• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, thời điểm mấy cô nương đến nhà chuẩn bị làm việc, Tô La cùng các nàng nói qua việc sẽ có thêm hai tiểu cô nương tham gia cùng nhau làm thú bông. Sau đó nàng lại kêu mấy cô nương đến nhà chính một chuyến, hai tiểu cô nương vừa mới tới thì ở lại phòng làm việc.

Tô Uyển Nhi cùng mọi người không biết vì sao Tô La gọi các nàng tới nhà chính, thế là liền an tĩnh đứng ở một bên đợi Tô La nói. Các nàng tới Tô gia làm thú bông hơn nửa tháng, Tô La ngẫu nhiên cũng đến phòng làm việc cùng các nàng nói chuyện, cũng rất ít kêu các nàng tới nhà chính, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, bất an.

Tô La lẳng lặng nhìn mấy cô nương, thời gian đã hơn nửa tháng, ít ít nhiều nhiều đều thấy được phẩm chất của mấy cô nương, đều là những người dễ chung sống, cũng có thể coi là công nhân kỳ cựu, về sau khả năng là còn có thêm công nhân mới tới, cần phải dựa vào các nàng dẫn dắt nhiều hơn.

"Ta nghĩ trước cùng các ngươi nói về việc nhận tiền công, đợi lát nữa liền đem nửa tháng tiền công phát cho các ngươi, từ hôm nay trở đi chính là tính theo tháng, mỗi tháng lĩnh một lần. Chúng ta hiện tại cùng Đổng gia bố trang ở Thanh Nguyệt trấn có lui tới hợp tác làm ăn, các ngươi chỉ cần yên tâm làm thú bông cho tốt là được."

Trước kia không biết thú bông có bán được nhiều không, không dám mời quá nhiều người tới đây, hiện tại có Đổng lão gia phụ trách phương diện tiêu thụ, nàng lại là yên tâm không ít, có nguồn tiêu thụ tất nhiên là không cần quá lo lắng vấn đề tiêu thụ sản phẩm rồi.

Mấy cô nương vừa nghe đợi lát nữa liền được kết toán tiền công nửa tháng này, nhất thời sững sờ không hiểu chớp mắt. Tô La trước cùng các nàng nói qua khả năng là cuối tháng sẽ kết toán tiền công, giờ phút này nghe đến đợi lát nữa liền có thể cầm đến tiền công đoạn thời gian này, trong lòng lại là mừng đến không biết phải làm gì cho đúng.

Lại nghe đến Tô La cùng Đổng gia bố trang đàm thành sinh ý, cũng không cần lo lắng các nàng làm được thú bông không có người mua, càng là vui vẻ không biết nói sao, muốn nói mà lại hưng phấn không biết nên nói cái gì.

Nhìn mấy cô nương cùng tuổi vui không kiềm chế được, trong lòng Tô La không khỏi cảm khái vạn phần. Nếu như các nàng lúc ấy không nguyện tin tưởng nàng, nàng hiện tại cũng làm không ra nhiều thú bông như vậy, lúc này cũng không kiếm được nhiều tiền bạc như vậy. Nói một câu thật lòng, nàng là thực sự cảm tạ họ .

Nói xong việc chính rồi, Tô La liền đem tiền công phát cho các nàng. Mỗi người hơn năm trăm văn tiền, nàng một lúc liền tốn mất mấy lượng bạc, cộng thêm phí tổn kim chỉ và vải vóc, tuy không phải rất nhiều, nhưng đối với hộ nông gia bình thường mà nói, cũng là không ít ngân lượng.

Mà mấy người Tô Uyển Nhi cầm lấy tiền đồng càng là trợn tròn tròng mắt, có hai, ba cô nương lúc này vui mừng phát khóc. Nếu không phải ngại ở trước mắt có Tô La bình tĩnh thong dong ở đây, suy đoán các nàng liền một loạt ôm ấp lẫn nhau khóc rống.

"Không còn việc gì, các ngươi liền vào làm việc đi, Uyển nhi, các ngươi nhớ nghiêm túc chỉ bảo hai tiểu cô nương." Nàng hôm nay chuẩn bị đi lên trấn tìm gian phòng, chắc sẽ tốn không ít thời gian, trước hết vẫn là an bài tốt việc này mới được.

"Yên tâm đi, chúng ta sẽ chỉ bảo các nàng tận tình ." Tô Uyển Nhi tâm tình còn có chút không được bình tĩnh, trên gương mặt vẫn đỏ như áng mây, khóe miệng cũng có tươi cười thích thú.

Đợi mấy cô nương đi rồi, Tô La liền xoay người đi ra khoảnh đất trồng rau ở hậu viện tìm Tô mẫu. Đoạn thời gian này tới nay, đa số thời gian Tô mẫu đều ở hậu viện nhà mình săn sóc mấy khối đất trồng rau, nói là chuẩn bị nhiều loại thức ăn, qua một thời gian liền có thể được ăn rau dưa mới mẻ.

"Nương, ta muốn đi trấn trên nhìn xem có thể tìm được một gian phòng thích hợp dùng làm nơi làm thú bông hay không, mẹ ở trong nhà liền giúp đỡ nhìn xem hai tiểu cô nương vừa mới tới." Dù sao hai tiểu cô nương còn nhỏ, Tô La có chút lo lắng các nàng không thích ứng được công tác như vậy.

"Con yên tâm đi đi, chuyện trong nhà đều giao cho ta." Tô mẫu ngẩng đầu lên nhìn Tô La, lại nói: "Con cũng phải cẩn thận một chút, nhất thời tìm không được cũng đừng gấp, chậm rãi tìm căn nhà tốt một chút ."

Tô La tối hôm qua đã cùng Tô mẫu thương lượng qua việc này, Tô mẫu cảm thấy Tô La nói đều không sai. Đem nhà mình trở thành chỗ làm việc quả thật là rất không thuận tiện, hơn nữa người nhiều thì nhà cũng không đủ rộng, lên trên trấn tìm căn nhà rộng rãi cũng tốt …

Vào trong trấn, nàng liền trực tiếp đi hướng phố tô ốc, ở Vân Lâm trấn, phố tô ốc là đường nhỏ , nơi có nhiều phòng trống, cho nên người trên trấn đều gọi là "Tô ốc phố" . Tô ốc phố có mấy căn nhà rất rộng rãi, nhưng người bình thường là sẽ không thuê căn nhà rộng rãi như thế, giá tiền cao, cũng không dùng hết.

Mà Tô La muốn chính là căn nhà rộng rãi như thế, về phần giá tiền cũng là có khả năng chi trả. Xem qua mấy gian phòng, nàng liền lựa chọn một gian trong đó, cùng chủ nhà thương lượng tốt, liền trả tiền thuê căn nhà. Sau đó liền chuẩn bị về nhà, ai biết đi ra đường cái không lâu liền nghe đến sau lưng có người hô to bắt trộm.

Vừa mới nghĩ quay đầu nhìn xem, phía sau liền có một bóng người từ bên cạnh nàng quýnh đít chạy nhanh qua va vào nàng, trọng tâm thân thể nàng bỗng nhiên có chút không ổn, chân lảo đảo lui về sau mấy bước. Nàng chỉ cảm thấy chân như đạp phải cái gì, chợt nghe bên cạnh truyền tới tiếng vang kỳ quái, phản xạ có điều kiện nghiêng đầu nhìn một cái, thấy mấy tấm ván gỗ lớn dựa vào góc tường nghiêng đổ về phía nàng...

Trong nháy mắt đó, nàng bị sự việc thình lình xảy ra này làm tinh thần hốt hoảng, chỉ biết sững sờ nhìn mấy tấm ván gỗ lớn càng lúc càng nghiêng, thời điểm mắt thấy chúng sắp nện vào trên thân nàng, eo bỗng nhiên bị người ôm lấy. Người giữ eo nàng động một cái, nàng liền rời khỏi vị trí ban đầu, mấy tấm ván gỗ hoa lệ lộng lẫy đổ xuống chân tường.

Bàn tay đặt trên eo nàng thu trở về, Tô La lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn sang bên cạnh một bóng dáng cao ngất khôi vĩ. Vào lúc nàng thấy nam tử quay mặt lại, có điểm không dám tin tưởng trừng lớn mắt.

Nam tử tựa hồ chú ý đến ánh mắt nàng, quay đầu lại liền đối mặt với ánh mắt nàng. Trong một lúc, trong lòng Tô La nhịn không được có chút buồn cười nghĩ : sao lại có việc khéo như vậy nhỉ?

Lần trước Tô mẫu bị mấy tên vô lại quấn quít đòi tiền, lần này nàng không phòng bị suýt nữa bị mấy tấm ván gỗ nện vào, ra tay giúp đỡ đều là vị Thôi Vô Nhàn không từng nói qua mấy câu này, chẳng lẽ đây chính là việc mà mọi người thường nói "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" ?

Tô La miễn cưỡng nở một nụ cười có chút cứng ngắc, nàng cũng thật là bị dọa váng đầu, thế nhưng lại suy diễn hữu duyên vô duyên này nọ rồi . Thôi Vô Nhàn nhìn qua cũng là một nam tử trên dưới ba mươi, suy đoán đã sớm là cha mấy đứa bé rồi, cùng nàng ở đâu ra duyên phận. ( Hạ Trắng: Há há, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân mơ mộng rồi, chị ơi, anh vẫn là trái xanh đó chị, mau lấy thân báo đáp đi thôi ^^)

"Cô nương không sao chứ?" Thôi Vô Nhàn đôi mắt thâm thúy như băng tuyết ngàn năm, trên mặt là biểu tình trước sau như một, giọng nói trầm thấp có lực, nghe tới thực là xúc động chạm tới đáy lòng.

Thanh âm chàng thực hết sức dễ nghe, trong lòng Tô La không khỏi toát ra ý nghĩ như vậy. Nàng nghe qua không ít thanh âm nam tử, lại chưa từng nghe qua giọng nói trầm thấp mà dồi dào từ tính như vậy. Nghĩ nghĩ, không khỏi than nhẹ một tiếng: có lẽ đây chính là giọng nói trầm thấp dễ nghe mà tiểu thuyết thường hay miêu tả ư!

"Không sao ạ, cám ơn Thôi công tử đã ra tay cứu giúp." Khó được nghe thấy Thôi Vô Nhàn hỏi một câu, tuy lời nói nghe tới rất là bình thản, cũng khiến trong lòng nàng thấy thật là ngoài ý muốn, không khỏi hơi hơi ngửa đầu nhìn tuấn nhan góc cạnh khôi ngô vài lần.

Vốn chỉ là muốn nhìn một chút rồi thôi, ai biết Thôi Vô Nhàn vừa vặn cũng nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn rất là lúng túng, tầm mắt cũng không biết nên để chỗ nào thì tốt. Muốn vội vàng dời đi, có vẻ có chút lập dị, không dời đi, hoặc như là không biết thẹn, nhìn chằm chặp một nam tử.

"Thôi mỗ có việc muốn hướng Tô cô nương thỉnh giáo một phen, không biết Tô cô nương có thể dời bước đến Hồ Hương Lâu?" Trong mắt Thôi Vô Nhàn có chút lấp lánh, biểu tình trên mặt cũng có một chút nhu hòa.

Hồ Hương Lâu là trà lâu nổi danh ở Vân Lâm trấn, cũng là trà lâu nơi Thư Hương cô nương kể chuyện, nghe nói còn có mấy cô nương xướng ca. Thôi Vô Nhàn tìm nàng đi trà lâu, là muốn uống trà nghe chuyện? Hay là uống trà nghe hát?

Tô La tinh tế cân nhắc một hồi, giương mắt nhìn thoáng qua Thôi Vô Nhàn. Nghe nói người trên trấn chỉ biết Thôi Vô Nhàn là đại đương gia Thiên Duyệt tửu lâu, còn lại liền không biết rõ những chuyện khác rồi. Như thế một nam tử quạnh quẽ mời nàng đi trà lâu uống trà, thực không biết nàng có cái gì đáng giá để hắn thỉnh giáo.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nàng cũng đồng ý lời mời của Thôi Vô Nhàn. Tuy rằng thực không biết Thôi Vô Nhàn muốn thỉnh giáo nàng chuyện gì, nhưng nàng có thể phát hiện được ra hắn là thật lòng có việc muốn thỉnh giáo, nếu có thể nàng cũng muốn báo đáp ân tình hắn ra tay giúp đỡ.

Hồ Hương Lâu lúc này đã tới không ít trà khách, Tô La cùng Thôi Vô Nhàn ở trên lầu hai, lại thấy các trà khách đang nghe hát nhập thần, ai cũng chưa từng chú ý đến có người mới đến lên trên lầu hai.

Trà khách có nữ có nam, đa số đều là trên dưới bốn mươi tuổi, chỉ có mấy vị công tử, thư sinh tuổi trẻ vừa nghe khúc, vừa phe phẩy cây quạt giấy trong tay nhẹ nhàng, rung mấy làn gió nhẹ, ngẫu nhiên rung đùi đắc ý một phen, nhìn bộ dạng hẳn là nghe được thập phần vui tai hợp ý.

Thôi Vô Nhàn mang Tô La đến nhã gian, nói là nhã gian, kỳ thật chính là ba mặt có vách che, đối với vị trí trung tâm của trà lâu cách ba tấc rèm châu trái phải. Ngẫu nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, rèm châu liền theo gió lung lay. Bên ngoài người khác không nghe được bọn họ nói chuyện nhưng bọn họ lại có thể nghe được tiếng hát hoặc tiếng kể chuyện bên ngoài.

Xướng khúc là hai cô nương tầm mười tám tuổi, ca khúc có chút giống mấy thứ hí khúc trước kia nàng ngẫu nhiên nghe qua. Tô La không thích nghe hí khúc, giờ phút này chính tai nghe cổ nhân hát, lại cũng không thấy có cái gì hưng phấn.

"Tô cô nương, ở Lễ hội ngắm hoa, ngày đó nghe cô nương hát một khúc, quả thực là dư âm còn văng vẳng bên tai, không biết cô nương có thể hay không đem thủ khúc (nhạc phổ) bán cho Thôi mỗ?" Thôi Vô Nhàn nhìn Tô La cũng không có hứng nghe hát, suy tư một phen liền trực tiếp nói rõ dụng ý của hắn.

"Thôi công tử là đương gia Hồ Hương Lâu?" Tô La hạ thấp tiếng nói, ánh mắt có nhàn nhạt kinh ngạc, trên mặt cũng có chút hờ hững, hình như người nói ra lời không phải là nàng vậy.

"Thực không giấu diếm, đúng là Thôi mỗ." Mời Tô La đến trà lâu một chuyến, lại nói thỉnh cầu như vậy, Thôi Vô Nhàn cũng đoán được Tô La đại khái sẽ thông minh nhìn ra vấn đề, lúc này phủ nhận cũng có vẻ không chân thành.

"Thủ khúc này liền tặng cho Thôi công tử đi, liền... là tạ lễ Thôi công tử liên tiếp ra tay giúp đỡ." Nàng chưa hề nghĩ qua Thôi Vô Nhàn lại là muốn mua thủ khúc, hắn đã là thật lòng mong muốn có thủ khúc, nàng cũng không ngại đưa tặng hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK