• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Duyệt biết An Trạch Hạo đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng Bùi Vũ Hành chưa ăn xong mì, vì vậy cô chủ động tiến tới bế An Trạch Hạo, muốn để anh tiếp tục ăn.

“Hạo Hạo, mẹ bế con đi ngủ nhé.”

Bản thân An Trạch Hạo đã nhắm nghiền đôi mắt nhưng vẫn lắc đầu, khó nhọc mở mắt ra, nói lơ mơ: “Không, muốn bố bế.”

“Ngoan, bố chưa ăn no mà.” Cô đặt tay lên lưng con trai, nhẹ nhàng giải thích.

“Ừm... Không!” Bé có ý kiến, vùng vẫy tháo chạy.

An Duyệt còn muốn tiếp tục thuyết phục thì Bùi Vũ Hành đã cúi xuống nhanh nhẹn bế An Trạch Hạo lên. “Tôi bế con là được rồi.”

Anh để An Trạch Hạo ngồi lên đùi, đầu dựa vào cánh tay.

An Trạch Hạo nhắm nghiền mắt, khóe miệng nở nụ cười, để lộ ra mấy cái răng nhỏ, sau đó bé khẽ di chuyển vào trong, mặt áp vào ngực bố, tìm được chỗ thoải mái, bé lẩm bẩm: “Con yêu bố.” Giọng nói nhỏ xíu, nhẹ nhàng, mang theo âm thanh trẻ thơ khiến trái tim như nhũn cả ra.

Bình thường An Duyệt dỗ bé ngủ, khi bé sắp ngủ sẽ nói “yêu con”, sau đó bé đáp lại, nói yêu mẹ. Hiện tại, người đang bế bé là bố, vì vậy bé nói yêu bố.

Một dòng nước ấm tràn qua trái tim Bùi Vũ Hành, không biết là do cơ thể mềm mại của An Trạch Hạo dựa vào hay do những lời nói ngọt ngào của bé.

An Duyệt thấy nụ cười nhẹ trên gương mặt Bùi Vũ Hành, trong lòng cô rung động.

Bùi Vũ Hành ôm An Trạch Hạo, tay không tiện cầm bát mì, thật ra anh không đói, không ăn cũng không sao vì với một diễn viên thì ăn kiêng là việc bình thường.

Có vẻ An Trạch Hạo ngủ không ngon giấc, cơ thể bé nhỏ cựa quậy không yên.

Bùi Vũ Hành đang băn khoăn thì một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy hai ngón tay anh, rồi đưa tay anh ra sau lưng bé: “Vỗ vỗ…” Giọng nói đầy ngái ngủ, đứa trẻ vẫn chưa mở mắt.

An Duyệt giải thích: “Lúc ngủ, nó thích có người vỗ nhẹ sau lưng.”

Ngoài sau lưng, đôi khi bé cũng thích được vỗ mông, tùy tâm trạng của bé.

Bùi Vũ Hành nhẹ nhàng vỗ lưng bé.

An Trạch Hạo thỏa mãn, đầu nhỏ dụi dụi trong vòng tay bố, không cựa quậy nữa.

“Có phải khi bế thằng bé đi lại, nó sẽ ngủ ngon hơn không? Giống như, nôi người?”

Anh hỏi nghiêm túc, nhưng An Duyệt lại bật cười vì câu “nôi người”.

Cuối cùng Bùi Vũ Hành cũng chọc cười được cô, lông mày anh nhướn lên.

An Duyệt thấy vậy, lập tức hiểu ra anh cố ý. Ánh mắt anh nồng nhiệt, trong nhà chỉ có ba người, mà An Trạch Hạo thì đang ngủ…

Bầu không khí trở nên có chút gì đó mập mờ.

Liệu anh có nên về đi không?

An Duyệt cảm thấy rất bối rối, lý trí nói với cô rằng cô nên bảo anh rời đi nhưng mà suy nghĩ thật sự trong lòng cô lại là, anh ở đây rất tốt, cứ như trước kia, chỉ cần anh ở đây thì cô sẽ cảm thấy vui vẻ. Bất kể anh có thích cô hay không đều không sao cả, bởi vì cô thích anh, vẫn luôn luôn thích như vậy, thích đến nỗi không để ý tới bất kì người nào khác nữa.

Trong những ngày gần đây, cô đã nhận ra anh không hề để bụng chuyện cô nhẫn tâm chia tay anh, nhưng liệu cô có còn tư cách ở bên cạnh anh không?

“Tối nay tôi đã hứa với An Trạch Hạo là sẽ ngủ cùng thằng bé.” Bùi Vũ Hành nhẹ nhàng nói, anh nhìn An Duyệt, chờ cô trả lời.

An Duyệt chớp chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ: Vậy thì sao?

Vậy nên là anh muốn ngủ lại đây?

Cô có thể từ chối không?

Trong hai giây cô không trả lời, Bùi Vũ Hành đột nhiên đứng phắt dậy, anh vỗ nhẹ vào lưng An Trạch Hạo, nói: “Người lớn không thể lừa trẻ con được.”

An Duyệt thở dài trong lòng, anh đã kiên quyết như vậy, vậy thì không thể đi ngược lại anh được nữa, nếu phá vỡ thái độ tôn trọng nhau như hiện tại rồi, anh sẽ “không khách sáo” đâu.

Đối với tính cách của anh, An Duyệt vẫn hiểu biết phần nào.

“Ồ.” Cô đáp lại.

Bùi Vũ Hành nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã mười giờ đêm. Đêm qua anh không ngủ ngon giấc, hôm nay lại bận rộn suốt cả ngày, nên giờ anh cũng hơi buồn ngủ rồi.

“Tôi ngủ phòng nào?”

An Duyệt đột nhiên luống cuống, nhất thời không khống chế được cảm xúc, kích động chỉ vào phòng cho khách: “Kia! Anh ngủ phòng cho khách!”

Bùi Vũ Hành thấy cô bị dọa sợ, hơi đắc ý trong lòng. Năm đó cô dứt khoát rời đi như thế, anh nhất định phải đòi lại chút lợi ích mới được.

An Duyệt biết mình phản ứng quá mất bình tĩnh, thấy anh quay người định đi, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, gọi anh lại: “Anh cứ ngủ phòng ngủ chính đi, tôi ngủ phòng cho khách.”

Mấy ngày nay Kha Vân ngủ ở phòng khách, cô còn chưa thay ga trải giường, nếu anh ngủ cùng An Trạch Hạo thì nên ngủ phòng ngủ chính tốt hơn.

Bùi Vũ Hành không có ý kiến, bế An Trạch Hạo đi về phía phòng ngủ chính, vừa đi được hai bước lại ngoảnh đầu: “Nhà em có quần áo nam không?”

“Không có!” An Duyệt trừng mắt nhìn anh, nhà cô sao có thể có quần áo nam… “Không đúng, có.”

Tâm trạng Bùi Vũ Hành như tàu lượn siêu tốc, vừa mới vui được vài giây, giờ đã rớt xuống đáy vực. Nhưng khi nhìn thấy ý cười tinh quái trong mắt An Duyệt, anh đã hiểu ra.

Anh cúi đầu nhìn đứa trẻ há miệng thở khò khè đang ngủ trong lòng mình, nói: “Của An Trạch Hạo à?”

An Duyệt chán nản, đoán ra nhanh như vậy, chẳng có gì thú vị.

Bùi Vũ Hành đã nhìn ra đáp án trên mặt cô, tâm trạng liền phấn khởi hẳn lên: “Quần áo của tiểu thiếu gia này e là tôi không mặc vừa.”

An Duyệt chợt nghĩ ra một ý tưởng, trên mặt nở rộ nụ cười tự tin, mắt cong cong: “Anh chờ tôi mười phút.” Cô nói xong, quay người chạy lên lầu.

Ánh mắt Bùi Vũ Hành dõi theo bóng dáng cô, cô mặc bộ quần áo rộng rãi ở nhà, vẫn như thuở mới tốt nghiệp ấy, có ai nghĩ cô đã từng sinh con rồi chứ. Chỉ là khuôn mặt bầu bĩnh ngày xưa thì biến mất rồi, gương mặt trở nên nhỏ hơn, đôi mắt vốn to giờ trông càng to hơn, ngây thơ hơn.

Cô nhanh chóng chạy lên lầu, rồi quay lại nói với anh ở dưới: “Anh bế con vào phòng trước đi, tôi xuống ngay.”

Cô nói nghe rất hoạt bát, Bùi Vũ Hành không biết cô định làm gì, nhưng, chỉ cần cô vui vẻ là được.

Bởi vì hai người nói chuyện nên hơi làm ồn đến giấc ngủ của tiểu vương tử, thằng bé đưa tay vung mạnh, Bùi Vũ Hành lùi người về phía sau, sợ bị trúng đòn.

Nhưng An Trạch Hạo chỉ vung tay một cái, sau đó thằng bé liền đưa tay lên che tai, ngăn chặn “tiếng ồn”.

Bùi Vũ Hành nhìn hành động của thằng bé, cười thầm.

Thật đáng yêu.

Giống cô.

Bùi Vũ Hành bế An Trạch Hạo vào phòng ngủ chính, đặt bé lên giường, bé tuy trông nhỏ xíu, nhưng bế lâu tay cũng hơi mỏi.

Người con gái đó gầy như vậy, hẳn phải rất mệt mỏi vì thằng bé.

Ác cảm với cô dần dần tiêu tan, thay vào đó là sự thương xót, và mong muốn bù đắp.

Anh biết lý do chính cô rời xa anh năm đó ắt hẳn là vì đứa trẻ. Nhìn nhận một cách khách quan, với tư cách là diễn viên mới ra mắt, đừng nói đến bản thân, công ty cũng không bao giờ ủng hộ chuyện kết hôn sinh con. Nếu cố chấp theo đuổi thì công ty có thể sẽ không trọng dụng, thậm chí còn đóng băng hoạt động.

Cô không nói với anh vì biết anh sẽ không màng tất cả mà chịu trách nhiệm với cô.

Vì thế, cô một mình gánh vác mọi chuyện, còn chạy đến Malaysia, không liên lạc với bất kỳ ai...

Ngốc thật đấy.

Một người phụ nữ ngốc nghếch đến vậy, sao anh có thể để cô rời xa anh một lần nữa được.

Anh đặt An Trạch Hạo lên giường, động tác nhẹ nhàng, sợ đánh thức bé.

Bùi Vũ Hành vừa đặt bé xuống giường, định buông tay ra đứng dậy thì một bàn tay nhỏ bất chợt nắm lấy tay áo anh, rồi lật người lại. Một bàn tay khác cũng vươn sang, ôm lấy cánh tay anh. Cùng lúc đó, một cái chân nhỏ đá sang, dường như muốn bắt lấy thứ gì đó. Vì không bắt được, bé còn trườn sang thêm một chút nữa, sau đó cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ, bé nằm im.

Một loạt hành động diễn ra liền mạch, suôn sẻ.

Bùi Vũ Hành bất lực mỉm cười. Anh dừng lại một lúc, định rút cánh tay ra, nhưng không ngờ bé ôm rất chặt.

Không còn cách nào khác, Bùi Vũ Hành ngồi xuống cạnh giường, để cho bé ôm. Chiều theo bé nên Bùi Vũ Hành ngồi không thoải mái lắm. Hơn nữa, vì phải đợi An Duyệt nên anh bèn dựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Gần đây thật sự rất bận rộn, cộng với việc ngủ không ngon, hễ nhắm mắt thả lỏng một chút là anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi An Duyệt vào phòng, cảnh tượng đập vào mắt cô là:

Dưới ánh đèn ấm áp, anh dựa vào đầu giường, khẽ nghiêng đầu, mắt nhắm nghiền, miệng khép lại, sống mũi cao, gương mặt góc cạnh gầy hơn trước, vô cùng đẹp trai. Cô nhìn xuống, An Trạch Hạo ôm lấy cánh tay của anh, cả hai chân đều gác lên chân anh, tư thế này... độ khó rất cao, trông cũng có vẻ rất khó chịu, nhưng anh lại như không hề cảm thấy thế.

Mặc dù bé con trông khá giống bố nhưng khí chất... có vẻ hơi khác.

Phải chăng là vì giống cô?

Rất không muốn thừa nhận điều này.

Mùa xuân đầu năm, ban ngày ấm áp, nhưng ban đêm nhiệt độ vẫn hơi thấp. Trong nhà không bật điều hòa, vì sợ anh bị lạnh, An Duyệt nhẹ nhàng đi tới.

Vừa đi đến bên giường, cúi xuống định kéo chăn thì Bùi Vũ Hành đột nhiên mở mắt.

An Duyệt ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh, dưới ánh đèn vàng nhạt, thời gian như ngừng trôi.

Không biết đã nhìn nhau bao lâu, An Duyệt không chống đỡ được tiếp, khi định dời mắt đi thì anh chợt khẽ nói: “An Duyệt, em còn yêu tôi không?”

Trái tim An Duyệt chững lại, còn chưa trả lời thì anh đã tiếp tục: “Tôi vẫn yêu em.”

An Duyệt mở to mắt nhìn anh, trong ánh mắt có vẻ kinh ngạc xen lẫn khó tin.

Anh không thích nói những lời như thế, trước kia bị cô dây dưa nên mới nói, nhưng cũng chỉ khi đang làm chuyện thân mật nhất.

“Em vẫn còn yêu tôi, đúng không?”

“Tôi…” Cô có thể nói “yêu” không?

Cô dừng một lát, cánh tay chợt bị một lực mạnh đột ngột túm lại. Thân thể ngã về phía trước, cô thốt lên tiếng kinh hãi, thế nhưng tiếng kêu đã nhanh chóng bị chặn lại.

Anh hôn cô.

Trên môi là hơi thở hơi lành lạnh của anh, trước mắt là ánh nhìn dịu dàng của anh.

An Duyệt quên thở, quên mất mọi cử động, giống như lần đầu tiên hôn vậy, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

Tầm mắt bị che lại, đôi bàn tay ấm áp của Bùi Vũ Hành nhẹ nhàng che lên mắt cô.

Anh hôn nhẹ bờ môi mềm mại của cô, từng cái từng cái, đốt cháy h@m muốn ngủ yên trong An Duyệt, một luồng điện chạy khắp cơ thể cô.

Động tác của anh chậm rãi rồi nhanh dần, lực trên môi cũng tăng dần, m út đến nỗi bờ môi mịn màng của cô hơi đau, cô không khỏi r3n rỉ thành tiếng.

Bùi Vũ Hành liền đổi cách khác, lưỡi anh cạy hàm răng cô ra, đầu lưỡi triền miên quấn quýt, cướp đoạt vị ngọt khao khát bấy lâu nay.

Trong không khí tràn ngập tiếng thở d ốc ngày một nặng nề của hai người, nhiệt độ tăng cao từng chút một, củi khô gặp lửa dữ, chỉ cần đốt là cháy.

Hai người đều có phần không khống chế được, có điều tư thế này không tiện phát huy, Bùi Vũ Hành ôm lấy eo An Duyệt, ngồi thẳng người lại.

Khi đang định bế cô đứng dậy, bỗng nhiên, trên đùi anh truyền đến một cảm giác ẩm ướt nóng rực.

Động tác của anh khựng lại, An Duyệt thấy vậy, hỏi: “Sao thế?” Giọng nói mềm mại, đôi mắt hé mở, mang theo hơi nước long lanh, sự dịu dàng của cô thật sự có thể khiến người ta xao xuyến.

Thế nhưng...

“An Trạch Hạo, tè dầm rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK