Nửa người trên của cậu xích lõa, làn da trơn bóng dán chặt vào áo phông hắn, tư vị không thể nói rõ thành lời.
Cũng không phải lần đầu tiên Lâm Lập An tiếp xúc gần gũi với hắn như vậy, chỉ là trước đó tim cậu không đập nhanh như bây giờ.
Nghê Hiển Hách chưa từng khát vọng một người đến như vậy, trước đây không, sau này hắn cũng không cho phép mình được có. Hắn từng có bạn gái, ngày học phổ thông qua lại với Diệp Vĩ Đình đã xác nhận rằng mình chỉ có hứng thú với một mình Lâm Lập An.
Hắn vẫn nghĩ mình là một người không có dục vọng mãnh liệt, cho dù bản thân có chấp niệm mạnh mẽ với Lâm Lập An, nhưng cũng không đến nỗi ngấm ngầm chịu đựng mất tự nhiên.
Nhưng lúc này đây hắn phát hiện mình sai rồi.
Đó là bởi khi ấy cậu không bị hắn đè dưới thân, dáng cậu thon gầy, làn da màu lúa mạch xinh đẹp cứ như vậy đập vào tầm mắt. Đôi mắt to tròn vì động tình mà long lanh gợn sóng, khóe mắt cong cong đầy mị hoặc. Thân thể run nhè nhẹ, làn da mượt mà trơn bóng khẽ ửng đỏ, cố cắn chặt răng chịu đựng.
Vì đã nhìn thấy nên mới không khống chế được bản thân, cũng không muốn phải khống chế.
Nếu như không chạm tới ranh giới sinh tử mong manh kia, có lẽ cả đời này Lâm Lập An cũng sẽ chẳng nói ra câu đó, bất luận tình cảm cậu dành cho hắn là thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ngọn lửa trong tim Nghê Hiển Hách lan rộng tới khắp tứ chi, cơ thể nóng hừng hực, lục phủ ngũ tạng như đang cháy rực lên, Lâm Lập An mở to mắt nhìn hắn, đột nhiên lên quyết tâm, nhắm chặt hai mắt lại.
Tựa như chú cừu non vô tội đang chịu chết.
Nghê Hiển Hách không thương tiếc, quyết tâm hóa thành đồ phu. (đồ phu = kẻ hành nghề sát sinh)
So với ngọn lửa đang cháy rực trong lòng, dáng vẻ cởi quần áo của hắn có thể xưng là ung dung tao nhã, bất luận là chiếc áo len cổ tim bên ngoài hay là chiếc sơ mi bên trong, đều được hắn cởi một cách đầy tao nhã. Tuy hắn không nhìn chòng chọc, nhưng Lâm Lập An có cảm giác như ánh mắt hắn đang bện thành tấm lưới dày siết quanh người mình. Hắn đâu còn là cậu thiếu niên non nớt ngày trước, các bắp thịt săn chắc bao chặt khớp xương, dưới vòm sáng nhạt màu chiếu xuyên qua rèm cửa, cơ thể hắn tựa như viên ngọc trai ôn nhuận lấp lánh đầy ảo diệu. Người đàn ông này giống như con báo đương chờ phát động, ưu nhã, anh dũng, nhưng không mất đi vẻ nhu tình.
Lâm Lập An cứ nhìn hắn như vậy, quên mất phải sợ hãi và phản kháng.
Cởi áo mình xong, Nghê Hiển Hách bắt đầu tháo dây lưng Lâm Lập An, yếm khóa đơn giản dễ dàng bị tháo ra, Nghê Hiển Hách nắm ống quần, kéo tuột xuống.
Lâm Lập An tựa như một hộp quà được đóng gói đẹp đẽ, bị hắn lột từng lớp từng lớp vỏ một, đến khi món quà xinh đẹp bên trong hé ra, Nghê Hiển Hách nhìn cậu đầy thỏa mãn, hắn cúi đầu, nụ hôn nồng nàn và bàn tay nóng rực cùng ập xuống.
Lâm Lập An bị người này làm cho mơ mơ hồ hồ, những chiếc hôn nóng bỏng trải khắp cơ thể cậu, từ cằm xuống dưới xương quai xanh, thần chí bị che mờ, thứ cảm giác diệu kì vây lấy đại não, đến khi cậu kịp định thần, Nghê Hiển Hách đã vân vê xoa nắn đầu ngực cậu đến tê dại.
Một khắc ấy, Lâm Lập An muốn đẩy hắn ra, nhưng cánh tay trở nên mềm nhũn vô lực, thể như phải đẩy vật gì nặng trăm cân nghìn tấn không bằng. Nghê Hiển Hách nhìn dáng vẻ chau mày muốn chống đỡ của cậu mà bật cười thành tiếng, đầu lưỡi tham tiến dò xét, vẽ một vòng lên yết hầu Lâm Lập An rồi mút vào.
