Một tiếng “Bộp” vang lên, học sinh trong phòng sợ đến mức chạy ra ngoài.
Nghê Hiển Hách ôm mũi, cười khổ.
Lâm Lập An quát: “Tôi coi cậu là anh em, cậu coi tôi là cái quái gì? Lại đi đối xử với tôi như vậy!”
Nghê Hiển Hách lẳng lặng hỏi: “Tôi đối với cậu như nào?”
Lâm Lập An giận đến đỏ bừng mặt, trán nổi đầy gân xanh, cười lạnh một tiếng: “Cậu cố ý đội mũ xanh lên đầu tôi!” (đội mũ xanh = cắm sừng)
Nghê Hiển Hách nhíu mày, “Thời gian lâu như vậy, tay cũng đã nắm, người cũng đã ôm, môi cũng đã hôn, còn chưa đủ hay sao? Lẽ nào cậu còn muốn lên giường?”
Lâm Lập An gào lên, “Ngay từ đầu cậu đã cố ý đùa giỡn tôi! Tất cả chỉ là nói dối, sao tôi lại ngu như thế, tôi đúng là bị bệnh thần kinh nên mới đi tin cậu, hết lần này lại tới lần khác. Cậu nói cậu không thích cô ấy, tôi tin! Cậu nói cậu tặng cô ấy cho tôi xem như quà sinh nhật, tôi tin. Bây giờ thì sao? Nếu ngay từ đầu cậu đã nói mình thích cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không phá hỏng tình anh em của chúng ta!”
Viền mắt Lâm Lập An nóng lên.
Nghê Hiển Hách hỏi, “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?”
Lâm Lập An vẫn đang kích động, ngực phập phồng, không trả lời.
Nghê Hiển Hách quở trách, “Mười hai năm, chúng ta quen nhau mười hai năm, chỉ vì một người con gái mà cậu đập vào mặt tôi?”
Trên mặt Nghê Hiển Hách hiện lên một vết thương xanh tím rớm máu đỏ, trông cực kì khủng khiếp.
Lâm Lập An lại đấm một cái nữa về phía hắn, Nghê Hiển Hách nắm chặt cạnh bàn, ẩn nhẫn không lui lại. Lâm Lập An chớp mắt một cái, lệ nóng chợt lăn dài.
Năm 1999, các nhóm nhạc đang rất thịnh hành.
Lúc này loa trường cho phát một bài hát:
“Baby, lần này tình cảm đã chuyển biến..
Băn khoăn đến lúng túng, nhưng anh không hề hối hận.
Trong mắt anh em là đẹp nhất
Chỉ cần mỉm cười anh cũng đã đắm say
Ấy vậy em lại nghi ngờ lòng tốt của anh
Lúc giận dữ bờ môi chu lên cũng rất xinh đẹp
…”
Lúc trong trường bắt đầu xôn xao đồn đại, Lâm Lập An cười trừ, chỉ thấy Thiên Phương dạ đàm, sao có thể có chuyện ấy?
Sau này, số lần Diệp Vĩ Đình tới tìm Nghê Hiển Hách ít đi, có lần Nghê Hiển Hách và Lâm Lập An cùng đi trong sân trường, Diệp Vĩ Đình tỉnh bơ như không thấy bọn họ.
Sau nữa, ban xã hội bắt đầu loan tin, Diệp Vĩ Đình gây xích mích với Trương Sảnh, cũng không phải động tay động chân, mà gửi một phong thư đầy lời độc địa cay nghiệt.
Diệp Vĩ Đình thành tích tốt, nhưng nhân phẩm không được tốt lắm, rất nhiều người trong ban xã hội không ưa cô nàng.
Cho nên mấy lời đồn cũng rất khó nghe.
Chuyện này khó tránh khỏi việc truyền tới tai Lâm Lập An.
Số lần cậu gặp gỡ Trương Sảnh càng lúc càng ít, lúc gặp nhau cũng chẳng có nhiều lời để nói.
Cuối cùng, Tống Tiểu Hàm bóng gió hỏi thăm, “Lâm Lập An, cậu chia tay với Trương Sảnh rồi à?”
Lâm Lập An không nói gì.
Tống Tiểu Hàm suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Tôi thấy bạn ấy ở cùng một chỗ với một nam sinh khác.”
