Mục lục
Em Không Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng màu vàng kim vào cuối buổi chiều xuyên qua lớp thủy tinh, tất cả dáng vẻ thướt tha không có chỗ lẩn trốn.
Thương Dư Mặc rũ mắt nhìn cô, ngón tay chậm rãi dọc theo cần cổ mảnh khảnh như thiên nga của người phụ nữ, mơn trớn đôi môi đỏ mọng ướt át của Ninh Già Dạng, nhẹ nghiền lấy.
Môi đỏ của cô còn đậm và rực rỡ hơn so với son môi lúc trước, hôm nay khuôn mặt của cô vô cùng xinh đẹp và quá mức thuần khiết, chẳng hiểu sao nhuốm một vẻ đẹp lạ thường rung động lòng.
Ninh Già Dạng nghiêng đầu cắn ngón tay Thương Dư Mặc đang làm loạn trên môi của mình, giọng nói có chút khàn: "Từ bỏ, không có sức lực."
Lười biếng coi người đàn ông như ghế dựa hình người, cái đầu nhỏ dựa lên khuỷu tay khỏe mạnh của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thương Dư Mặc quét mắt nhìn dấu răng nhàn nhạt bị cô cắn trên xương ngón tay, thờ ơ vuốt nhẹ: "Bà Thương, em cần phải tập thở."
Giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh như trước.
"Không phải đâu! Là em đói đó có được không!" Vẻ mặt của Ninh Già Dạng oán giận: "Cô vợ tiên nữ xinh đẹp đáng yêu của anh, vừa xuống máy bay cũng không ăn cơm trưa, long đong vất vả đến gặp anh!”
"Cảm động không?"
"Cảm động." Thương Dư Mặc không hề để tâm trả lời, thấy cô thật sự không có sức lực, tiện tay ôm cô lên sô pha: "Ăn gì?”
Bỗng nhiên Ninh Già Dạng muốn thử nhà ăn của công nhân viên bệnh viện.
Kết quả là.
Tiểu Tần đang ăn cơm ở nhà ăn, nhìn thấy hiếm khi nào Thương Dư Mặc nhắn tin cho anh ấy, suýt chút nữa đã ném điện thoại đi.
Còn chưa tính chuyện không coi anh ấy là người, bác sĩ Thương này lại chó như thế!
Sym: [ Phiền cậu mua hộ một suất cơm trưa, không ăn hành gừng tỏi, không ăn các loại nấm, không ăn củ từ, đừng mua thịt đỏ, măng tây, rau cần, rau hẹ, cây cải, rau chân vịt...Chỉ ăn hải sản luộc...]
Tần Vọng Thức nhìn anh gần như liệt kê hết tất cả nguyên liệu nấu ăn, im lặng rất lâu.
Ra sức gõ tin nhắn trả lời: [ Kiêng ăn như thế, hai người ăn gì ở nhà ăn!]
Thì ra nhà hàng tư nhân ăn đi!
Sym: [À, cô ấy muốn thử đồ ở nhà ăn.]
[ Chuyển khoản: 8888, ghi chú: phí cơm trưa.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
++!
Hứ, kẻ có tiền không có thời gian!
Sau đó nghe theo trái tim nhận tiền……
Ừ, con mẹ nó đúng thật là rất giỏi!
Một giây tiếp theo.

Có tin tức chuyển khoản mới.
[Chuyển khoản: con số bí mật, ghi chú: phí bịt miệng.]
Càng xem, Tần Vọng Thức càng cảm thấy lúc đầu bản thân rất ngu ngốc, thật sự tin bác sĩ Thương ba ngày hai nơi lại đổi xe sang một lần, phí bịt miệng 6 con số là người nợ nần chồng chất.
Chợt nhớ tới gì đó, lúc Tần Vọng Thức chờ cơm, lấy điện thoại ra, tìm thấy bài post Thương Dư Mặc đột nhiên bị chủ nợ đuổi theo đến bệnh viện mà mình đăng lúc trước.
Lướt cả buổi mới tìm được bình luận của chủ nhiệm bị vợ quản nghiêm ở lầu 100: “Cảnh tượng này hơi quen mắt, bình thường tôi cũng nộp tiền lương cho vợ của mình như thế.”
Tần Vọng Thức trả lời: "Gừng càng già càng cay."
Mười lăm phút sau.
Tần Vọng Thức mang theo cơm trưa phù hợp với yêu cầu của bố đường đi đến văn phòng, gõ cửa.
Thương Dư Mặc mở một bên cửa phòng, hời hợt mà thò tay ra: “Cảm ơn.”
Sau khi nhận lấy thì muốn đóng cửa lại, bị Tần Vọng Thức ngăn lại, ló người ra nhìn: “Chờ một chút, cậu không định giới thiệu vợ của cậu à?”
Thương Dư Mặc im lặng ngăn cản tầm mắt của anh ấy.
Tần Vọng Thức biết rõ tình hình nên không xông vào, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ lại là tiên nữ gì ư, phải giấu kín như thế, sợ bị người ta nhìn thấy rồi trả về trời.”
Đúng là Thương Dư Mặc trả lời thật: “Ừ.”
Cửa phòng đóng lại một lần nữa.
Tần Vọng Thức đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt không thể tin: Anh đáp lại thật!!!
Trọng điểm là, cái tay vừa nãy Thương Dư Mặc nhận cơm, có phải bị cắn hay không?
Đến cùng bà Thương là yêu nghiệt phương nào! To gan như thế, thần tiên xúc phạm người có quyền thế, không phải tán dóc!
Xong rồi, càng kích thích lòng hiếu kỳ của anh ấy.

Bùi Miểu Miểu vừa tới Bệnh viện Lăng Thành số 1, chưa đi làm được mấy ngày, thậm chí còn không kịp ăn cơm, đầu tiên tìm một nơi yên lặng gọi điện thoại.
Cô ta là một trong số ít người biết về cuộc hôn nhân của Thương Dư Mặc và Ninh Già Dạng.
Nghĩ đến những gì vừa nhìn thấy trong phòng làm việc của Thương Dư Mặc, tâm thần không yên gọi điện kể chuyện này với người ở đầu dây bên kia, cuối cùng nói: “Chị ơi, lúc nào thì chị quay lại, nếu như không quay lại, đàn anh sẽ thật sự trở thành hoa có chủ.”
Một lúc sau, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng chậm rãi: “Miểu Miểu, họ không phải người cùng một thế giới, giữa vợ chồng không có đề tài chung, không đi được lâu dài. Bản thân Mặc sẽ không yêu thương cô ta.”
Mặc dù hôm nay có hảo cảm, cũng chỉ là cảm giác mới lạ mà thôi.
Nói cho cùng đụng phải bình hoa cảnh đẹp ý vui, cho dù là thần tiên, cũng bằng lòng nhìn lâu hơn một chút.
Ở trong mắt cô ta, chẳng qua Ninh Già Dạng là bình hoa vui tai vui mắt mà thôi, sau khi Thương Dư Mặc giám định và thưởng thức, anh sẽ phát hiện ra, trên thế giới ngoài mình ra, không có bất kỳ kẻ nào xứng với anh.

Bùi Miểu Miểu nghĩ đến cảnh đó: Thật sự là như vậy sao?
*
Sau khi đêm đến, Thanh Hạc Loan giống như một con quái thú khổng lồ trườn mình dưới làn sương mù dày đặc, thấp thoáng những đốm sáng tràn dọc theo tấm rèm cửa.
Phòng ngủ chính mở ngọn đèn tường lờ mờ chập chờn.
Ninh Già Dạng vừa yếu ớt lại vừa mệt mỏi mà nằm ở trên giường, mắt cá chân mảnh mai mà tinh tế lộ ra dọc theo ga giường tơ lụa, chiếu trên bức tường khiến cho tầm mắt của người ta trở nên nhộn nhạo.
Đôi bàn tay thần tiên của người đàn ông giống như lúc ở phòng làm việc ban sáng vậy, không nhanh không chậm chạm vào sống lưng mảnh mai, phác họa cảnh sắc hấp dẫn.
Đôi mắt xinh đẹp của Ninh Già Dạng mơ hồ, muốn quay người nhìn ánh mắt của anh, cơ thể lại càng không có sức lực, môi đỏ mọng vô thức nhếch lên.
Đôi môi mỏng của người đàn ông xâm nhập men theo cánh môi đang mím chặt của cô, hơi thở ẩm ướt vấn víu, gần như xua tan sự mát lạnh chưa bao giờ tan biến trong anh, biến thành một loại nóng bỏng khiến người ta nín thở.
Giọng nói của người đàn ông sát ở bên tai cô, chất giọng khàn mơ hồ pha thêm một chút từ tính: “Bọt sóng nhỏ.”
Bỗng nhiên bị anh gọi biệt danh, bả vai của Ninh Già Dạng đột nhiên co rúm lại.
Chẳng bao giờ nghĩ đến, Thương Dư Mặc lại gọi biệt danh của cô trong trường hợp này.
Đôi môi đỏ mọng hé mở, sau một lúc lâu, giọng mũi mềm mại tràn ra: “Ừ?”
Lập tức bị ôm ngang người rồi bế lên, da thịt bất ngờ tiếp xúc khiến cô kinh ngạc.
Ngay sau đó, giọng nói của người đàn ông lại truyền đến lần nữa: "Em nói đúng."
Đầu óc Ninh Già Dạng có chút mịt mù: Cô vừa nói chuyện hay sao?
Sau khi ngâm mình ở trong nước, Ninh Già Dạng hơi ngửa đầu, lọt vào trong tầm mắt là đường nét cơ bụng hoàn hảo của người đàn ông, anh khoan dung trả lời các thắc mắc: "Ở trong này, quả thật hiệu suất cao hơn một chút."
Cuối cùng Ninh Già Dạng cũng kịp phản ứng: “......”
Bỗng dưng, cô áp lòng bàn tay vào ngực người đàn ông: “Chờ một chút.”
"Trong lúc quay phim, tiết chế!"
Dưới ánh đèn, đối diện với cặp mắt màu nâu nhạt của người đàn ông, lởi lẽ của Ninh Già Dạng nghiêm túc: “Xin mời người thân chú ý chừng mực, đừng gây trở ngại."
Bình tĩnh nhìn người đàn ông của cô bỗng nhiên nở nụ cười, môi mỏng chậm rãi nói: "Được."
Thật sự được chứ?
Lúc Ninh Già Dạng vật lộn muốn đứng dậy, bị bàn tay to lớn của người đàn ông đè cổ tay lại, xương ngón tay trượt xuống từ cổ tay, cuối cùng lòng bàn tay áp sát ở mép sứ trắng, mười ngón tay đan vào nhau, thả lỏng rồi buông xuống.
Trong phòng tắm chỉ còn lại giọng nói của người đàn ông: "Yên tâm, em sẽ cấm dục."


 
Buổi sáng, sau khi tỉnh lại, Ninh Già Dạng suy nghĩ về trò chơi trưởng thành tối hôm qua, tức giận đến mức khao khát muốn mưu sát chồng!
A a a, tên khốn kiếp!
Trừ không thể làm đến bước cuối cùng ra, những chuyện nên làm không nên làm đều đã làm!
Tiếng động rời giường của Ninh Già Dạng quá lớn, Thương Dư Mặc không thèm che giấu mà nhíu mày lại, tiện tay kéo người phụ nữ đang ở cạnh giường kia về lại trên giường.
