• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Kỳ nói có việc và thật sự không liên lạc với Đào Uyển trong mấy ngày liền. Trong khoảng thời gian này, Đào Uyển luyện tập vô cùng chăm chỉ, ngày nào cũng chạy bộ và luyện giọng, không bỏ sót buổi nào.

Kể từ khi dọn ra ngoài, Đào Uyển thường xuyên nhớ tới Phó Thuấn.

Đặc biệt là những buổi tối cô ăn cơm một mình. Rất nhiều lần, cô bất giác ngẩng đầu, định nói điều gì đó nhưng rồi mới phát hiện đối diện chỉ là khoảng không trống rỗng. Phó Thuấn không ở đây, chỉ có không khí lạnh lẽo. Nụ cười trên khóe môi cô dần hạ xuống.

Buổi tối, sau khi Chúc Kỳ dẫn Tống Nghiệp ra phố luyện hát xong, hai người họ tới tìm Đào Uyển.

Tống Nghiệp nhìn người con gái trên sân khấu không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, cậu ấy nhỏ giọng hỏi: "Chị Chúc Kỳ, có phải gần đây tâm trạng của chị Uyển không tốt lắm không?"

Chúc Kỳ chống cằm, thở dài, giọng đầy tiếc nuối: "Cậu còn trẻ, chưa hiểu hết những chuyện này đâu."

Dù Đào Uyển rất chú tâm vào cuộc thi, nhưng Chúc Kỳ vẫn nhận ra rằng, nỗi buồn của cô không chỉ xuất phát từ áp lực thi cử mà còn liên quan đến Phó Thuấn.

Tống Nghiệp nghe vậy, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên gương mặt Chúc Kỳ, giọng nói trầm và dứt khoát: "Em không phải trẻ con."

Lúc này, Chúc Kỳ mới quay đầu nhìn kỹ Tống Nghiệp. Trước đây, cô luôn coi cậu như một cậu em trai bé bỏng để chăm sóc và dẫn dắt. Bây giờ, cô chợt nhận ra Tống Nghiệp chỉ kém cô một hai tuổi. Thế nhưng, vì lý do nào mà cô luôn cảm thấy cậu ấy trẻ con hơn nhỉ? Có lẽ vì Tống Nghiệp quá ngoan.

Chúc Kỳ vẫn giữ thái độ trêu đùa, hợp tình hợp lý nói: "Dù sao cậu vẫn nhỏ hơn chị."

Tống Nghiệp biết không thể tranh cãi với cô, chỉ im lặng nhường nhịn, không nói thêm gì.

Khi Đào Uyển biểu diễn xong và bước xuống sân khấu, Chúc Kỳ vui vẻ kéo cô ngồi xuống ghế cạnh mình.

"Sao trông cậu vui thế?" Đào Uyển tò mò hỏi.

Chúc Kỳ rạng rỡ khoe: "Cậu đoán xem tháng này Tống Nghiệp kiếm được bao nhiêu tiền nhờ hát trên phố."

"Mấy trăm à?"

"Đoán mạnh dạn lên chút, đừng keo kiệt vậy chứ."

"Một ngàn tệ?"

"Ba ngàn tệ (*) cơ!" Chúc Kỳ giơ ba ngón tay lên, bộ dạng hớn hở như thể số tiền Tống Nghiệp kiếm được không phải là ba nghìn, mà là mấy trăm vạn tệ.

(*) 3000 tệ ~ 10.600k VND.

Tống Nghiệp ngại ngùng cụp mắt xuống khi thấy Chúc Kỳ hào hứng như vậy.

Đào Uyển bật cười, không quên khen ngợi đôi lời.

Chúc Kỳ vỗ vai Tống Nghiệp, đùa: "Cố lên nhé, lần đầu chị nuôi dưỡng một idol đấy. Thành bại của cậu đều dựa vào chị!"

"Nuôi dưỡng idol?" Tống Nghiệp ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy! Trước đây, idol của chị dính phốt, chị phải biến thành anti luôn. Giờ thì chị quyết tâm đào tạo một idol mới từ đầu, hí hí hí…" Chúc Kỳ cười tinh nghịch, ánh mắt sáng lấp lánh, như thể muốn nói "Cậu hiểu ý chị rồi chứ".

Nhưng sắc mặt Tống Nghiệp lập tức trầm xuống, vẻ mặt cậu thay đổi hẳn.

"Chị nói thật đấy à?"

Nhận ra Tống Nghiệp có vẻ không vui, Chúc Kỳ lúng túng, không biết nên đáp thế nào cho phải.

Tống Nghiệp mím môi, giọng nói có phần lạnh lùng: "Em có việc phải đi trước."

Chúc Kỳ ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, quay sang hỏi Đào Uyển: "Cậu ấy sao thế nhỉ?"

Đào Uyển cũng bối rối, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Hai người chỉ biết nhìn nhau, vẻ mặt lúng túng.

Một lúc sau, một bóng dáng quen thuộc bước vào quán bar. Chúc Kỳ vừa nhìn thấy liền hớn hở vỗ tay Đào Uyển rồi vội nói: "Mình đi trước đây."

Trước khi rời quán, cô không quên vẫy tay chào Phó Thuấn.

Khi Đào Uyển ngẩng đầu lên, ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt Phó Thuấn.

Anh bước đến gần cô, dịu dàng hỏi: "Em tan làm chưa?"

Đào Uyển khẽ gật đầu: "Ừ."

"Ra ngoài ăn chút gì nhé?" Phó Thuấn đề nghị, ánh mắt anh nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô khó từ chối.

Bối rối, Đào Uyển đồng ý: "Được."

Cả hai bước ra khỏi quán bar. Phố đêm lúc này chỉ còn vài quán đồ nướng ven đường mở cửa. Đào Uyển thoáng nghĩ Phó Thuấn có lẽ không quen với những quán ăn vỉa hè đơn giản này, nhưng anh lại bất ngờ chỉ vào một quán nhỏ: "Ăn ở đây đi."

Ngạc nhiên, Đào Uyển theo anh đến gần quán hàng rong. Bà chủ vui vẻ đưa cho họ thực đơn, Phó Thuấn khẽ đưa nó cho Đào Uyển, ra hiệu để cô chọn món.

Đào Uyển chọn bừa vài món, còn Phó Thuấn thì gọi thêm hai món nữa mà anh biết cô thích, sau đó đưa lại cho bà chủ.

"Sao hôm nay anh lại tới đây?" Đào Uyển hỏi nhỏ.

"Không ngủ được, nên đến xem em thế nào."

Nhìn sắc mặt mệt mỏi của anh, Đào Uyển không khỏi lo lắng, khẽ khuyên: "Anh nên nghỉ ngơi đầy đủ, đừng thức khuya quá."

Phó Thuấn chỉ gật đầu nhẹ, nhưng Đào Uyển không giấu nổi sự bất lực: "Lúc nào cũng vậy, anh đồng ý mà chưa bao giờ thực sự nghe lời ai cả."

"Anh có nghe mà."

"Sao cơ?"

"Anh nghe lời em đấy. Anh sẽ nghỉ ngơi đầy đủ."

Đào Uyển mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."

Hai người trò chuyện vu vơ trong một lúc. Khi đêm đã về khuya, Phó Thuấn khăng khăng đưa Đào Uyển về nhà. Ban đầu cô định từ chối, nhưng ánh mắt kiên quyết của anh khiến cô không thể nói thêm gì.

Sau khi báo địa chỉ, Phó Thuấn lái xe đưa cô về tận nhà. Đến nơi, Đào Uyển định không mời anh vào vì đã quá muộn, cô chỉ nói: "Anh về cẩn thận nhé."

Phó Thuấn gật đầu nhẹ nhàng: "Ừ."

Đào Uyển bước lên cầu thang, nhưng trước khi vào nhà, cô quay lại nhìn qua cửa sổ. Dưới đường, chiếc xe của Phó Thuấn vẫn đứng yên, mãi đến khi cô đứng nhìn thêm một lát, anh mới khởi động xe rồi rời đi.

Trong lòng Đào Uyển thoáng có chút băn khoăn, nhớ lại những khoảnh khắc vừa rồi. Phó Thuấn hôm nay dường như khác biệt, có vẻ anh không được vui. Cô đã định hỏi nhưng lại lo mình quá xen vào chuyện riêng của anh.

Vài ngày sau.

Cuộc thi thử giọng lần thứ ba diễn ra, lần này Đào Uyển và Tống Nghiệp thi cùng một ngày. Trì Nguyệt và Chúc Kỳ đều xin nghỉ để đến ủng hộ.

Nếu họ vượt qua, cả nhóm sẽ đi ăn mừng. Còn nếu không, mọi người sẽ ở bên cạnh nhau để an ủi.

Cảnh Kỳ cũng có mặt tại trường quay ban đầu, nhưng một nghệ sĩ trong đoàn phim gặp sự cố, khiến anh phải rời đi để giải quyết công việc khẩn cấp. Tuy nhiên, anh hứa sẽ quay lại ngay sau khi xử lý xong.

Trong phòng quan sát, Cảnh Kỳ phàn nàn: "Tổng giám đốc Phó, người thi đấu là cô ấy chứ không phải cậu. Sao cậu lại lo lắng thế?"

Phó Thuấn chỉ liếc nhìn anh.

Cảnh Kỳ cười khuyên: "Cô ấy đã ký hợp đồng với tôi rồi. Dù không thành công trong show này, tôi vẫn sẽ tìm cách khác để nâng cô ấy lên."

Sau khi làm việc nhiều năm trong làng giải trí, Cảnh Kỳ không thiếu tự tin vào khả năng của mình.

Cuối cùng, Phó Thuấn chỉ khẽ đáp: "Ừ."

Cảnh Kỳ thầm nghĩ, để khiến Phó Thuấn nói một câu thật không dễ chút nào.

Cuộc thi thử giọng lần này căng thẳng hơn bao giờ hết. Trên gương mặt từng thí sinh hiện rõ vẻ lo lắng, ai nấy đều cố giữ bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được áp lực đang đè nặng.

Trong phòng chờ, Phó Thuấn bước vào, ánh mắt ngay lập tức dừng lại ở Đào Uyển và Tống Nghiệp. Hai người đang đứng cạnh nhau, nói chuyện khe khẽ, chẳng rõ nội dung là gì, nhưng sự thân mật ấy khiến sắc mặt Phó Thuấn trầm xuống. Một chút ghen tuông thoáng qua đôi mắt anh, dù anh luôn cố giữ cho mình bình thản.

Cảnh Kỳ đứng một bên, thở dài đầy ý tứ. Anh hiểu rõ hơn ai hết rằng dù có tài giỏi đến đâu, trước tình yêu, ai cũng có thể trở nên ngốc nghếch. Đào Uyển và Tống Nghiệp rõ ràng không có gì đặc biệt, thế mà Phó Thuấn lại có thể ghen tuông vô cớ như vậy.

Cuộc thi kéo dài đến tận chiều, cuối cùng Đào Uyển và Tống Nghiệp đều may mắn vượt qua. Triệu Nam, một trong những vị giám khảo, vẫn không thích phong cách của Đào Uyển. Nhưng may thay, ông chỉ có một phiếu, còn ba vị giám khảo khác đều đồng ý cho cô đi tiếp, khiến Triệu Nam cũng không thể phản đối thêm.

Khi cả hai bước ra khỏi phòng thi, Chúc Kỳ lập tức lao đến, gương mặt lo lắng, giọng nói vội vã: "Sao rồi, sao rồi? Đã qua chưa?"

Vẫn là Đào Uyển bình tĩnh trả lời: "Qua rồi."

Tống Nghiệp thì vẫn đang giận dỗi Chúc Kỳ vì cuộc tranh cãi từ mấy hôm trước. Thấy vậy, Chúc Kỳ không thể nén nổi bực tức, cô kéo tay cậu hỏi đầy bực dọc: "Cậu lớn rồi mà sao cứ giận dỗi như trẻ con thế? Cậu có thể trưởng thành như chị được không?"

Tống Nghiệp cúi xuống nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi: "Chị chắc chắn kéo tay em thế này là trưởng thành à?"

Chúc Kỳ lập tức bĩu môi, biết mình bị cà khịa. Nhưng cô vẫn không chịu buông tha, tiếp tục truy vấn: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao cậu cứ giận dỗi mãi thế?"

Tống Nghiệp bĩu môi, giọng nói đầy trách móc: "Chị coi em như người công cụ thôi."

"Người công cụ? Cái gì cơ?" Chúc Kỳ ngơ ngác hỏi lại.

"Ngày nào chị cũng kéo em đi hát rong ngoài đường, như thể em chỉ là công cụ để chị tạo ra một idol. Chị đâu có coi em là bạn."

Lời nói vừa dứt, Chúc Kỳ bỗng cứng người, không biết phản ứng thế nào. Trì Nguyệt và Đào Uyển nhìn nhau, khẽ cười. Thật không ngờ lại có ngày Chúc Kỳ, cô nàng mạnh miệng, bị Tống Nghiệp – chàng trai ít nói nhất nhóm – làm cho nghẹn lời.

Sau đó, cả nhóm kéo nhau đi ăn mừng. Giám đốc quán bar, biết tin cả Đào Uyển và Tống Nghiệp đều vượt qua vòng loại, đặc biệt mời họ uống rượu và cho cả nhóm nghỉ một ngày, không cần biểu diễn.

Khi đang ăn uống vui vẻ cùng mọi người, Đào Uyển tranh thủ vào nhà vệ sinh, tay rút nhanh điện thoại, gửi một tin nhắn cho Phó Thuấn:

[Em vượt qua vòng loại rồi, tuần sau chính thức bắt đầu ghi hình.]

Cô đứng trong hành lang yên tĩnh, màn hình điện thoại sáng lên trong tay, nhưng hồi đáp từ Phó Thuấn vẫn chưa đến. Chờ đợi một lúc không thấy phản hồi, cô cất điện thoại vào túi và bước trở lại bàn tiệc.

Trên đường về, tiếng điện thoại rung nhẹ làm cô khựng lại. Mở máy lên, tin nhắn từ Phó Thuấn vừa tới:

[Vừa rồi đang họp, không thấy tin nhắn của em.]

[Chúc mừng em, hôm nay đi ăn mừng cùng mọi người à?]

[Uyển Uyển, em rất xuất sắc.]

Những dòng chữ hiện lên, mỗi từ như mang theo hơi ấm từ người kia. Đào Uyển nhìn vào màn hình điện thoại, đôi môi khẽ mấp máy, nhưng lời thì thầm chỉ mình cô nghe thấy: Em sẽ trở nên xuất sắc hơn nữa, anh chờ em nhé.

Cảm giác như từng nhịp tim đồng điệu với ánh đèn lấp lánh ngoài phố, cô bước về phía bạn bè, nhưng trái tim đã dành riêng một góc nhỏ ấm áp cho những lời động viên thầm lặng từ Phó Thuấn.

Buổi ghi hình đầu tiên của chương trình [Giọng Hát Mới] bắt đầu với màn chia nhóm. Bốn vị cố vấn sẽ chia thí sinh thành bốn đội, mỗi đội chỉ giới hạn 25 người. Dù đã vượt qua vòng loại, nhưng nếu không được cố vấn nào chọn, thí sinh vẫn có thể bị loại ngay lập tức.

Những thí sinh tưởng chừng đã an toàn giờ đây lại trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Tiếng xì xào vang lên khắp phòng chờ:

[Khó quá, không biết mình có bị loại ngay từ vòng này không nhỉ?]

[Đừng lo, họ không loại hết tất cả đâu, chương trình cần thí sinh để mà thi đấu chứ.]

[Mình muốn vào đội của thầy Trương Hoằng quá, không biết có cơ hội không nữa.]

[...]

Đào Uyển ngồi cùng Tống Nghiệp, đối diện là Đào Hân Nhiên. Là người có chút tiếng tăm từ trước, Đào Hân Nhiên được bao quanh bởi các thí sinh khác, họ trò chuyện cùng cô ta với sự ngưỡng mộ.

Một người hỏi: "Hân Nhiên, cô muốn vào đội của ai?"

Với vẻ mặt đầy tự tin, Đào Hân Nhiên trả lời ngay: "Thầy Trương Hoằng."

Trương Hoằng là cố vấn nổi tiếng nhất, và chắc chắn Đào Hân Nhiên muốn vào đội của ông.

Những người xung quanh lập tức hưởng ứng: "Cô hát hay thế, chắc chắn sẽ được chọn thôi."

Tống Nghiệp, ngồi bên cạnh, khẽ hỏi Đào Uyển: "Chị Uyển, lỡ chị với cô ta vào chung một đội thì sao?"

Đào Uyển chỉ mỉm cười đáp lại: "Đây chỉ là một cuộc thi, đừng lo nghĩ nhiều về mấy chuyện khác."

"Em hiểu rồi, chị Uyển."

Bên trong phòng thi, màn hình lớn hiển thị kết quả của những thí sinh trước đó. Các cố vấn đã chọn một số thí sinh, nhưng đội của Trương Hoằng vẫn chưa có ai. Khi Đào Hân Nhiên bước vào, tất cả đều tin chắc cô sẽ là người đầu tiên được ông chọn.

Cô ta trình diễn khá tốt, âm sắc, cao độ và các yếu tố kỹ thuật đều vững vàng. Các cố vấn khác đánh giá cô ta rất cao, ca ngợi tài năng của cô ta không chỉ ở khả năng chơi đàn violon mà cả giọng hát. Đào Hân Nhiên, trong suốt quá trình, không ngừng nhìn về phía Trương Hoằng, ánh mắt đầy kỳ vọng.

Một cố vấn khác trêu đùa: "Thầy Trương, thầy cũng nên cho vài lời nhận xét chứ."

Trương Hoằng, người luôn ít nói, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Đào Hân Nhiên. Ông buông một câu nhận xét ngắn gọn nhưng sắc bén: "Quá rập khuôn, không có gì nổi bật. Mọi người tự chọn đi."

Lời nhận xét thẳng thừng của ông khiến Đào Hân Nhiên thất vọng đến tái mặt. Mọi người bên ngoài cũng không khỏi kinh ngạc, vì cô ta đã trình diễn rất tốt, vậy mà vẫn bị đánh giá là "rập khuôn", vậy những người khác phải làm thế nào?

Tống Nghiệp ghé tai Đào Uyển, thì thầm: "Em nghĩ cô ta sẽ không được chọn đâu."

Câu nói này vô tình bị một số người xung quanh nghe thấy, họ lập tức quay lại nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc. Trong số đông thí sinh nữ, Tống Nghiệp nổi bật với ngoại hình điển trai, và không ít người nghi ngờ cậu có mối quan hệ đặc biệt với Đào Uyển.

Khi Đào Hân Nhiên bước ra với gương mặt thất vọng, đến lượt Đào Uyển lên sân khấu. Tống Nghiệp, dù không nói nhiều, nhưng cũng không quên cổ vũ:

"Chị Uyển, cố lên! Kỳ Kỳ nhắn em nói cố lên với chị nữa đó. Cho nên... cố lên nhé!"

Đào Uyển mỉm cười, cảm thấy Tống Nghiệp ngốc nghếch đến đáng yêu. Cô không chú ý rằng cậu đã đổi cách gọi Chúc Kỳ sang "Kỳ Kỳ". Cô chỉ nhìn cậu một cái rồi tự tin bước vào phòng thi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK