Bùi Vũ Hành bay về một mình, quá trình gặp khá nhiều rắc rối, người qua đường và fans dễ dàng nhận ra anh, sau đó vây quanh chụp ảnh bám theo.
Anh đã cảm nhận được sâu sắc tầm quan trọng của Lâm Uy.
May mà Lâm Uy đến sân bay đón anh, có cậu chắn fans, Bùi Vũ Hành nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau khi lên xe, Lâm Uy bắt đầu lải nhải không ngừng, kể cho anh nghe mọi tình huống trong buổi khai trương.
Cậu kể rất sinh động, không bỏ sót chi tiết nào. Nếu là trước đây, Bùi Vũ Hành sẽ thấy cậu lắm lời, nhưng vì liên quan đến An Duyệt, anh được nghe từng chi tiết nhỏ nhặt như vậy lại càng thấy thích thú.
Khi nghe đến việc Trịnh Mỹ Tuệ cũng đến, anh nhíu mày.
“Anh, em nghĩ thân phận của An Duyệt có thể sẽ sớm bị lộ, anh xem có cần biện pháp ứng phó gì không?” Lâm Uy nghiêm mặt nói.
Bùi Vũ Hành trầm ngâm suy nghĩ.
Lâm Uy biết anh đang nghĩ cách, vì vậy không làm phiền anh nữa.
Tên thật của An Duyệt đã bị Trịnh Mỹ Tuệ công khai, dù khách mời hôm nay không tra thông tin cụ thể, nhưng có lẽ Trịnh Mỹ Tuệ sẽ cố tình thả ra một số tin tức.
Sau khi anh hủy hợp đồng với Trịnh Mỹ Tuệ, cô ta đi đâu cũng gặp khó khăn, vốn đã không cam tâm, giờ lại càng oán hận hơn.
Bùi Vũ Hành biết tính cách của cô ta, trước đây còn đỡ, tới một hai năm trở lại đây, cô ta càng ngày càng kiêu ngạo, lòng dạ trở nên hẹp hòi.
Bùi Vũ Hành gọi điện cho An Duyệt, đổ chuông hồi lâu cuối cùng tự ngắt.
Không ai nghe máy.
Anh gọi lại lần nữa, lần này đổ hai tiếng rồi bị ngắt.
Bùi Vũ Hành có một linh cảm không lành, nhiều khả năng xảy ra hiện lên trong tâm trí anh.
“Sao vậy?” Lâm Uy hỏi.
Bùi Vũ Hành: “An Duyệt không nghe máy.”
Vừa nói, anh tiếp tục bấm số.
Lần này, cuối cùng điện thoại đã được kết nối.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, tiếng trẻ con khóc lóc vô cùng chói tai.
Không phải tiếng của An Trạch Hạo.
“Alo…”
“Em đang ở đâu?”
Hai người đồng thời lên tiếng.
An Duyệt: “Em đang ở bệnh viện nhi, Hạo Hạo sốt cao.”
“Sao vậy?”
“Viêm amidan, không có gì nghiêm trọng, anh đừng lo.” Cô đang xếp hàng chờ tiêm, An Trạch Hạo vì sốt cao mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một cách bất thường, tinh thần uể oải.
“Anh qua đó ngay.” Giọng Bùi Vũ Hành kiên định.
An Duyệt vội vàng ngăn lại: “Anh đừng đến! Bệnh viện đông người lắm, anh đến sẽ bị nhận ra.”
“Bị nhận ra thì bị nhận ra, chúng ta không có gì phải giấu giếm.”
Dù sinh con trước khi kết hôn, đó vẫn là trên cơ sở tình yêu của họ. Trước đây cô ra đi không từ biệt vì sự nghiệp của anh, sau này điều anh phải làm chỉ có một, đó là ba người một nhà mãi mãi bên nhau.
Trước khi gặp An Duyệt, khái niệm về gia đình của Bùi Vũ Hành khá mơ hồ, vì mối quan hệ với người nhà tương đối xa cách, anh sống với ông bà ngoại từ nhỏ, đến khi học cấp ba thì hai ông bà lần lượt qua đời, nhưng anh đã có khả năng tự lập, nên dần quen với cuộc sống không có người thân.
Sau khi thích An Duyệt, anh chỉ cảm thấy hai người ở bên nhau rất tốt, còn chuyện kết hôn gì đó, nào có nghĩ đến, lúc đó họ còn trẻ, sự nghiệp mới bắt đầu, quan trọng nhất là, thời gian họ ở bên nhau, tổng cộng mới chỉ có hai tháng.
Sau khi gặp lại, phát hiện ra sự tồn tại của An Trạch Hạo, tâm trạng Bùi Vũ Hành có thể nói là như sóng cuộn biển gầm, vô cùng chấn động, nhưng anh đã nhanh chóng xác định rõ suy nghĩ của mình.
Đứa bé là con anh, anh phải chịu trách nhiệm.
