Đào Uyển tiếp tục trình bày những giai điệu quen thuộc từ các ca khúc cô tự sáng tác. Âm thanh trong trẻo vẫn vang lên như mọi khi, nhưng người nghe vẫn chưa thấy được sự khác biệt của cô giữa hàng loạt nghệ sĩ khác.
Thế nhưng, có một điều kỳ lạ, giữa biển người phía dưới, tiếng bàn tán lại bắt đầu rộ lên:
[Cô ấy thực sự rất giỏi. Lần đầu nghe cô hát, tôi chưa cảm thấy gì, nhưng nghe đi nghe lại vài lần, tôi lại bị cuốn hút như thể tiếng hát của cô len lỏi vào tận sâu trong tâm hồn.]
[Tôi cũng cảm nhận được điều đó. Tôi nghe nói tất cả các bài cô ấy hát từ vòng loại đến giờ đều do cô ấy tự sáng tác.]
[Thật ư? Giỏi vậy sao? Liệu có khi nào cô ấy là "ngựa ô (*)" của cuộc thi không?]
(*)Ngựa đen (dark horse) là cụm từ chỉ một thí sinh ít được chú ý, thường mang lại sự bất ngờ và tạo kịch tính cho cuộc thi nhờ tài năng tiềm ẩn hoặc sự bứt phá ngoạn mục trong quá trình thi đấu.
[Có thể lắm chứ!]
Tiếng xì xào vang lên như những nhịp sóng. Tống Nghiệp đứng giữa đám đông, tai lắng nghe từng lời khen ngợi dành cho Đào Uyển, lòng anh không khỏi trào dâng niềm vui thay cho chị.
Bỗng một người hét lên, chỉ vào màn hình lớn: "Nhìn kìa! Thầy Trương Hoằng đã giơ bảng thông qua cho cô ấy rồi!"
"Ôi trời, đây là phiếu thông qua đầu tiên của thầy Trương Hoằng! Cô ấy thật sự tài năng."
"Thật ngưỡng mộ! Đến ghen tị mất thôi."
Tiếng reo hò, khen ngợi tràn ngập không gian. Trên màn hình lớn, Đào Uyển không chút do dự chọn ngay nhóm của Trương Hoằng. Cô dường như đang chìm trong một giấc mơ đẹp đẽ, khi mà vị giám khảo khó tính nhất lại là người đầu tiên chọn cô. Sự bất ngờ và cảm động đan xen, khiến trái tim cô run rẩy với những cảm xúc hỗn độn.
Trong khi đó, Tống Nghiệp cũng tự nhủ với bản thân rằng mình sẽ phải cố gắng hết sức để không phụ lòng những lời khen ngợi của mọi người.
Khi anh bước lên sân khấu, từng bước chân như nặng trĩu. Nhưng rồi, sự huấn luyện gắt gao của Chúc Kỳ đã biến anh thành một con người hoàn toàn khác, mạnh mẽ và tự tin hơn. Kết thúc bài biểu diễn, ánh mắt lo lắng của Tống Nghiệp hướng lên bảng điểm. Và rồi, Trương Hoằng lại giơ bảng thông qua một lần nữa.
Tống Nghiệp không giấu nổi sự phấn khích, chạy tới gặp Đào Uyển, đôi mắt sáng lên: "Chị Uyển, em qua rồi!"
Đào Uyển mỉm cười, ánh mắt ấm áp: "Tôi thấy rồi, cậu làm rất tốt."
Ngày hôm ấy kéo dài đến tối mịt. Dù rất mệt, nhưng buổi tối Đào Uyển vẫn phải đến quán bar, nơi cô làm việc. Tống Nghiệp ngỏ ý thay cô, nhưng Đào Uyển từ chối nhẹ nhàng. Cô hiểu rằng con đường phía trước còn rất nhiều thử thách, nhưng cô sẽ không để ai thay mình gánh vác những khó khăn đó.
Tại quán bar, Cảnh Kỳ đến gặp cô.
"Cuộc thi thế nào rồi?" Anh hỏi, giọng điệu pha chút quan tâm.
"Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ." Cô trả lời, không giấu được nét mệt mỏi trên gương mặt.
Cảnh Kỳ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nghiêm nghị: "Cô không cần phải tạo quá nhiều áp lực cho bản thân. Chỉ cần làm tốt nhất có thể là đủ."
Không gian yên tĩnh kéo dài, chỉ có tiếng ly cốc chạm nhau khe khẽ.
Đào Uyển ngẩng đầu, ánh mắt tò mò nhìn Cảnh Kỳ.
"Cứ thoải mái hỏi đi, không cần phải khách sáo với tôi." Cảnh Kỳ luôn đánh giá cao sự chân thành của nghệ sĩ, anh không thích sự giấu diếm.
"Tại sao anh lại ký hợp đồng với tôi?"
Cảnh Kỳ ngừng lại một chút, nở một nụ cười: "Muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?"
"Nói thật."
Cảnh Kỳ cười nhẹ: "Lúc đầu, là tổng giám đốc Phó bảo tôi ký với cô, nhưng cô không đồng ý. Sau này, chính tôi đã nhận ra tài năng của cô và quyết định muốn ký với cô."
"Phó Thuấn ư?"
"Ừ, là cậu ấy."
Đào Uyển tỏ ra trầm tư, suy ngẫm về những gì Cảnh Kỳ vừa nói. Anh không có ý định an ủi cô, mà ngược lại, với sự cởi mở, anh nói: "Cơ hội không phải lúc nào cũng đến, và không phải ai cũng có được. Khi đã gặp được, hãy nắm bắt kịp thời, đừng quá bận tâm ai mang đến cho mình, chỉ cần cô cố gắng hết sức và đừng lãng phí cơ hội."
Những lời của Cảnh Kỳ xuất phát từ kinh nghiệm của bản thân. Anh nói thẳng, điều đó không phải lúc nào cũng tốt, nhưng đôi khi cũng cần phân tích tình huống.
"Tôi sẽ cố gắng."
"Tôi thực sự ngày càng thích cô hơn." Cảnh Kỳ nói với ánh mắt hài lòng. Đào Uyển thông minh, có tài năng, và không hề nhút nhát—tất cả đều là những phẩm chất đáng quý.
Nhưng anh nhanh chóng giải thích: "Tôi thích cô như một nghệ sĩ, đừng hiểu lầm. Đặc biệt là đừng nói với tổng giám đốc Phó, tôi không muốn cậu ấy ghen."
Cảnh Kỳ không muốn bị Phó Thuấn để ý, điều đó quá nguy hiểm.
"À, tôi còn một chuyện muốn nói với cô." Anh chợt nhớ ra điều quan trọng: "Tôi đã hỏi ê-kíp chương trình về việc nhiệm vụ huấn luyện trong giai đoạn tới sẽ rất nặng. Sau khi hoàn thành show này, tôi sẽ sắp xếp công việc khác cho cô, vì vậy việc làm ở quán bar, cô có thể tìm cách nói chuyện với giám đốc."
Lần này, Cảnh Kỳ cố ý nhấn mạnh chuyện này với cô. Dù sao, Đào Uyển cũng là con gái, sức lực có hạn, không thể làm nhiều việc cùng lúc.
"Vâng, tôi đã hiểu." cô đáp, trong lòng cũng đã suy nghĩ về vấn đề này nhưng chưa tìm được cách để nói với giám đốc.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Đào Uyển quyết định nói chuyện với giám đốc. Ông không hề ngạc nhiên, trái lại còn khuyên nhủ và an ủi cô: "A Uyển, tôi luôn cảm thấy cô nên tỏa sáng. Thật vui vì cô có thể ở đây lâu như vậy, đừng cảm thấy ngại. Nhưng có lẽ cô cần kiên nhẫn thêm vài ngày, hãy cho tôi thời gian để tìm người thay thế."
"Được, giám đốc."
Một tuần sau, tập đầu tiên của chương trình được phát sóng.
Đào Uyển bỗng dưng bị mắng lên hot search một cách khó hiểu. Bởi vì cô và Đào Hân Nhiên lên sân khấu ngay trước và sau nhau; trong khi Đào Hân Nhiên không được Trương Hoằng chọn, thì cô lại là người đầu tiên được ông ấy chọn.
Vì vậy, rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ chương trình có điều gì mờ ám. Rất nhiều fan của Đào Hân Nhiên kéo vào mắng chửi, thậm chí có những người qua đường cũng hùa theo:
[Cô này toàn hát những bài vớ vẩn, đừng tưởng mình viết nhạc là giỏi. Hãy nhìn xem, cô viết những thứ gì.]
[Cô nói đi, cô trả bao nhiêu tiền cho chương trình? Tôi sẽ trả gấp đôi.]
[Lúc tuyên truyền ai cũng tưởng đây là show âm nhạc chân chính, ai ngờ vừa chiếu tập một đã có chuyện mờ ám, thật sự thất vọng.]
Dù vậy, trái với sự phẫn nộ của khán giả, Đào Uyển vẫn giữ cho mình sự bình tĩnh lạ thường. Những lời chỉ trích không làm cô lung lay, bởi cô đã từng quen với những lời trách móc từ chính gia đình mình. Trong lòng cô, chỉ có sự kiên định và quyết tâm không ngừng vươn lên.
Nhưng Chúc Kỳ lại không thể giữ bình tĩnh trong nhóm chat, cậu ấy như con nhím xù lông, nổi giận trước những bình luận ác ý trên mạng.
Chúc Kỳ: [Mấy fan này bị bệnh à? Họ đã nghe cậu hát chưa mà lại dám chửi như thế trên mạng?]
Chúc Kỳ: [Tức chết mình rồi! Một lát nữa mình phải tạo mười cái acc phụ để mắng lại.]
Chúc Kỳ: [Chắc chắn đây là đám người mà Đào Hân Nhiên thuê để định hướng dư luận đúng không?]
Trì Nguyệt: [Uyển Uyển, cậu có sao không?]
Đào Uyển trả lời: [Không sao đâu, đừng lo.]
Dù vậy, Chúc Kỳ vẫn tiếp tục nổi giận, không ngừng bày tỏ sự bức xúc trong nhóm chat.
Khi đang mải nhìn màn hình, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Đào Uyển nghĩ rằng đồ ăn mình đặt đã đến, liền đứng dậy mở cửa. Nhưng trước mặt cô lại không phải là người giao hàng, mà là Phó Thuấn đang đứng đó.
Cô ngạc nhiên: "Sao anh lại tới đây?"
Anh cười nhẹ, giọng nói pha chút trêu đùa: "Không mời anh vào ngồi trước à?"
Đào Uyển giật mình, nhận ra mình hơi lúng túng. Cô bật cười rồi bước sang một bên, lịch sự mời anh vào: "Xin lỗi, mời anh vào."