“Ưm.. A…” Con ngươi trong suốt bị một tầng nước mỏng phủ kín, cổ họng không kiềm chế nổi mà phát ra những tiếng rên nhỏ vụn.
Một tay Nghê Hiển Hách vuốt ve bên ngực trái, hắn dịch người xuống dưới, đầu lưỡi lướt từ yết hầu xuống khỏa anh đào bên phải.
Vòng tròn hồng nhạt bị cắn nhẹ vào, Lâm Lập An không tự chủ hít một hơi.
Vất vả lắm người kia mới chịu bỏ qua ngực cậu, Lâm Lập An run rẩy quát, “Cậu, cậu thả tôi ra… A…”
Tiếng kêu cuối biến thành thanh âm rên rỉ nhỏ vụn, nơi yếu ớt nhất bị người nọ đùa bỡn trong tay, Lâm Lập An khom chân muốn đạp hắn xuống.
Nghê Hiển Hách nhanh hơn, thừa dịp cậu giơ chân lên, đầu gối hắn chen vào giữa hai chân Lâm Lập An.
Cả người Lâm Lập An lập tức cứng đờ.
Nghê Hiển Hách vươn tay trái ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, “Ngoan, thả lỏng chút đi. Người cậu cứng quá.”
Chân cậu thiếu chút nữa đã rút gân, sao có thể thả lỏng?
Nghê Hiển Hách men theo đầu gối cậu xoa thẳng một đường về phía trước, đến bắp đùi trong, đầu ngón tay vươn ra đổi thành vuốt ve trêu chọc.
Cố ý dẫn dụ như vậy, cơ thể Lâm Lập An kìm lòng không đặng mà run lên, thoáng cái lấy khí lực, đẩy mạnh người kia ra, thở hổn hển nói: “Tôi hối hận rồi, không làm nữa!”
Lâm Lập An vốn nghĩ dù gì cũng phải chết, chẳng có gì đáng sợ hơn cái chết cả, nhưng bây giờ cậu biết mình sai rồi, chết rồi tất cả sẽ hóa hư vô, nhưng Nghê Hiển Hách làm mấy chuyện kia, với chút kinh nghiệm ít ỏi của cậu, nhất định sẽ…
Nghê Hiển Hách bị hành vi bỏ chạy trước khi lâm trận của cậu nhóc này làm tức đến nỗi thiếu chút nữa “mềm nhũn”.
Lâm Lập An thoát khỏi tay hắn, sau lưng chạm vào thành giường lạnh lẽo, cảm giác nhiệt độ trên người hạ thấp xuống một ít, Nghê Hiển Hách ở bên kia, thoáng cái đã luồn tay xuống dưới nách kéo cậu về, đè cậu xuống dưới thân một lần nữa.
Lâm Lập An bị lột chỉ còn quần lót, Nghê Hiển Hách cũng mình trần ra trận, da thịt tiếp xúc thân mật lại trở nên nóng rực. Lâm Lập An cảm giác mình bị sốt đến điên rồi, thầm muốn chạy trốn khỏi hắn: “Tôi nói rồi, không làm nữa, cậu nghe không rõ sao?”
Cậu nói rất to, nhưng lời nói chẳng có chút trọng lực nào, thanh âm xen lẫn với tiếng rên nhỏ lẻ do bị khiêu khích mà càng trở nên mị hoặc, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Giọng Nghê Hiển Hách trầm đến khó nghe, nhưng từng câu từng chữ như tạc vào lòng Lâm Lập An: “Cậu nói gì cơ, muốn đổi ý á?”
Không đợi cậu trả lời, hắn mạnh mẽ cậy mở khớp hàm cậu, đầu lưỡi vọt vào cưỡng ép cậu cùng dây dưa.
Lâm Lập An tức đến giận run, đánh mạnh vào má trái người trước ngực.
Nụ hôn nóng bỏng bởi vì vậy mà dừng trong mấy giây, ngay lúc Lâm Lập An nghĩ hắn sẽ bỏ qua, răng môi hai người lại điên cuồng quấn quít một lần nữa, đầu ngực bị véo mạnh lên.
Lâm Lập An thấy đầu ngực mình sưng đỏ, cảm giác xấu hổ và hối hận càng trở nên rõ ràng, tức giận tới cực điểm, đưa tay ra muốn đánh hắn một cái nữa.
Nghê Hiển Hách không thể để mặc cậu đánh đập như vậy, vươn tay kia giữ chặt cậu lại, cương quyết ấn cổ tay cậu xuống.
Lâm Lập An vốn bị đè ở dưới, khó có thể phát lực, lúc này bị Nghê Hiển Hách gắt gao ấn xuống, không thể nằm tại chỗ phản kích được. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, thấy dây lưng đang bị tháo lỏng trên người Nghê Hiển Hách, rút ra lấy làm vũ khí.
Cậu cầm dây lưng, giơ tay cao lên, muốn phản kích ngay tại chỗ.
Nghê Hiển Hách thuận thế giữ lấy đầu dây lưng bên kia, nắm thật chặt, từ trên cao nhìn xuống.
Hai người giằng co dây lưng nửa ngày, một người vì bị đè gắt gao nên chỉ có thể dùng một tay, khí lực hao hết toàn thân mềm nhũn ra, người kia thì bởi phải giữ chặt người ở dưới nên cả người đầm đìa mồ hôi.
Lâm Lập An nhìn Nghê Hiển Hách, thỏa hiệp nói: “Cái kia, cậu lừa tôi nhiều như vậy, hôm nay tôi lừa lại cậu, coi như huề, được không?”
Nghê Hiển Hách dùng lực, kéo cả dây lưng và tay Lâm Lập An về phía trước, thanh âm lãnh khốc xen chút khàn khàn, ánh mắt trở nên bén nhọn, “Không được.”
Lâm Lập An đang định nói tiếp, tay kia của cậu được thả ra, còn tưởng Nghê Hiển Hách thầm chấp nhận rồi, lời từ chối ban nãy chỉ là nói giỡn thôi nên buông lỏng tay theo, ai ngờ Nghê Hiển Hách nhanh như chảo chớp, dùng thắt lưng trói tay Lâm Lập An lên đỉnh đầu.
Lâm Lập An không ngờ người này lại có thể đê tiện như vậy, bất an giãy dụa hông mình.
Nghê Hiển Hách trói tay cậu xong, thở dài một cái, cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh khả ái.
Người kia trong lúc giãy dụa, vòng eo lơ đãng cong lên vô cùng xinh đẹp.
Hắn hôn lên sườn lưng cậu, bàn tay đặt bên hông cảm nhận vòng eo tinh tế mềm mại, sao một người con trai lại có vòng eo mềm mại đến như thế?
Lâm Lập An giùng giằng muốn nhảy xuống giường, Nghê Hiển Hách giữ lấy thứ duy nhất còn sót lại trên người cậu —— quần lót. Kết quả thành ra như vậy, Lâm Lập An trần truồng nhảy xuống giường, Nghê Hiển Hách cầm quần lót của cậu trên tay.
Lâm Lập An ngọ nguậy muốn đứng lên, Nghê Hiển Hách không chút thương tiếc, cắp ngang cậu ném lên giường.
Mặc dù giường có đệm lò xo, nhưng Lâm Lập An có cảm giác như lục phủ ngũ tạng mình đảo lộn hết lên rồi.
Cậu rúc về phía sau một chút, tuy lưng quần Nghê Hiển Hách đã trượt xuống nhưng cái quần vẫn dắt bên hông, hắn ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt cậu, cả thể chất lẫn tinh thần Lâm Lập An đều rơi vào yếu thế.
Không biết Nghê Hiển Hách lấy dây buộc rèm cửa sổ ra từ lúc nào, hắn chậm rãi đi tới, thắt chặt dây lưng, buộc chặt một chân và hai hai tay của cậu lại với nhau.
Từ nhỏ tới giờ, Lâm Lập An thường xuyên đứng cuối lớp môn thể dục, lúc lên năm nhất đại học, đạt được thành tích 1.0 đã cảm thấy may mắn đến khó tin —— vì đó là lần đầu tiên điểm thể dục của cậu đạt tiêu chuẩn. Cơ thể cậu dẻo dai, cả người tuy bị bẻ cong nhưng không quá đau đớn.
Ấy thế mà sắc mặt Lâm Lập An tái nhợt, giống như bị róc xương lóc thịt không bằng.
Nghê Hiển Hách xoay mặt cậu qua, nhìn thẳng vào mắt cậu, tiếp đó hắn cúi xuống hôn lên mí mắt, chóp mũi, rồi tới đôi môi, hắn thì thầm bên tai cậu: “Nghe này, có những việc đã làm thì không được phép hối hận. Tên đã bắn khỏi cung thì không thể quay lại được nữa, cậu không thể chối bỏ trách nhiệm.”
Nói nghe như cậu bội tình bạc nghĩa lắm vậy, Lâm Lập An nhìn hắn đầy phẫn hận, chợt phát hiện hắn đang cởi nốt chỗ đồ còn lại trên người trước mặt cậu.
Lòng tự trọng của đàn ông khiến cậu muốn so đo cùng hắn theo bản năng một lần nữa, nhưng đến khi len lén liếc mắt nhìn, lại chật vật rơi vào tay hắn.
-x-
M: Cả cái chương toàn chữ là chữ mà hai ông tướng vẫn chưa ăn được nhau!!!!!!!!!!!!!!!