Ban đầu chủ yếu là do trách nhiệm, sau khi ở bên An Trạch Hạo, anh thật sự cảm nhận được cảm giác làm bố, cảm giác được cần đến, được yêu thích, khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác hạnh phúc.
“Bọn em sẽ về ngay thôi, anh về nhà đợi nhé?”
“Có ai đi cùng em không?”
An Duyệt ấp úng một chút, nói: "Có người giúp em là được rồi, anh không cần lo lắng, em đâu phải mẹ mới sinh.”
“Nghe là biết không có ai rồi, đừng dài dòng nữa, khoảng hai mươi phút nữa anh sẽ đến.” Bùi Vũ Hành quay sang nói với Lâm Uy: “Đến bệnh viện nhi.”
“Vâng.” Lâm Uy đáp dứt khoát, sau đó quan sát tình hình giao thông để chuyển làn.
An Duyệt hơi bất lực, nhưng vẫn rất kiên quyết: “Anh đến cũng được, lát nữa đợi em ở ngoài bệnh viện, khoảng hai mươi phút nữa là xong rồi.”
Bùi Vũ Hành trầm ngâm một lát, chiều theo ý cô, nói: “Vậy được rồi, có vấn đề gì thì báo cho anh ngay nhé.”
“Ừm, anh đừng lo.” An Duyệt cúp điện thoại, cúi đầu nhìn An Trạch Hạo đang uể oải dựa vào lòng mình.: “Hạo Hạo khó chịu lắm đúng không? Chút nữa tiêm xong là khỏi rồi.”
Bên cạnh là phòng tiêm và phòng truyền dịch, bé nhìn thấy rất nhiều bạn nhỏ bị tiêm, thấy các bạn khóc dữ dội như vậy, bản thân chợt hơi sợ.
“Tiêm đau đau.” Bé nói một cách đáng thương.
An Duyệt mỉm cười với bé, an ủi: “Hạo Hạo không tiêm loại đó, không đau lắm đâu, đừng sợ. Hơn nữa, con trai tiêm là không khóc đâu.”
An Trạch Hạo nhăn mày nhỏ, dường như đang nghĩ xem nên khóc hay không.
Đúng lúc này, An Duyệt có tin nhắn WeChat mới, cô đoán là Bùi Vũ Hành gửi đến, nên mở ra xem.
Quả nhiên là anh, anh gửi một tin nhắn thoại.
“Hạo Hạo, nghe nói con sắp tiêm rồi, đừng sợ nhé, bị bệnh thì phải chữa, tiêm xong uống thuốc xong là khỏi bệnh, sau đó có thể đi chơi khắp nơi rồi.”
An Trạch Hạo nghe thấy giọng nói thì hơi bất ngờ rồi vui mừng nói: “Bố!”
An Duyệt gật đầu: “Bố về rồi đấy, lát nữa bố đến đón chúng ta, đợi Hạo Hạo tiêm xong là có thể gặp bố rồi, vui không?”
An Trạch Hạo lập tức có tinh thần hơn nhiều, trên mặt nở nụ cười: “Vâng!”
“Vậy con còn sợ tiêm không?”
An Trạch Hạo lắc đầu.
“Vậy con nói với bố… con là nam tử hán.” An Duyệt dạy bé nói: “Hạo Hạo là nam tử hán.”
Sau đó nhấn giữ nút ghi âm.
An Trạch Hạo nói theo: “Hạo Hạo là nam tử hán.”
Tin nhắn thoại vừa gửi xong, đến lượt bé tiêm.
An Duyệt bế bé qua.
An Trạch Hạo tiêm bắp, xong rất nhanh.
Sau đó phải ở lại quan sát một lúc.
Tiếp theo là đi xếp hàng lấy thuốc.
Vừa đúng hơn hai mươi phút là xong hết, có thể về nhà.
Bùi Vũ Hành đã đến, gửi tin nhắn trong WeChat.
An Duyệt cầm thuốc, đeo balo, bế An Trạch Hạo ra khỏi bệnh viện, vừa hay gặp Lâm Uy.
Hôm nay An Duyệt có thể nói là mệt mỏi cả ngày rồi, buổi chiều An Trạch Hạo ngủ trưa hơi lâu, cô đi xem thì thấy mặt con đỏ bừng, cô sờ thử, quả nhiên trán bé nóng ran. Cô đo nhiệt độ, thấy 39 độ liền vội vàng đưa con đến bệnh viện.
Kha Vân bận rộn cả ngày, còn nhiều việc khác chất đống, cô ấy phải đi xử lý, nên cô không nói với cô ấy.
Bùi Vũ Hành ngồi trong xe, nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, trong lòng dâng lên một nỗi đau nhói.
An Trạch Hạo không muốn Lâm Uy bế, tuy tiêm bắp không đau lắm, nhưng khó chịu là không tránh khỏi, hơn nữa còn là buổi tối, sẽ bám mẹ hơn.
Lâm Uy đành phải giúp xách đồ.
Bọn họ nhanh chóng đến bên xe, Bùi Vũ Hành mở cửa ghế sau.
Sau khi lên xe, An Trạch Hạo không thấy bố liền lao vào như trước kia, mà chỉ nhìn bố, có phần xa lạ.
Bùi Vũ Hành dang tay ra, An Trạch Hạo lại rụt vào lòng An Duyệt.
Bùi Vũ Hành: “Bố bế nào.”
An Trạch Hạo lắc đầu.
Lâm Uy vừa ngồi vào ghế lái quay đầu lại, nhỏ giọng nhắc Bùi Vũ Hành: “Anh, đồ chơi.”
Bùi Vũ Hành chợt hiểu ra, nhưng đồ chơi ở trong cốp xe.
Thế là Lâm Uy lại được phái đi lấy đồ chơi ở cốp sau.
Quả nhiên có đồ chơi, An Trạch Hạo vui vẻ hơn nhiều, cũng chịu để Bùi Vũ Hành bế.
Bùi Vũ Hành sờ trán con: “Vẫn còn nóng lắm.”
An Duyệt: “Đang hạ sốt rồi.”
Bùi Vũ Hành nhìn cô, ánh mắt chăm chú. An Duyệt cảm thấy kỳ lạ, đang định suy nghĩ lung tung cho rằng anh trách mình không chăm sóc con tốt thì nghe anh nói: “Có mệt lắm không?”
An Duyệt bất ngờ, nhìn lại ánh mắt anh, trong đó có sự xót xa. Bỗng nhiên, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cô lắc đầu: “Cũng được, không mệt.”
Bùi Vũ Hành im lặng, một tay đưa về phía cô.
An Duyệt theo phản xạ ngả người ra sau, không hiểu ý anh là gì.
Tay Bùi Vũ Hành dừng lại giữa không trung một lúc, vì cánh tay dài, không gian trong xe lại hạn chế, anh dễ dàng chạm vào đầu cô.
Đó là an ủi và vuốt v e yêu thương.
Anh không giỏi nói những lời tình cảm, hiện tại có Lâm Uy ở đây, cũng không tiện nói, nhưng, anh muốn bày tỏ.
An Trạch Hạo đang chơi robot biến hình nhìn bố mẹ với vẻ tò mò. Khi Bùi Vũ Hành thu tay về, nhẹ nhàng nắm lấy bắp chân mũm mĩm của bé thì bé lại nắm lấy hai ngón tay của anh rồi kéo lên.
Bùi Vũ Hành không hiểu lý do, nhưng vẫn phối hợp với bé.
Chẳng mấy chốc, anh đã hiểu ý định của An Trạch Hạo.
Hóa ra bé cũng muốn anh xoa đầu mình.
Bùi Vũ Hành và An Duyệt nhìn nhau cười, sau đó làm theo ý bé, xoa đầu bé. “Vừa nãy tiêm có đau không?”
An Trạch Hạo vẫn chưa biết nói “không”, lắc đầu.
“Có khóc không?”
Bé kiên quyết lắc đầu còn chủ động khen mình: “Hạo Hạo giỏi.”
Bùi Vũ Hành: “Ừ, giỏi lắm.”
“Hạo Hạo ngoan.”
Đứa trẻ tự luyến, dù bị ốm vẫn không thay đổi.
Bùi Vũ Hành lại rất nghiêm túc nói: “Rất ngoan.”
Bé nở nụ cười rạng rỡ nhất đêm nay.
Khi xe đến ngã tư đường lớn gần nhà An Duyệt, Lâm Uy nghiêm trọng nói với Bùi Vũ Hành: “Anh, chúng ta bị theo dõi.”
Bùi Vũ Hành nhìn ra phía sau: “Chiếc màu đen biển số 354 kia.”
“Vâng, em đã thấy khả nghi từ trước, rõ ràng có thể đi trước, nhưng nó cứ bám theo chúng ta.”
Bùi Vũ Hành: “Cắt đuôi nó đi.”
“Không vấn đề.”
An Duyệt cũng nhìn ra phía sau, vẻ mặt căng thẳng.
Bùi Vũ Hành nắm lấy tay cô đang đặt trên đùi. “Đừng sợ, sẽ cắt đuôi được thôi.”
Lâm Uy quay đầu xe ở ngã tư tiếp theo, sau đó vòng vo vài vòng, đã cắt đuôi được chiếc xe kia.
Về đến nhà là hơn tám giờ tối, mọi người đều đói đến mức bụng xẹp lép.
Bùi Vũ Hành biết từ trưa đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, trách móc cô một trận, rồi đi làm bữa tối cho cô.”
Lâm Uy nói: “Hay để em làm cho.”
Bùi Vũ Hành là người không biết nấu ăn: “Mì thì vẫn làm được.”
Không biết tại sao tối nay anh cứ cố chấp muốn tự mình vào bếp.
Lâm Uy và An Duyệt nhìn nhau, An Duyệt vừa bị mắng một trận, lúc này im lặng.
Lâm Uy: “Em nghi anh Hành đang nhân cơ hội này để phạt chị.”