Anh dùng chăn bọc chặt cô, cánh tay dài vững vàng ôm ngang hông cô, nói: “Đừng làm ồn, ngủ tiếp đi.”
Ninh Già Dạng bị biến thành “Con tằm” ngửa đầu nhìn trần nhà.
Tiên nữ buồn thiu.
Mệt mỏi vì ngày nghỉ mà còn phải đi xã giao.
Buổi tối, Ngôn Thư tự mình chạy tới đón cô.
Bọn họ đã hẹn đi ăn tối với nhóm người đạo diễn Giang từ trước, trò chuyện một chút về việc tuyên truyền tiết mục TV.
Trong xe bảo mẫu.
Ninh Già Dạng mặc sơ mi trắng từ lụa tơ tằm, phối với quần dài màu đen, để lộ mắt cá chân trắng trẻo đáng yêu.
Quai giày cao gót quấn lên cổ chân cô thành hai ba vòng, lúc cô đi lại, nơ bướm đằng sau như ẩn như hiện, trong sự lạnh lẽo mang theo vẻ lơ đãng quyến rũ.
Ngôn Thư chậc một tiếng: “Ai không biết còn tưởng chị muốn đi đánh nhau đấy, là bọn họ không xứng để chị mặc váy đi gặp sao?”
Thấy chồng thì hứng thú bừng bừng, đến lúc gặp đồng nghiệp thì uể oải.
Tiêu chuẩn kép.
Ninh Già Dạng lười biếng chớp chớp mi, cười nhạo: “Nếu chị đổi cái váy khác, sợ là đêm nay em không ngủ được.”
Ngôn Thư phản ứng kịp: “Có ý gì?”
Sau đó Tiểu Lộc lặng lẽ cười: “Có phải vết hôn nhiều lắm không?”
“Bác sĩ Thương của chúng ta đã một tháng rồi chưa gặp tiên nữ đó.”
“Mà cái quái gì vậy, không phải chồng chị hệ cấm dục sao?” Ngôn Thư nghĩ đến chuyện bác sĩ Thương đi trực ban, chẳng lẽ anh không mê mỹ nhân sườn xám mà là hoa hậu giảng đường trong sáng?
Ngón tay Ninh Già Dạng sờ sờ con thỏ bằng ngọc trên dây vòng tay của mình, hơi mất tập trung: “Hệ cấm dục, không phải hệ thái giám.”
Ngôn Thư, Tiểu Lộc: “…”
Chị còn dám nói!
Lát sau, xe dừng lại trước cửa một nhà hàng kiểu Trung Quốc cổ xưa.
Ninh Già Dạng vừa xuống xe, ở phía đối diện, Liên Thành Hoành cũng từ trong bóng đêm bước ra.
Liên Thành Hoành là nam chính của bộ phim  [Bạch Lộ], địa vị ở cả mảng điện ảnh lẫn truyền hình đều cao hơn Ninh Già Dạng nhiều, mang về rất nhiều giải thưởng ảnh đế.
Tướng mạo anh tuấn, mặt mày sáng sủa, lúc ở hậu trường cũng là một tiền bối dịu dàng tinh tế.
Đại khái, toàn bộ diễn viên trong bộ phim này, không ai khiến cô có thiện ý như vị diễn vai nam chính này.

Những người khác, ai cũng đều do Lương Dư Quỳnh phái tới phá đám cô.
Ninh Già Dạng khách khí chào hỏi: “Thầy Liên, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.”
Liên Thành Hoành nở nụ cười nhạt, rất lịch sự vươn tay bắt tay với bọn họ: “Đi cùng?”
Ninh Già Dạng lễ phép cầm lấy góc áo của anh ta, hai người khoác tay nhau đi vào.
Ánh đèn ngoài cửa nhà hàng rất sáng, ai cũng không để ý đến bóng dáng thoáng qua rồi biến mất ở cuối hành lang.
Tám chín giờ chính là lúc mọi người lên mạng nhiều nhất, vào buổi tối bình thường không có gì đặc biệt này, một hot search nhanh chóng đập vào mắt mọi người.
#Buổi tối, Ninh Già Dạng cùng với bạn trai thần bí đi hẹn hò, bạn trai nhìn có vẻ giống như là ảnh đế đang nổi Liên Thành Hoành#
Nếu như chỉ là một nữ minh tinh và bạn trai bình thường thì sẽ không chấn động đến mức thế, nhưng vấn đề là… nữ minh tinh lưu lượng và ảnh đế đang nổi, tổ hợp như thế, thật sự muốn móc mắt người nhìn!
Hơn nữa người hâm mộ của hai người đều cực nhiều, lại hợp tác trong bộ phim mới, đoàn phim ở lại với nhau một đêm!
Bất kể là ánh mắt của ai, cũng có thể là do trong lòng nghĩ gì lạ.
Trong thời gian ngắn ngủi, internet nổ tung.
Cùng lúc đó ở hội quán Kim Dạ Bạch, trong căn phòng VVVIP ở trên tầng cao nhất.
Thương Dư Mặc bị đám bạn lôi ra ngoài chơi đang ỉu xìu ngồi trên ghế salon, bàn tay trắng trẻo vuốt ve ly rượu, dưới ánh đèn, nó xuất hiện bọt nước lăn tăn.
Bình tĩnh lại rồi, anh còn lắc lắc thêm vài lần.
Chất lỏng có cồn lay động theo tay anh, trông như đại dương gió êm sóng lặng, nhưng bị gió thổi lên thành từng gợn đợt.
“Cậu không uống rượu thì lắc lư cái gì?” Mục Minh Triệt thấy ánh mắt đong đưa, nhìn không được bèn lấy rượu uống một ngụm.
Mục Tinh Lam ngôi cách quầy bar không xa, nghe xong cười nhẹ một tiếng, giọng nói đó trầm ấm và dễ nghe: “Vân Đoá này, lúc vợ ở nhà không uống rượu, là tính tự giác của người đàn ông đã có vợ.”
Mục Minh Triết nghe thấy anh trai nói chuyện, khóe môi rút rút: “Mấy người còn dám tảo hôn, không có chút tự do nào!”
Xuất hiện liên tục chỉ để uống rượu như thế, cũng không có gì vui.
Thương Dư Mặc lười phủ nhận, dù sao cô vợ trong miệng anh ta chính là đứa em gái sinh đôi ruột thịt của anh.
Mục Tinh Lan nghĩ đến lời dặn dò của vợ nhà mình, lại nhìn về phía Thương Dư Mặc, đôi môi mỏng hé mở: “Lần trước cậu với em dâu gặp nhau ở phim trường đã lên hot search, tính công khai à?”
Bọn họ cùng lớn lên từ nhỏ, Mục Tinh Lan lớn hơn Thương Dư Mặc gần mười tuổi, bởi vậy mặc dù cưới em gái cùng tuổi của Thương Dư Mặc, nhưng bọn họ vẫn dựa theo lý để xưng hô.
Thương Dư Mặc còn chưa kịp đáp, di động của Mục Minh Triệt bên cạnh chợt sáng lên, một cái thông báo nhảy ra: “Tinh!”
Anh ta giơ di động ra trước mặt Thương Dư Mặc, chế giễu: “Không phải công khai luôn rồi đây sao?”
Chỉ có điều nam chính được công khai là người khác thôi.
Sau đó, nhìn cái đầu tóc xoăn đen thui của Thương Dư Mặc, Mặc Minh Triết đưa ra một kiến nghị hữu nghị.
“Dạo này đang thịnh hành màu tóc xanh lá nhạt, cậu cũng đi theo xu thế một chút đi, chắc chắn sẽ nổi tiếng!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK