Chuyến đi rừng cây nhỏ này đã giày vò hai người đến mồ hôi đầm đìa.
Lục Thời Yến không nằm như trước mà cố gắng chống đỡ tu luyện.
Thế giới này mặc dù chỉ có chút ít linh khí, không có khả năng tu luyện thành tiên, nhưng dựa vào năng lực của hắn, cường thân kiện thể vẫn không thành vấn đề.
Hắn không bao giờ muốn phát sinh tình huống xấu hổ như vừa rồi nữa.
Lục Thời Yến rất nhanh tiến vào trạng thái, linh khí ít ỏi từ bốn phương tám hướng dâng lên trên người, chữa trị vết thương cho hắn.
Giang Đường Đường híp mắt, thở hồng hộc đánh giá Lục Thời Yến.
Tư thế này rất giống đả tọa trong tu tiên văn! Hắn không phải là đang tu luyện chứ?
Giang Đường Đường lần nữa lôi kéo hệ thống ra hỏi, nhưng một khi liên quan đến thân phận nam chính hoặc vấn đề tu tiên, hệ thống liền lấy lý do vượt quá phạm trù năng lực của nó để cự tuyệt trả lời vấn đề của nàng, có đôi khi thậm chí trực tiếp giả chết, hoàn toàn không thèm để ý tới nàng.
Mặc dù không có được câu trả lời của hệ thống, nhưng Giang Đường Đường cảm thấy, nam chính nhất định là đang tu luyện.
Không biết chờ hắn tu luyện tốt, liệu có thể giống nam chính hô phong hoán vũ trong văn tu tiên, có thể phi thiên độn địa hay không?
Có thể phi thiên độn địa hay không cũng không sao, nếu có thể cho nàng sử dụng một thuật vệ sinh, làm cho mồ hôi trên người nàng biến mất, trở nên sạch sẽ sảng khoái nàng đã thỏa mãn lắm rồi.
Giang Đường Đường híp mắt đánh giá Lục Thời Yến nửa ngày, quyết định tìm cơ hội tìm hiểu và lấy lòng nam chính.
Bên kia, La Đào Hoa cũng đang đánh giá Lục Thời Yến.
Nàng ta nhìn Lục Thời Yến đang ngồi với tư thế kỳ quái, lại nhìn con bò gầy trơ xương kia, con ngươi xoay tròn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chờ Lục Thời Vượng trở về, nàng ta lập tức nghênh đón, thấy nam nhân ở trên núi dạo chơi lâu như vậy chỉ mang về được một nắm cỏ tranh xơ xác, có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại nói: "Chàng xem, tam đệ có thể ngồi dậy rồi.
”
Lục Thời Vượng nhìn đệ đệ, đáy lòng cao hứng, "Tam đệ có thể khỏe lại là chuyện tốt.
”
La Đào Hoa chờ mong nhìn nam nhân nhà mình, "Không bao lâu nữa tam đệ có thể xuống đất đi lại rồi nhỉ?”
Lục Thời Vượng đối với việc thê tử nhà mình chịu thay đổi, bắt đầu quan tâm vết thương của tam đệ, trong lòng cảm thấy rất hài lòng, ánh mắt nhìn nàng ta đều ôn nhu không ít, "Tam đệ từ nhỏ đã khỏe mạnh, còn theo Triệu thợ săn trong núi học qua công phu quyền cước, ta nghĩ không bao lâu nữa là có thể khỏe lại.
Nhưng cũng không thể sơ suất, phải cẩn thận nghỉ dưỡng mới được.
”
Hắn nói xong lại có chút tự trách nói: "Đều do ta không có bản lĩnh, vào núi không bắt được con mồi nào, nếu ta có bản lĩnh như tam đệ, có lẽ đã có thể chuẩn bị chút con mồi cho đệ ấy bồi bổ thân thể rồi.
"
La Đào Hoa nghe được lời của trượng phu liền ở trong lòng mắng hắn đại ngốc tử, bắt được con mồi không nghĩ tới bồi bổ thân thể cho thê tử hài tử, còn muốn cầm đi trợ cấp cho tam phòng.
Nhưng xét thấy trượng phu cái gì cũng không bắt được, nàng ta cũng không nhiều lời, chỉ nhận lấy nắm cỏ tranh trong tay trượng phu, lấy một cành tùy ý lau chùi qua lại trên quần áo hai cái, sau đó đưa vào trong miệng nhai nuốt.
Rễ cỏ tranh non có thể nhai ra một ít chất lỏng, có vị ngọt nhàn nhạt.
Đây là món ăn vặt mà trẻ em trong thôn rất thích.
Bởi vì hạn hán, rễ cỏ tranh mà Lục Thời Vượng tìm về cũng không có nhiều nước.
Nhưng có chút ít còn hơn không, La Đào Hoa rất nhanh đã nhai xong một cành, lại cầm một cành bắt đầu nhai.
“Nương, người đang ăn gì vậy? Con cũng muốn ăn.
" Lục Gia Hòa nằm ngủ trưa dưới tàng cây mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy La Đào Hoa đang ăn, nhất thời tỉnh táo, lập tức ngồi dậy.
La Đào Hoa đem cỏ tranh trong tay chia một ít cho tiểu nhi tử.
Sau khi Lục Gia Hòa tỉnh lại, mấy đứa trẻ khác cũng lần lượt tỉnh theo.
La Đào Hoa luyến tiếc rễ cỏ tranh trong tay, nhưng con cái vẫn là khúc ruột rứt ra trên người mình, nàng ta cho dù luyến tiếc cũng chia cho mấy hài tử mỗi người một ít.
Danh Sách Chương: