cả T.T )
Để có thể đưa Tô Văn vào học đường học bài, Tô La thật sự mang một nhà già trẻ bện vòng tay trang sức. Chút vải vụn kia trải qua một phen cắt, cuối cùng được nàng may thành một vài động vật nhỏ đáng yêu, chỉ chờ nhét một chút bông vào trong, lại trở thành một con vật nhỏ béo ụt ịt.
Tô mẫu ở ngoài phòng bện vòng tay, chẳng hề biết ở trong phòng Tô La làm cái gì. Tô Văn cũng vẫn ở trong phòng giúp, lúc này đang giúp cho bông nhét vào trong con heo nhỏ vừa may. Nhét đầy xong liền ngây ngốc nhìn con heo nhỏ vô cùng đáng yêu, béo ụt ịt.
Tô La thấy thế, trên mặt mỉm cười cầm con heo nhỏ. Nhét xong bông con heo nhỏ đại khái bằng nắm tay Tô La, mở lòng bàn tay liền có thể đem con heo nhỏ thả vào, tựa như một con heo nhỏ đáng yêu sinh trưởng ở trên tay.
"Đại tỷ, đây là con heo nhỏ sao?" Tô Văn mở một cặp mắt to lóng lánh, chớp cũng không chớp nhìn chòng chọc con heo nhỏ đang đứng trên tay Tô La tay, trong mắt lộ ra khát vọng rõ ràng.
"Không sai, đây chính là con heo nhỏ, đáng yêu không?" Tô La cầm con heo nhỏ quơ quơ, tuy nói vải này thua kém vải mà dùng may thú nhồi bông kiếp trước, có thể làm ra được như vậy kỳ thật cũng xem như không tệ.
Tô Văn gật đầu như gà mổ thóc, nó thật sự cảm thấy con heo nhỏ rất đáng yêu. Nó từ trước tới giờ chưa nhìn qua con heo nào đáng yêu mượt mà như vậy, nếu như nó cũng có một con heo như vậy thì tốt biết mấy.
"Lại đây, cái này là cho đệ." Tô La đã sớm đọc ra khát vọng trong đôi mắt bồ câu kia, nhìn thằng bé thích như vậy cũng không dám nói muốn một con, trong lòng biết thằng bé hẳn là nghĩ đến con heo nhỏ này muốn dùng để kiếm tiền, thế là nhịn nội tâm khát vọng.
Tô Văn chớp chớp mắt to đen lay láy, cũng mím chặt môi, khẽ lắc đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng cũng không rời khỏi nổi con heo nhỏ dù chỉ một khắc.
"Đây là đại tỷ cho đệ lễ vật, đệ phải vui vẻ nhận lấy mới phải. Đại tỷ hiện tại không có tiền mua cho đệ diều, búp bê nặng bằng bùn gì , hi vọng đệ không ghét bỏ con heo con này."
Tô Văn nhìn nhìn Tô La, lại nhìn con heo con kia. Cuối cùng tựa như là sợ đụng hỏng con heo nhỏ, cẩn thận dè dặt nhận con heo nhỏ. Trước giờ chưa từng được nhận qua lễ vật, nước mắt chậm rãi ngưng tụ, cuối cùng yên lặng rơi lệ biến thành nhỏ giọng nức nở.
Không nghĩ đến tiểu đệnhà mình lại nói khóc liền khóc, Tô La nhất thời hoảng được không biết nên an ủi như thế nào cho tốt. Tuy rằng nàng trước kia chăm sóc qua không ít hài tử, nhưng kia đều là chuyện mười mấy năm trước, lúc này thật là luống cuống tay chân lên.
"Tiểu Văn làm sao bỗng nhiên khóc ?" Ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc Tô mẫu gấp gáp chạy vào trong nhà, lại thấy nhi tử cầm trên tay một con heo nhỏ có chút kỳ quái, nghi ngờ đầy mặt quẫn bách nhìn Tô La: "A La, chuyện này là thế nào?"
Nghe Tô mẫu gọi nàng "A La", Tô La biết Tô mẫu lúc này rất nghiêm túc. Chỉ cần Tô mẫu cảm thấy chuyện gì nghiêm túc, bà đều gọi nàng như vậy, thế là liền đem chuyện vừa mới phát sinh đại khái nói một chút.
Nghe lời nói của Tô La, lại thấy dáng vẻ Tô Văn gắt gao cầm con heo nhỏ, Tô mẫu ước chừng đoán được Tô Văn vì sao khóc. Nhi tử vừa khóc, lại cúi đầu nhìn nữ nhi may mấy con heo con khác, lại không khỏi cũng chậm rãi hồng hốc mắt.
Tô mẫu hốc mắt đỏ lên, chính là dọa hỏng Tô La, nàng vốn muốn cho Tô Văn một con heo con, chứ không phải muốn khiến bọn họ khóc?
Chính là lúc này, bên ngoài truyền tới mấy tiếng gọi to, trong nhà ba người nghe thấy mấy tiếng gọi to đều tĩnh lặng lại,lại nghe đến tiếng gọi chính là gọi Tô La. Tô La ngẩn ra, nghe giọng có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là ai.
Chờ nàng đi đến viện, mở cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng mới giật mình hiểu ra nháy mắt mấy cái. Nguyên lai nàng ta chính là Đại Nữu trong thôn, dáng vẻ thanh tú xinh đẹp, chỉ là tính nết có chút khiến người không ưa nổi.
"Aiiii, ngươi cuối cùng cũng ra, ta còn lo ngươi không ở nhà!" Cách Tô La mấy bước Đại Nữu cầm một cái giỏ rỗng, khuôn mặt ngẩng lên hơi hơi hồng, dường như là sợ Tô La không nhìn thấy.