Lâm Lập An dẫm lên viên phấn bên chân, nhìn Tống Tiểu Hàm hỏi, “Là Hiển Hách sao?”
Tống Tiểu Hàm do dự gật đầu.
Có đứa con trai nào chịu nổi việc người khác cắm sừng cho mình?
Lâm Lập An cầm quyển đề thi dày cộp, chạy tới bên lớp 7.
Nghê Hiển Hách nhịn đau, nắm vai Lâm Lập An, ôm vào trong lòng.
Lúc này sao Lâm Lập An có thể để yên cho hắn ôm, lập tức dương nanh múa võ giằng co.
Mặt Nghê Hiển Hách bị đấm cho bầm tím, vai cũng bị đánh đến đau, lúc này hắn dùng hết khí lực, Lâm Lập An thầm mắng trong lòng, thoạt nhìn thư sinh nõn nà, sao khí lực còn hơn lão tử?
Lâm Lập An đôi co một hồi, tay chân mềm nhũn, cuối cùng đờ ra không nhúc nhích, mặc Nghê Hiển Hách ôm mình.
Thật ra Lâm Lập An là một người rất lãnh đạm.
Từ hồi Lâm Giai Giai, đến bây giờ là Trương Sảnh, tuy thích thì thích thật, nhưng lại không đủ nặng sâu.
Thành tích vừa sa sút, cậu đã nghĩ tới chuyện chia tay Trương Sảnh. Hay ngày ấy bạn trai cũ của Lâm Giai Giai tới tìm, tay bị thương cậu liền.. không để ý tới Lâm Giai Giai nữa.
Cậu giận là giận Nghê Hiển Hách hai mặt, nói dối cậu, lừa gạt cậu, không để ý tới tự tôn và kiêu ngạo của cậu.
Lâm Lập An được Nghê Hiển Hách ôm vào lòng, nhưng tâm lại lạnh thấu can.
Cậu nói, “Cô ấy, tôi từ bỏ, quên đi.”
Thanh âm Nghê Hiển Hách bình bình, “Ừ” một tiếng.
Lâm Lập An thấy không còn gì để nói nữa, vùng vằng muốn bỏ đi.
Tiểu công tử không để ý, bị cậu giãy ra lại dùng lực lớn hơn ôm lại, nói: “Đã có kết quả môn Hóa và Sinh, đều được vào vòng trong cùng.”
Lâm Lập An không nghĩ hắn lại vòng vo tới đề tài này, động tác cũng ngừng lại.
Nghê Hiển Hách nói tiếp, “Tuần sau tôi phải tới Bắc Kinh, cậu muốn.. ăn cái gì không? Ngoại trừ bánh ngọt Đạo Hương và vịt quay ra thì còn muốn ăn gì nữa? Hay là tôi mua một thùng sữa chua Bắc Kinh về nhé?”
Lâm Lập An không hiểu ý hắn. Hắn ung dung tỉnh bơ phản bội cậu, cướp bạn gái của cậu. Cậu đánh hắn tới như vậy mà bây giờ hắn lại đi hỏi cậu muốn đặc sản gì ở Bắc Kinh.
Giống như chưa từng nhắc tới Trương Sảnh, cũng như chuyện phản bội anh em cướp bạn gái không liên quan gì tới hắn.
Tựa như Nghê Hiển Hách biết cậu đang nghĩ gì, hắn thành khẩn giải thích, “Tôi không có ý gì với Trương Sảnh, chỉ muốn thử một chút thôi. Hôm nay cô ta có thể theo tôi thì mai kia cũng có thể theo người khác phản bội cậu. Tôi không muốn làm tổn thương cậu, nhưng người khác sẽ chẳng kiêng nể gì cậu đâu. Một người con gái như vậy, chỉ đáng để chúng ta chơi đùa thôi, cậu hiểu chứ?”
Lâm Lập An nhìn gương mặt trắng nõn tuấn dật của hắn, trên đó còn nguyên vết tím bầm, đôi mắt không gợn sóng, thể như kể một chuyện bình thường không liên quan gì tới mình.
Hai người đứng với nhau, chuông vào tiết đã vang lên, nhưng đám học sinh lớp 7 vẫn đứng chần chừ ở ngoài cửa không dám vào, Lâm Lập An nhìn Nghê Hiển Hách thật sâu, Nghê Hiển Hách mỉm cười, buông cậu ra.
Lúc Lâm Lập An về lớp, giáo viên dạy Anh đã vào lớp rồi. Cô giáo giận dữ trừng mắt nhìn, cậu chắp tay trước ngực tỏ ý xin lỗi.
Vào chỗ ngồi, giở sách vở ra, lời cô giáo vòng vo bên tai nhưng không vào đầu.
Bởi lúc này, hình ảnh Nghê Hiển Hách đã choán đầy tâm trí, gương mặt tím bầm hé ra nụ cười nhàn nhạt, cậu giống như bị đầu độc, mãi chẳng gạt được nó ra ngoài.
Trên máy bay, Thiệu Vĩnh Chi ngồi cạnh Nghê Hiển Hách trong khoang phổ thông.
Thiệu Vĩnh Chi nói, “Cuối cùng cũng phải đến Bắc Kinh, nên khiêm tốn một chút.”
Nghê Hiển Hách nói, “Bác Thiệu đã sắp hết nhiệm kì ở thành D, có lẽ là..” Nghê Hiển Hách không nói vế sau, Thiệu Vĩnh Chi khoanh tay trước ngực, chân mày nâng lên.
Thiệu Vĩnh Chi cũng không vòng vo: “Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Nói đi, dự định học trường nào?”
Nghê Hiển Hách nói, “Em muốn học y.”
Thiệu Vĩnh Chi sửng sốt, một lát sau mới nói, “Ông cậu sẽ không đồng ý đâu.”
Nghê Hiển Hách cười nhạt, “Anh, chuyện này để em tự lo liệu.”
Thiệu Vĩnh Chi nghĩ Nghê Hiển Hách bụng đầy dao găm, đại khái cũng có kinh nghiệm đấu đá với ông mình rồi, chưa chắc đã thua thiệt nên cũng không nói gì nữa. Hắn đổi đề tài, “Sao lại để Lâm Lập An biết, nếu đã muốn nói sao lại để người ngoài đồn đại?”
“Anh,” Nghê Hiển Hách cúi đầu, buông mi che giấu tâm tình, “Anh biết rõ em không có hứng thú với Trương Sảnh.”
Thiệu Vĩnh Chi cười, “Nhưng trước giờ cậu vẫn giấu.”
Nghê Hiển Hách nói, “Em cũng không dối nữa, anh cũng biết lần này chúng ta thi, chín phần mười sẽ được thắng giải, sau này không cần tới lớp ôn nhiều nữa. Dựa vào thành tích của cậu ấy bây giờ, muốn vào Thanh Hoa phải cực kỳ nỗ lực mới đỗ được, mà đến một cuộc thi nhỏ cấp trường cậu ấy cũng trượt. Thời gian dài như vậy, em lại không thể ở bên cạnh cậu ấy. Cậu ấy nắm tay bạn gái, ôm, hôn, sau đó nữa thì sao? Cậu ấy là người của em, em không thể mạo hiểm.”
Thiệu Vĩnh Chi hỏi, “Cho nên cậu mới chơi trò may rủi với tên ấy?”
“Chí ít như vậy có thể chứng minh, em quan trọng hơn bất cứ nữ sinh nào khác.”
Thiệu Vĩnh Chi hừ lạnh một tiếng, “Không hiểu cậu coi trọng tên ấy ở điểm nào, đến mấy thứ đơn giản như eo nhỏ mông cong cũng còn chẳng có.”
Nghê Hiển Hách thầm nghĩ, nếu biết rõ lý do, liệu mình còn để bản thân có cơ hội coi trọng cậu ấy?
Sau cùng, Nghê Hiển Hách nói, “Em không cần tiểu thụ tuyệt sắc, em chỉ cần cậu ấy.” (nguyên văn là 0 = tiểu thụ)
Mọi người thường nói đen tình đỏ bạc.
Còn Lâm Lập An thì là đen tình, đỏ học.
Thi giữa kì, lần đầu tiên Lâm Lập An được lọt vào top 5, bao phiền muộn trong lòng đều tan biến.
Chỉ trừ việc, cả khối đều đang đồn Nghê Hiển Hách và Lâm Lập An đánh nhau giành hoa.
Lâm Lập An phát giận xong liền hối hận, hồi bé đánh nhau, dưới cằm Nghê Hiển Hách vẫn còn in dấu răng cậu; nhưng sau này hắn vẫn kéo cậu đi mua đồ, say rượu ngã cùng một chỗ, tối đến ngủ chung một giường, còn giúp cậu học tập..
Thật ra Nghê Hiển Hách không nói sai, giao tình nhiều năm như vậy, một Lâm Giai Giai không thể sánh bằng.
Đồng thời, vì chuyện này mà Trương Sảnh bị không ít các bạn cùng khối khinh bỉ, hại cô nàng mấy ngày này không dám tới lớp.
Nhưng cô không ngờ, lúc trở lại, thế giới bên ngoài đã thay đổi.
Nghê Hiển Hách đi Bắc Kinh về, Lâm Lập An ôm hai bọc đồ lớn vào lớp, trong đó có hai thùng sữa chua Bắc Kinh, mười hộp bánh Đạo Hương, hơn mười túi bánh mứt, dạ dày bò được đóng gói chân không, năm con vịt quay Bắc Kinh, cậu phải nhờ Tổng Tiểu Hàm khênh đồ về lớp cùng.
Chưa nói đến đồ bên trong, chỉ riêng hai cái bọc to đùng kia đã đủ khiến bạn cùng lớp há hốc miệng nhìn rồi.
Tống Tiểu Hàm la to một tiếng, “Nghê Hiển Hách mời Lâm Lập An, Lâm Lập An mời chúng ta, cả nhà hôm nay có đồ để ăn rồi!!!”
Cả lớp sôi trào, Lâm Lập An không ăn vịt quay, tặng chủ nhiệm lớp và mấy giáo viên thân quen mỗi người một con.
Hại nhóm giáo viên lớp 7 bồi dưỡng học sinh đi Bắc Kinh thi chỉ biết giương mắt nhìn.
Tống Tiểu Hàm hỏi, “Cậu hết giận rồi?”
Lâm Lập An ăn sữa chua, khì khì đáp: “Giận cái gì? Mà giận ai?”
“Nghê Hiển Hách chứ còn ai. Cậu ta làm chuyện xấu như vậy, được tặng chút đồ ăn này cậu liền tha thứ cho cậu ta luôn?” Tuy Tống Tiểu Hàm đều là bạn học với Lâm Lập An và Nghê Hiển Hách, nhưng so ra thì vẫn thân với Lâm Lập An hơn. Cho nên tuy đang ăn bánh ngọt Nghê Hiển Hách mua, nhưng trong lòng vẫn hướng về bạn tốt của mình.
Lâm Lập An nói, “Đương nhiên không thể vì chút đồ ăn này.”
Tống Tiểu Hàm: “….?”
Lâm Lập An nở nụ cười: “Cậu thử tưởng tượng một chút, một mình cậu ấy mang nhiều đồ như này về, cho nên —— “
Một mình mang nhiều đồ như vậy về?
Tống Tiểu Hàm thử tưởng tượng, tiểu công tử gầy yếu, tay xách nách mang chỗ đồ này về, không thể ngừng cười.
Sau khi cười chán chê, Tống Tiểu Hàm trông thấy bóng người đứng lấp ló ngoài cửa, viền mắt đỏ hoe.
Mà Lâm Lập An phát giận xong cũng hết đau lòng, làm như chưa xảy ra chuyện gì.
Tống Tiểu Hàm không khỏi cảm thán, đối với Lâm Lập An mà nói, bạn gái gì đó đều là nước chảy mây trôi, Nghê Hiển Hách mới là tượng sắt kiên cố khó đổ!!
-x-
Thiên Phương dạ đàm (天方夜谭): chỉ truyện cổ tình Ngàn lẻ một đêm, ý nói khó có thể tin tưởng. (Thiên Phương dùng để chỉ các nước Ả Rập thời xưa.)
Bài hát trong chương: Đẹp nhất.
M: cũng không hiểu tại sao, từ chương trước tác giả đã cho tiểu công tử gọi Thiệu Vĩnh Chi là anh (cưa cưa) o.O