Mùa đông ở Bắc Thành, tuyết rơi nhiều, không biết đêm qua lại đổ một trận tuyết lớn từ lúc nào.
Tứ hợp viện với những chiếc đèn lồng màu đỏ treo tường lặng lẽ đứng giữa bao la đất trời, một màu trắng xóa, đầu cành cây se lạnh trong sân như thể khảm những đóa hoa băng, đẹp linh lung kỳ ảo lạ lùng.
Tiểu Lộc mở cánh cửa gỗ được chạm khắc cầu kỳ của phòng khách ra, thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng nhiên con ngươi giật mình.
Chợt đóng cửa sổ lại.
Lập tức gọi điện thoại cho Ninh Già Dạng: “Chị! Tổ chương trình [Người thừa kế ] tới. Giờ chị nhảy ra cửa sổ chạy trốn vẫn còn kịp!”
Ninh Già Dạng cọ cọ lên chiếc gối lụa mềm mại, tối qua cô rất khó chịu, mãi tới tận lúc trời sắp sáng mới ngủ.
Ai ngờ mới vừa ngủ đã bị cuộc gọi của Tiểu Lộc đánh thức.
Cô nhắm hờ mắt, giọng điệu lười biếng: “Chị có yêu đương vụng trộm gì đâu, chạy làm gì.”
Nói rồi lập tức tắt điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô muốn ngủ!
Tiểu Lộc ngơ ngác ra mặt…
Ồ, mối quan hệ không thể để người khác biết thì có gì khác yêu đương vụng trộm?
Chẳng phải đều là mối quan hệ phải trốn tránh người khác cả sao.
Ninh Già Dạng nhắm mắt lại, mới vừa tiếp tục thiu thiu ngủ.
Thì chợt nhớ ra một chuyện, ngồi bật dậy.
Thương Dư Mặc đang định mở cửa đi ra ngoài thì thoáng dừng bước, liếc nhìn cô một cái: “Sao vậy?”
Ninh Già Dạng nhìn về phía cửa.
Đập vào mắt cô là cảnh người đàn ông mặc quần tây áo sơ mi vừa người đứng trước cửa phòng theo phong cách cổ xưa, hai cái đẹp cộng hưởng với nhau trông càng đẹp hơn.
“...”
Hay lắm, dậy trễ nên không có cơ hội nịnh bợ.
Biểu cảm hụt hẫng của cô gần như viết rõ lên gương mặt, cánh môi mỏng của Thương Dư Mặc hơi cong lên, không vội đi ra ngoài.
Trái lại anh ung dung đứng tựa lên cánh cửa gỗ, nửa cười nửa không nhìn cô xoắn xuýt ra mặt.
Mấy giây sau.
Cuối cùng Ninh Già Dạng cũng nghĩ ra cách làm sao để lấy lòng.
Đôi chân nhỏ trắng trẻo xinh xắn của cô để trần đi trên sàn nhà sạch sẽ rồi bước về phía cửa ra vào.
Ngờ đâu, mới đi được nửa đường.
Thương Dư Mặc phát hiện ra cô nhìn vào tóc anh, lập tức mở cửa ra.
Ung dung nói: “Bà Thương, tối gặp.”
Ninh Già Dạng: “???”
Ôi trời?
Cứ thế chạy à?
Vốn cô còn định cột mái tóc xoăn của anh lại, làm cho anh một bím tóc nhỏ!
Tối qua lăn qua lăn lại không ngủ nổi, cô tình cờ xem được kiểu tóc xoăn cột một chỏm nhỏ trên đỉnh đầu của nam giới, có lẽ là vì cô nghiêm túc xem nó một lúc lâu nên sau đó bộ lọc liên tục gợi ý cho cô nội dung liên quan tới nó.
Cô học được rất nhiều, đang định có cơ hội thì thử làm xem sao.
Không hổ là động vật họ mèo, thật nhạy cảm.
...
Lúc này, tổ ghi hình đã vượt qua được trùng trùng tầng kiểm tra để vào đây.
Chỉ có điều thiết bị ghi hình chuyên nghiệp của họ suýt thì bị thu mất.
Thương Dư Mặc phải đích thân ra đón, họ mới được phép mang thiết bị vào trong.
Phó đạo diễn nhìn mái tóc xoăn đen của người đàn ông.
Nghĩ đến mái tóc xoăn bạc tối qua và nụ hôn ngoài cửa sổ, cùng với nụ hôn chống tường từng lộ ra trước đây.
Lúc này, đầu óc trống rỗng của chị ấy chỉ có một câu tường thuật có thể tóm tắt tâm trạng hiện tại.
Tiên nữ Ninh thật trâu bò.
Chị ấy nói khách sáo theo thói quen: “Chúc bác sĩ Thương buổi sáng tốt lành, làm phiền anh và cô Ninh nghỉ ngơi rồi phải không ạ.”
Thương Dư Mặc chỉ hờ hững nhìn chị ấy một cái, không hề phủ nhận: “Vào đi.”
Mãi tới tận khi bóng lưng người đàn ông biến mất.
Phó đạo diễn vẫn còn đứng ngây ra tại chỗ.
Khoan đã? Vừa rồi chị ấy nói gì nhỉ?
Đúng rồi, chị ấy nói là cô Ninh!
Đậu!
Không ngờ tiên giáng trần không phủ nhận!!!
Thợ quay phim thấy phó đạo diễn đứng mãi ở cửa, hỏi: “Đạo diễn, không vào ạ?”
Phó đạo diễn mới hoàn hồn: “Phải phải phải, vào được rồi.”
Buổi ghi hình bắt đầu, ống kính lia qua phòng khách rộng rãi, mặc dù đã sửa sang lại nhưng để tránh làm hỏng cổ vật, nhìn chung mọi thứ vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Cổ kính, lịch sự, tao nhã.
Trái lại họ mới là những người không hợp với nơi này.
Bỗng nhiên.
Thợ quay phim nhìn thấy trong ống kính, đằng sau tấm bình phong chạm trổ tỉ mỉ bằng gỗ trầm ở bên tay trái, có một vạt váy bay bay tình cờ lướt qua.
Đương nhiên Thương Dư Mặc cũng nhìn thấy.
Con ngươi màu nâu nhạt thoáng qua ý cười rồi biến mất.
Đúng lúc phó đạo diễn cúi xuống xem đồng hồ: “Chúng ta phải tới địa điểm ghi hình thôi.”
“Đạo diễn và mọi người tới rồi.”
Ngay trước mặt đông đảo nhân viên công tác, người đàn ông thong thả đặt chén trà xuống.
Bình tĩnh nói: “Chờ ít phút.”
Phó đạo diễn: “Ồ, được…”
Một giây sau.
Bóng dáng cao ráo của người đàn ông đi thẳng vào sau bình phong.
Con ngươi của phó đạo diễn giãn to: “...”
Sau tấm bình phong, bỗng nhiên xuất hiện một bóng phụ nữ duyên dáng, tóc xõa dài đến eo, chỉ nhìn bóng thôi cũng biết là kiều diễm.
Trong giới giải trí, ngoài Ninh Già Dạng ra thì còn có ai có dáng dấp như vậy nữa!
Đêm qua, phó đạo diễn đã xem video về Ninh Già Dạng và bạn trai rất nhiều lần. Là dân trong nghề, chị ấy khá am hiểu quan sát hình thể con người, giờ nhìn thấy bóng người ngoài đời thật thì chị ấy chắc chắn tới 99%, bà Thương chính là Ninh Già Dạng, còn bạn trai con cóc với tóc xoăn bạc của Ninh Già Dạng chính là tiên giáng trần trong truyền thuyết Thương Dư Mặc!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin chứ!
Kích thích hơn nữa là.
Tiên giáng trần còn cúi xuống hôn.
? ? ? ! ! !
Có coi bọn họ là người không?
Thật trắng trợn làm sao!
Nghĩ đến chuyện họ làm trên xe dưới ánh trăng sáng sủa tối qua.
Phó đạo diễn bỗng thấy không nói nên lời.
Hai vợ chồng này còn chưa bị khui ra, chẳng lẽ là do thợ săn ảnh quá kém.
Lúc này, trong bình phong.
Ninh Già Dạng vô tội ra mặt nhìn người đàn ông: “Không có nụ hôn chào buổi sáng.”
Thương Dư Mặc cụp lông mi, đối diện với cặp mắt hoa đào mông lung, anh dừng lại vài giây.
Không nhịn nổi nữa, một tay ôm vòng eo nhỏ của cô, tay kia nâng chiếc cằm đẹp đẽ của cô lên hôn.
Vốn là một nụ hôn kiềm chế.
Cho tới khi Ninh Già Dạng áp lên bờ môi mỏng của anh, cánh môi đỏ khép mở nói ra một câu: “Bác sĩ Thương, đêm nay có cầu thần bái Phật không?”
Cố ý nhấn mạnh vào bốn chữ kia.
Thương Dư Mặc vốn không chịu kìm nén mình bao giờ, anh tạm thời quẳng chuyện “muốn từ chối còn mời gọi” ra sau đầu.
Bất chợt, ngón tay siết chặt bờ eo thon của cô. Bàn tay chậm rãi vuốt ve qua lớp lụa tơ tằm trơn mượt.
Biến nụ hôn kiềm chế thành một nụ hôn dài lâu lắm rồi mới có.
Trong lúc bị hôn tới không thở nổi, khóe môi Ninh Già Dạng nhẹ nhàng cong lên.
Nhưng không cho cô đắc ý được bao lâu.
Nụ hôn nồng cháy kết thúc, người đàn ông thì thầm bên tai cô bằng hơi thở nóng bỏng: “Bà Thương, em còn cần cố gắng nhiều hơn.”
Thương Dư Mặc lập tức ung dung sửa sang lại áo sơ mi bị cô làm nhàu, quay trở về trạng thái áo quần chỉnh tề, tiên giáng trần xa tận trên trời cao.
Dường như người suýt đắm chìm trong biển dục vọng không phải là anh.
Cô cần cố gắng thêm gì nữa?
Dáng vóc của tiên nữ còn cần cố gắng thêm sao?
Hay là sắc đẹp của tiên nữ còn cần cố gắng thêm?
Rõ ràng cô đã hoàn hảo như vậy rồi!
Ninh Già Dạng không tin nổi nhìn theo bóng lưng ung dung đi mất.
Quyết định không nói cho anh biết.
Môi anh có dính son!
Đáng đời anh mất mặt!
Chó!
...
Họ tới bảo tàng tiếp tục ghi hình nốt phần sau của chương trình kỳ này.
Trong xe.
Phó đạo diễn nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn lặng lẽ lấy gói khăn ướt chưa dùng bao giờ và chiếc gương nhỏ mang theo người ra: “Anh lau khóe môi đi.”
Đã ăn gần hết son môi của Ninh Già Dạng.
Chỉ còn sót lại một vệt đỏ dính ra cánh môi mỏng.
Thực ra nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra, chỉ cho là hôm nay sắc mặt anh hồng hào hơn hẳn mọi khi, tóc xoăn đen, da trắng lạnh, môi đỏ hồng, giống như tiên giáng trần sa vào ma đạo.
Lúc chậm rãi lau vệt son đỏ trên môi, trông anh vừa lạnh lùng vừa gợi cảm, khiến người ta tim đập bồi hồi mặt đỏ rần rần.
Người đàn ông hé cánh môi mỏng: “Để chị cười chê rồi.”
Phó đạo diễn đáp theo bản năng: “Đâu dám cười…”
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên lạ lùng.
Phó đạo diễn lập tức đổi chủ đề: “À này, phải mười mấy phút nữa mới tới bảo tàng, hay là chúng ta làm một cuộc phỏng vấn ngắn nhỉ?”
“Hôm qua khán giả để lại bình luận trên video rằng tỏ ra rất hứng thú về vợ của anh, anh có sẵn lòng chia sẻ một chút về vợ mình không?”
Thương Dư Mặc nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng điệu biếng nhác: “Không sẵn lòng.”
Phó đạo diễn nghẹn lời: “...”
Nếu không phải trước khi ra khỏi nhà, tận mắt nhìn thấy hai vợ chồng còn quyến luyến hôn nhau không nỡ đi thì khéo chị ấy đã tưởng là quan hệ của họ rất tồi tệ rồi.
Họ tới bảo tàng lúc tám giờ đúng.
Việc ghi hình bắt đầu thuận lợi.
Chỉ có điều, không ngờ là lúc này trên mạng đang dậy sóng.
Lúc Ninh Già Dạng đang được người giúp việc chăm sóc da một cách chuyên nghiệp.
Ngôn Thư bỗng hùng hổ dẫn Tiểu Lộc đi vào.
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lần gần nhất Tiểu Lộc nói xảy ra chuyện lớn là sáng sớm.
Ninh Già Dạng chẳng buồn hé mắt, thong thả nói: “Chuyện lớn gì vậy? Lại làm quá lên à?”
Sau khi Ngôn Thư cho người giúp việc đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại ba người họ.
Ngôn Thư lập tức bật laptop lên: “Là chồng em xảy ra chuyện!”
Đại mỹ nhân đang uể oải lập tức ngồi thẳng dậy, tấm vải lụa màu xanh da trời nhạt đắp trên người trượt xuống dưới thắt lưng.
Cô kéo đại nó lên rồi quấn quanh ngực hai vòng, tiện thể xem màn hình.
Đập vào mắt là một bức ảnh chụp hoa hồng dính máu phóng to, vết máu đỏ tươi dính trên thảm lông cừu, ảnh chụp trong tối có cảm giác rất u ám.
Khiến người ta xem xong bất giác rùng mình.
Đây là instagram của Bùi Chước Chước.
Caption là: Cuối cùng rồi hoa hồng cũng sẽ tàn lụi.
Danh Sách Chương: