• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta không sao.... tấm da này có chút hơi yếu, ta có thể thay một chút không?" Nguỵ Vô Tiện ngượng ngùng lấy tay sờ sờ một bên cánh mũi.

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu "Ừm!" một tiếng.

Đồ Lục Huyền Vũ: Tiên sư bọn yêu nhau :)

Cơ thể Nguỵ Vô Tiện biến hoá một chút, cả người hắn trở về bộ dạng chính mình ở thế giới bên kia cao 1m86, ngoại hình có chút hơi khác một tí, điển hình như có chút hơi lai với người hiện đại hơn. Ngay cả giọng nói có chút biến đổi một tí, chỉ là y phục vẫn không đổi, tính cách không đổi.

"Ây da!!!! Thoải mái quá...." Nguỵ Vô Tiện vươn tay vươn chân một tí.

Hắn quay sang nhìn Lam Vong Cơ cười hì hì "Chào a~ ta là Di Lăng Lão Tổ - Nguỵ Anh - Nguỵ Vô Tiện!"

Lam Vong Cơ im lặng chớp mắt nhìn hắn, mất một lúc mới thấp giọng gọi tên hắn "Nguỵ Anh!"

"Ta đây! Sao thế? Nhận không ra hả? Haha ta nói ngươi nha Lam Trạm, ngươi đó.... sau này không có ta ngươi sẽ thế nào đây, bảo vật quý báu nhất của ta đã trên người ngươi rồi. Cho dù ngươi có chối bỏ cũng không thể nữa a~"

Đồ Lục Huyền Vũ uất ức gọi một tiếng "Cha~!"

"Gì đấy? Ta nhớ ta chưa nhận nuôi đứa nào mà. Ngươi đó với đám nhóc ở Âm giới, bớt gọi ta là cha~ có được không? Nghe già chết đi được đấy, ta mới 27 28 tuổi già cái méo" Nguỵ Vô Tiện bắt đầu càm ràm, tay hắn cầm Trần Tình mà xoay.

Đồ Lục Huyền Vũ lập tức sửa miệng "Chủ nhân! Tấm da kia của người mới 13 14"

Nguỵ Vô Tiện bất mãn trừng mắt nhìn nó, nó liền ý thức mình chọc y giận bèn rụt cổ lại.

"Ngươi muốn ngủ không? Gần tới giờ Hợi rồi, hay là muốn ta hát ru ngươi ngủ?"

"Nguỵ Anh.... ta nghe nói.... ngươi đây.... mất rồi?" Giọng Lam Vong Cơ có chút nghẹn ngào, hốc mắt y có chút đỏ lên.

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt vài giây, hắn đương nhiên biết là tác phẩm của đứa nào đó, thoáng thả nhẹ khí tức của chính mình hâm doạ Đồ Lục Huyền Vũ làm nó trốn hẳn dưới nước không dám ngoi lên.

"Không có... cho tới bây giờ ta vẫn còn sống. Nếu ta đã chết, ta sẽ không thể nào can đảm đứng trước mặt ngươi thế này đâu"

Đồ Lục Huyền Vũ cảm thấy hôm nay mình đi nhầm nhà, nếu chủ nhân còn sống thì cái thứ đang đeo trên cổ vị bạch y kia là gì? Đồ chơi sao?

Y bán tín bán nghi tạm tin Nguỵ Vô Tiện.

"Hai cơ thể của ta vốn không có gì khác biệt, chẳng qua là.... cách đây không lâu ta dùng sức lực hơi nhiều nên có chút yếu thôi. Ngươi đừng lo!" Nguỵ Vô Tiện nghịch bàn tay có chút to của Lam Trạm.

Hình như nãy giờ y chưa nôn ra phần máu bầm còn đọng lại nhỉ?

"Ừm!"

"Ngươi tạm nhắm mắt một chút có được không? Y phục của ta có chút hơi ướt"

Y nghe lời nhắm mắt lại.

Nguỵ Vô Tiện thoáng nghĩ vài cái cảnh xuân cung đồ khẽ đỏ mặt, hắn thử hươ hươ vài cái trước mặt y xác định y không mở mắt mới dám cởi y phục bên ngoài ra mà để một bên hơ lửa cho khô.

"Được rồi!"

Lam Vong Cơ mở mắt, nhìn Nguỵ Vô Tiện mặc trung y màu đỏ. Y đảo mắt nhìn sang chỗ khác, sợ chính mình phi lễ người ta.

Di Lăng Lão Tổ cười trộm, idol nhà hắn thật sự quá dễ thương thật hận không thể trêu y liên tục mỗi ngày nha~

Lam Trạm nghiêm túc gọi hắn "Nguỵ Anh"

Nguỵ Vô Tiện có chút ngơ ngác "Hả?"

"Nếu ngươi không thích người ta thì đừng trêu đùa tình cảm của người khác" ánh mắt lưu ly kia trực tiếp nhìn hắn.

"Ta nào có! Ngươi biết đó cái Thiết Lạc đó rất là nóng, một cô nương thì làm sao mà chịu nổi? Ta thân nam tử hán chịu đựng vài ba vết thương thì có gì đâu chứ. Hay là....." hắn liếm môi, ánh mắt đảo đi một vòng vội tìm kiếm chủ đề để nói.

"Ngươi thích Miên Miên?"

"...." Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn hắn.

"Không đúng!"

"Không phải chỉ mỗi Miên Miên nha~ ngay cả tượng Vũ Thiên Nữ cũng vô cùng thích ngươi nha~"

"Vô vị!" Y liếc hắn một cái, tựa như đã tức giận.

"Ây da.... không quan trọng! Quan trọng là tâm ngươi có ai mới được a~"

Lam Vong Cơ "Ừm!"

"...."

"...."

Nguỵ Vô Tiện chờ đợi Lam Vong Cơ lim dim mới ngượng ngùng nói cái kia.

"Tiểu Lam Trạm.... y phục ngươi có chút sộc sệch kìa, hay là.... ta giúp ngươi cởi nha"

Lam Vong Cơ hoảng sợ mở to mắt quát "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Tiểu Lam Trạm.... y phục ngươi đi cả ngày rồi, đương nhiên là phải giặt a~ ta cởi giúp ngươi"

Nguỵ Vô Tiện cười xấu xa, vươn tay chạm vào người Lam Vong Cơ bị y gạt tay xoay sang chỗ khác mà phun ra một ngụm máu đen. Hắn nhanh tay điểm huyệt vài vị trí, tay đằng sau vuốt lưng y miệng luôn nói "Không sao rồi, nôn ra là tốt rồi!"

Lam nhị công tử thất thần nhìn hắn vẻ mặt lo lắng cho mình, vành tai khẽ đỏ ửng một chút.

"Được rồi qua đây ngủ, ta không trêu ngươi nữa" Nguỵ Vô Tiện trở về bình thường tiếp tục ôn nhu với y.

Lúc đầu Lam Trạm còn hơi đề phòng hắn, sau đó chắc chắn hắn không trêu mình mới yên tâm nhích qua một chút và rồi yên tĩnh nằm trên đùi hắn.

Nguỵ Vô Tiện khẽ cong khoé môi, chầm chậm nghịch mái tóc mà hắn vẫn luôn thích sờ, miệng khẽ ngân nga một ca khúc.

"Chầm chậm thích ngươi, chầm chậm trở nên thân thuộc, chầm chậm kể về bản thân ta, chầm chậm sánh bước bên ngươi, chầm chậm mong bản thân hợp với ngươi hơn, chầm chậm trao cho ngươi cả bản thân ta"

"Chầm chậm thích ngươi, chầm chậm hồi tưởng lại, chầm chậm ở bên ngươi rồi từ từ cùng nhau già đi. Bởi vì chầm chậm là lý do tốt nhất!"

* lyric: Chầm chậm thích em

Lam Vong Cơ nghe giọng hắn hát một chút mơ màng ngủ. Y tựa như có cảm giác bài này dành cho chính y vậy. Phải chăng.... Nguỵ Anh cũng có chút thích ta?

Cả cơ thể Nguỵ Vô Tiện sáng lên, lập tức trở về trạng thái ban đầu.

Màn đêm ở trong động vô cùng yên tĩnh cùng với tiếng lách tách của đám lửa nhỏ và hai hình bóng nương tựa lẫn nhau.

~o0o~

Đám người Giang Trừng sau khi bơi ra khỏi động, có chút hưng phấn.

"Ai về nhà nấy, tuyệt đối khoan manh động, chuyện gì nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói. Các người hiểu ý ta chứ?" Kim Tử Hiên lên tiếng.

"Đã rõ, thượng lộ bình an!"

"Thượng lộ bình an!"

Còn lại Kim Tử Hiên, Miên Miên và Giang Vãn Ngâm bọn họ cùng nhau rời khỏi Ôn Thị, một bên về Kim Lân Đài và một bên về Liên Hoa Ổ.

Ngu phu nhân tựa như cảm giác có người về, sáng sớm liền đứng ở ngoài cổng chờ. Đúng lúc chỉ nhìn thấy mỗi Giang Trừng mà chẳng thấy Nguỵ Anh đâu.

"Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Nàng kiểm tra thân thể con trai nàng trước, Giang Trừng bị xoay đến chóng mặt mới chậm rãi báo cáo mọi chuyện.

"Ta đã biết! Con về ăn uống một chút rồi lại lên đường"

"Dạ vâng!" Giang Vãn Ngâm hành lễ với nàng.

"A Trừng.... đừng tự trách chính mình, con đã làm tốt rồi. Lại đây ta ôm!" Ngu phu nhân giang tay chờ đợi con trai lao vào nàng để ôm.

"Mẹ~" Giang Vãn Ngâm ôm mẫu thân hắn thật chặt dụi dụi vài cái.

Ngu phu nhân chỉ cười, không nói gì, thỉnh thoảng sẽ xoa đầu con trai cưng một chút.

Giang Yếm Ly và Giang Phong Miên gặp lại Giang Trừng cũng rất vui. Cả hai người thỉnh thoảng gắp vào chén Giang Trừng một món, hắn ăn đến mức vui vẻ.

Chỉ là lâu lâu vô thức hắn lại nhìn sang chỗ của Nguỵ Vô Sỉ thất thần vài giây.

Dùng bữa xong, nàng phái vài người cùng con trai lên đường.

~o0o~

Hôm sau Lam Vong Cơ tỉnh dậy, nhìn mạt ngạch đã được sạch sẽ thơm tho và được buộc cẩn thận trên trán mình. Y vô thức nâng tay muốn sờ một tí, hoàn toàn ngay ngắn không bị lệch chút nào.

"Ta đã kiếm thứ khác cố định vết thương lại rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Đợi chân khoẻ lại rồi hãy giúp nó"

"Mạt ngạch đã được giặt sạch và buộc lại... ta có hơi không quen tay cho lắm. Nếu muốn ngươi có thể tháo ra tự buộc lại"

"Bên cạnh có vài trái cây đó, ngươi ăn sáng đỡ đi"

Nguỵ Vô Tiện lúc này đã vận lại y phục ngay ngắn, vẫn là bộ dạng quen thuộc của hắn ngồi bên cạnh y.

"Ừm"

Hai người họ lại chìm vào im lặng, ai làm việc nấy. Lam Vong Cơ tiếp tục dưỡng thương, thỉnh thoảng sẽ luyện đàn một chút. May mà thân thể y tốt được vài ngày vết thương đã tự lành được kha khá.

Đồ Lục Huyền Vũ thỉnh thoảng sẽ lên tiếng, trò chuyện cùng y lúc Nguỵ Anh ngủ say.

"Ngươi muốn ta giúp thế nào?"

"Sử dụng Huyền Sát Thuật, còn hắn sẽ lẻn vào trong rút Thiết Kiếm phong ấn ta ra. Âm Thiết trấn áp bốn phương, đều hội tụ ở Huyền Vũ"

Lam Vong Cơ quay sang nhìn Nguỵ Anh hỏi "Có nguy hiểm gì không?"

"Sẽ không, e là lúc đó ta sẽ đau mà không kiểm soát được chính mình một chút. Trường hợp bất khả kháng cứ việc giết ta" Đồ Lục Huyền Vũ đáp, nó biết là y lo lắng cho chủ nhân hắn gặp nguy hiểm.

"Nguỵ Anh....  đã biết chưa?"

"Kế hoạch đó là chủ nhân lập ra, mọi việc y làm đều có suy tính riêng, ngươi không cần lo lắng. Hơn nữa.... thứ quan trọng của y lại để trên người ngươi. Chắc chắn là sẽ không xảy ra chuyện gì"

Lam Vong Cơ "...."

Đồ Lục Huyền Vũ "...."

Ngủ đủ giấc Nguỵ Vô Tiện thức dậy, hắn vươn vai tập thể dục vài cái. Thỉnh thoảng sẽ tranh thủ đi dạo một chút thư giãn xương cốt, không hề chạm vào Tuỳ Tiện.

"Lam Trạm.... bất đắc dĩ hãy dùng huyền sát thuật, nương tay với thằng cháu ta một chút"

Đồ Lục Huyền Vũ nghe mà như mếu.

"Ừm, cẩn thận!"

"Được a~"

Nguỵ Vô Tiện cười cười, trước khi đi không quên sờ sờ mặt của idol mới chịu nhảy vào miệng của con Đồ Lục Huyền Vũ.

Ngay cả thở mạnh nó cũng không dám, thế quái nào Di Lăng Lão Tổ lại dùng bộ dạng thiếu niên kia?

Nguỵ Vô Sỉ sau khi rớt xuống bụng khẽ ho một cái mở miệng mắng.

"Cháu trai.... ngươi con mẹ nó bao lâu rồi chưa đánh răng vậy?"

Đồ Lục Huyền Vũ "...."

Lam Vong Cơ "...."

Hắn chớp mắt, con ngươi chuyển sang màu đỏ giúp hắn có thể nhìn được trong bóng tối. Nhìn vài bộ xương trong bụng Đồ Lục Huyền Vũ cả người Nguỵ Vô Tiện đều nổi một tầng da gà và một chút buồn nôn.

"Aizz.... biết vậy ta đem cái khẩu trang vô, xem ra mấy bộ phim kinh dị trước đây ta xem cũng không đáng sợ bằng nơi này"

Hai đương sự nghe hắn nói không hiểu gì "..."

Nguỵ Vô Tiện sau khi có chút thích ứng mới tiến lên phía trước, đem cả hai thân thể hoà làm một mà đi tìm Thiết Kiếm.

Mỗi một nơi mà hắn bước qua, đều tạo ấn tượng sâu vào trong kí ức của hắn.

'Ồ.... có chút giống nguyên tác.... lúc đó tới khúc này rồi sao nhỉ?'

'Là rẽ trái hay rẽ phải hay đi thẳng đây? Chúa ơi ta bị mù đường'

Bản năng của Nguỵ Vô Tiện dẫn hắn đi ngõ trái, đi được thêm một chục bước hắn nhìn thấy Thiết Kiếm được cắm sâu vào người Đồ Lục Huyền Vũ.

"Tìm được rồi!"

Lam Vong Cơ ở bên ngoài nghe thấy siết chặt đoạn dây cung mà hai người họ chuẩn bị.

Đồ Lục Huyền Vũ hít sâu một hơi chuẩn bị cảm giác đau thấu tận tâm can.

"Sẵn sàng!"

Nguỵ Vô Tiện nghe hồi âm của cả hai người, hắn truyền một chút âm khí vây qua Thiết Kiếm cho nó len lõi vào sâu lớp thịt của Đồ Lục Huyền Vũ nhằm giảm đau cho nó.

Khoảng khắc hắn chạm vào thân kiếm, hai bên tai hắn hoàn toàn bị những tạp âm xâm chiếm vô cùng ồn ào.

Thiết Kiếm lúc đầu vẫn chưa nhận ra đối phương là ai, nó có chút bài xích đem những linh hồn mà nó từng giết hoặc được hấp thụ trong người Đồ Lục Huyền Vũ mà khuếch đại.

Nguỵ Vô Tiện cật lực lắc đầu, hai cơ thể hắn cứ liên tục đan xen hết chớp rồi lại nháy liên tục, những kí ức không mấy tươi đẹp và những tạp niệm cứ không ngừng xâm chiếm lấy bản thân.

"Ồn ào quá.... Im hết cho ta!"

Nguỵ Vô Tiện cất giọng khản đặc từ Âm giới, những luồn âm khí vô cùng nồng nặc mà thoát ra Thiết Kiếm cảm nhận khí tức quen thuộc không còn gây khó dễ nữa mà trực tiếp thu lại những thứ mà nó làm để yên cho chủ nhân nó rút.

Chủ nhân của nó không ai khác chính là Di Lăng Lão Tổ!

_2111_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK