Người nhà họ Lục càng coi nó như bảo bối, cẩn thận cất giữ.
Cảm thụ được nhiệt độ trong không khí càng ngày càng cao, Giang Đường Đường có chút muốn khóc, thế giới này quá chân thật, một chút cũng không giống tiểu thuyết mà tác giả bịa đặt lung tung, lấy ra lừa gạt lưu lượng đọc giả.
Ô ô ô! !
Nàng muốn về nhà.
Ngay lúc Giang Đường Đường khóc thút thít, một đôi tay nhỏ bé đột nhiên kéo nàng lại.
Giang Đường Đường ngẩng đầu, chỉ thấy đứa con trai gầy như giá đỗ lo lắng nhìn nàng, sau đó nhét miếng bánh mốc đen sì kia vào trong tay mình.
Thấy Giang Đường Đường mở to hai mắt, khó hiểu nhìn mình, Lục Thần Ngôn cầm lấy tay Giang Đường Đường, đút bánh vào miệng nàng.
Giang Đường Đường lúc này thật sự muốn rơi lệ.
"Ta không đói bụng, chờ một lát đói bụng lại ăn.
" Giang Đường Đường biết Lục Thần Ngôn giống nàng, ăn viên thuốc hệ thống cho, lúc này còn chưa đói bụng, liền tính toán đem phần bánh của hai người gói lại, chuẩn bị cho tình huống ngoài ý muốn.
Dù sao nàng cũng không biết mình có còn nhận được phần thưởng của hệ thống hay không, bánh mốc mà nàng vạn phần ghét bỏ này, có khả năng ở thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng nàng.
La Đào Hoa vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm Giang Đường Đường, thấy nàng không ăn bánh bột ngô, nhất thời hai ba bước vọt tới, "Tam đệ muội được thần tiên chỉ điểm qua, ngươi là cao nhân chắc không xem trọng cái bánh mốc này đâu nhỉ, nếu không ngươi cho mấy đứa cháu của ngươi ăn đi! Cháu ngươi đang tuổi phát dục, hai cái bánh này cho chúng là vừa đủ.
”
Giang Đường Đường cạn lời liếc mắt, "Ai nói ta không ăn? Hơn nữa, con nhà ngươi phát dục, con nhà ta không phát dục sao?”
La Đào Hoa bị nghẹn họng, rất nhanh lại nói: "Các ngươi tối hôm qua không phải ăn vụng đồ tốt, cho nên không đói bụng sao?"
"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ăn vụng?"
Giang Đường Đường đặc biệt chán ghét La Đào Hoa, trong lòng nhịn không được lại muốn mắng cẩu tác giả, cần gì phải đắp nặn một cực phẩm như vậy đến ghê tởm người khác, không thể tạo ra nhiều nhân vật làm cho người ta cảnh đẹp ý vui một chút sao?
Nàng không muốn cùng cực phẩm lãng phí miệng lưỡi, vì thế trực tiếp đem chiến hỏa dẫn tới Tô thị, "Nương, đại tẩu nói mấy đứa cháu chưa ăn no, bảo ta đem khẩu phần ăn của phu quân tặng cho mấy đứa cháu.
”
Tô thị bùng phát lửa giận, hai ba bước đi tới, một tay cướp đi bánh trong tay La Đào Hoa, cầm đưa cho mấy đứa cháu, lại mắng: "Nếu sợ đứa nhỏ ăn không đủ no thì tiết kiệm lương thực đưa cho bọn nó ăn, một người lớn như ngươi đói một bữa thì thế nào, cũng không đói chết.
”
Đã đói bụng hai bữa, La Đào Hoa thật vất vả mới được chia một cái bánh, nhất thời phẫn hận nhìn về phía Giang Đường Đường.
Giang Đường Đường làm mặt quỷ với nàng ta, ai bảo nàng ta tìm mình gây phiền toái, lần sau lại tìm mình gây phiền toái, ta sẽ tìm súng máy Tô thị xử lý ngươi.
La Đào Hoa thiếu chút nữa bị tức bốc khói, bao cỏ này xem ra quả nhiên là được thần tiên chỉ điểm, đầu óc linh quang hơn so với trước kia.
Trong lòng nàng ta vừa ghen tị vừa oán giận, cố gắng đè nén giận dữ trong lòng: "Nương, tam đệ muội là hiểu lầm, ta nói tam đệ bệnh nặng như vậy, nên ăn chút đồ tốt bồi bổ thân thể mới đúng.
Bánh khô này không dễ nuốt.
Nếu không để tam đệ muội tính một quẻ, xem trên núi này có gà rừng hay không, đi bắt một con bồi bổ thân thể cho tam đệ.
”
Tô thị rất đồng ý, lộ ra một ánh mắt tán thưởng với La Đào Hoa, quay đầu nói với Giang Đường Đường: "Đại tẩu của ngươi nói đúng, nam nhân ngươi bị thương thành như vậy, không biết chảy bao nhiêu máu, không phải một ngày ngươi có thể xem ba lần sao? Ngươi mau xem ở đâu có gà rừng, nghĩ biện pháp bắt tới bồi bổ thân thể cho nam nhân ngươi.
”
Giang Đường Đường: "! ”
Tuy rằng nàng cũng muốn ăn canh gà lôi, nhưng dựa vào đâu bảo nàng làm cái gì nàng liền làm cái đó?
Danh Sách Chương: