• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khoảng thời gian sau đó, Ngụy Vô Tiện tò mò muốn đi coi thử cái con rối kia nó ở chỗ nào. Hắn vừa nói xong, A Khang và A Vũ tự giác đem con rối kia đến trước nơi xử lý công vụ của mình.

"Đây là ta?" Ngụy Vô Tiện run rẩy chỉ con rối kia rồi lại chỉ mình.

Lúc đầu chúng còn thấy rất giống nhưng bây giờ thì không.

Cho mười mười một tỷ cái gan chúng cũng không dám gật đầu hoặc ừm hửm gì.

Khỏi phải nói, cảm giác mong chờ háo hức bao lâu nay liền dập tắt hoàn toàn.

Ngụy Vô Tiện cau mày nhìn sang những người còn lại trong phòng.

Bầu không khí trở nên quỷ dị vô cùng.

Lam nhị công tử thế mà nhìn vào con rối kia không chớp mắt khiến Ngụy Vô Sỉ đầu đầy khói.

"Lam Vong Cơ"

Lam Vong Cơ vẫn còn nhìn chằm chằm vào con rối kia không hề nhìn vào Ngụy Vô Tiện "...."

Có ai ngửi thấy gì không?

Một mùi chua lét phảng phất đâu đây :)

Chợt cảm giác Di Lăng Lão Tổ sắp lên cơn nổi điên.

A Khang và A Vũ rụt cổ lại, đem con người rối kia xoay người rời đi thì Lam nhị công tử không nói hai lời đem Tị Trần xuất kiếm chặn đường đi của chúng.

Cả người y phát ra khí lạnh tần suất thấp khiến ba người họ hoang mang.

Ngụy Vô Tiện sững sờ, nắm lấy cổ tay Lam Vong Cơ bắt y xoay người lại đối diện với hắn. Ngược lại, đối phương không hiểu mà hất tay hắn ra cứ tiếp tục hướng tới con người rối kia.

Đôi tay của Di Lăng Lão Tổ khựng lại giữa không trung, gương mặt hắn bàn hoàn vô cùng khổ sở.

"Chủ nhân...."

Ngụy Vô Tiện hồi tỉnh lại, phi đến trước mặt Lam Vong Cơ gọi hai chữ "Lam Trạm!"

"Cút!!!"

Sắc mặt hắn đen lại, lập tức triệu hồi Tùy Tiện đến để nó đánh với Tị Trần.

"ĐEM NÓ ĐI NHANH"

A Khang và A Vũ gật đầu, lập tức xoay lưng đem con người rối rời khỏi đó.

"LAM VONG CƠ TỈNH LẠI CHO TA!"

Di Lăng Lão Tổ lớn tiếng, nắm lấy cổ áo Hàm Quang Quân mà lắc.

*Bốp*

Ngụy Vô Tiện ôm mặt ngã xuống đất, đầu hắn nhức ong ong.

"Các người đem Ngụy Anh đi đâu?" Y nghiến răng đáp, gương mặt vô cùng lạnh lùng.

Hắn tựa như hiểu gì đó, cũng gần như không hiểu gì đó.

Chật vật đứng lên, Nguỵ Vô Tiện nở một nụ cười chế giễu. Ung dung tiến lại trước mặt Lam Vong Cơ mặc cho y lùi lại vài bước.

"Định!" Hắn búng tay một cái bóc cả cơ thể Hàm Quang Quân đứng yên như pho tượng, không tài nào nhúc nhích được.

Đôi mắt Lam Vong Cơ có chút vô hồn, thơ thẩn nhìn người trước mặt.

Di Lăng Lão Tổ đi dạo một vòng xung quanh phòng suy nghĩ. Trong đầu hắn suy nghĩ ra rất nhiều trường hợp, tình huống lý giải nhất hiện tại chính là ăn.không.được.phá.cho.hôi.

"Quỳ xuống!"

Cả cơ thể Hàm Quang Quân chẳng mấy chốc ngoan ngoãn nghe theo lời hắn nói.

Nguỵ Vô Tiện "...."

Lam Vong Cơ "...."

"Tốt nhất là suy nghĩ cho kỹ, phu.quân!"

Sống lưng Hàm Quang Quân lạnh toát, y cắn chặt răng không nói lời nào.

Đối phương im lặng thì hắn cũng im lặng, tao nhã cắn hột dưa uống trà.

Mãi một lúc sau, Hàm Quang Quân tỉnh lại nhận ra mình đang bị trói còn bị phạt quỳ gối. Ở trên bàn là vị nam nhân bị sưng một bên mặt nhướn mày nhìn mình.

Hàm Quang Quân: ???

Cảm nhận người kia đã tỉnh, Nguỵ Vô Tiện thở nhẹ một cái.

"Tỉnh rồi?"

Y gật đầu "Ừm! Ngươi.... bị sao?"

"Hứ" một cái, Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ búng tay thêm một cái. Hai bảo kiếm ngoan ngoãn trở lại vị trí của nó.

"Tự nhớ lại đi, nhớ không ra cả ngày đừng đụng vào ta"

Hắn phất tay, thuật định thân trên người Lam nhị công tử tự khắc giải.

"Ngươi đi đâu?"

"Hậu trường thanh lý môn hộ! Ngươi cứ.... ở nhà đi, ta sẽ về sau"

Y lắc đầu không chịu, buộc nóc nhà phải trừng mắt nhe răng thỏ hâm doạ đủ thứ điều mới miễn cưỡng cho đi.

Bởi ta nói~ lấy chồng sớm làm gì, để giờ đây thêm buồn~

Di Lăng Lão Tổ theo định vị của A Khang và A Vũ đến hầm bí ẩn.

Hở? Nhiều bí mật quá hả? Thường thôi, ai mà chả có bí mật huống hồ với mỗi một người thì hắn rải một ít bí mật thôi mà.

"Chủ nhân...."

"Một chân vỏ mít, một chân sầu riêng rồi"

A Khang và A Vũ nhìn gương mặt y sưng lên một bên không hẹn mà hít tia ngụm khí.

Hàm Quang Quân ở nhà bị bắt chép phạt "...."

"Các ngươi ra ngoài, nửa tiếng sau không thấy ta ra hãy vào"

Chúng đồng thanh "Tuân lệnh!"

Hắn gật đầu hài lòng, sải bước chân vào trong.

"Ngươi lại giở trò gì Tô Thiệp?"

Ngụy Vô Tiện vắt chéo chân, ngồi trên ghế kiêu ngạo mà nhìn người rối đang bị trói như phạm nhân.

"Sao ngươi nhận ra ta?"

Hắn nhếch môi, tùy ý thay đổi tấm da người thành Quỷ Vương.

Âm khí trên người hắn vô cùng nhiều và áp bức, chúng yêu ma quỷ quái không hiểu chuyện gì xảy ra nên vô cùng sợ hãi trốn vào trong nhà.

Lông tơ trên người con rối dựng đứng, con ngươi kia chăm chú nhìn vào đôi mắt màu đỏ như máu của đối phương tựa như bị hút hồn.

Tay Ngụy Vô Tiện cầm Trần Tình mà vuốt ve, trên môi luôn nở nụ cười mà đối với linh hồn Tô Thiệp nhìn thấy được mà nói. Nụ cười này cứ tựa như nhìn thấy cái chết trước mắt.

"Rất giỏi, ngụy trang giống đến bảy phần. Các người muốn Âm Hổ Phù đến như vậy à?" Âm thanh từ địa ngục vang lên, khiến ai nấy đều muốn quỳ xuống vì sợ hãi thấu tận tâm can.

"Ngươi nhớ Ôn Triều và Ôn Húc không? Là bạn cũ của ngươi đấy, muốn xem họ thế nào chứ?"

Ngụy Vô Tiện vỗ tay hai cái, từ đằng sau tầng hầm có hai tiếng gào của hung thi phát ra. Chúng lê từng tiếng nhấc chân vô cùng nặng nề đi ngang qua con rối mà đến trước mặt Di Lăng Lão Tổ mà quỳ xuống một tiếng *bịch* thật lớn.

"Ôn Húc.... Ôn Triều.... ngươi làm gì họ?" Con rối vùng vẫy gào lớn, đôi mắt xuất hiện tơ máu vô cùng đáng sợ.

"Có làm gì đâu, chỉ là làm như lời ngươi đồn. Luyện.tang.thi.thôi.mà" Hắn vờ rụt cổ lại, trưng ra bộ dáng sợ hãi không hề giả trân tí nào.

"Ngươi tuyệt đối không phải con người, sẽ có ngày ta giết ngươi"

Di Lăng Lão Tổ cười càng lúc càng hăng đến mức giọt lệ rơi xuống, hắn khàn giọng khinh miệt đáp trả "Có bao giờ ta tự nhận mình là con người?"

[Ting, nhận nhiệm vụ để con rối đâm mình một nhát ngay vị trí của Giang tông chủ từng đâm]

Á đù.... giờ còn phát nhiệm vụ?

"Chơi một trò chơi đi, nếu ngươi có thể đả thương ta một nhát ta sẽ tha ngươi một mạng. Nếu không thì ngoan ngoãn chờ chết ở đây đi"

Di Lăng Lão Tổ đưa luồng âm khí phá tan sợi dây xích của con rối đi, nhìn hắn điều khiển bội kiếm liên tục hướng mình mà tới.

Hắn cứ như khiêu vũ trên không trung, hết né trái rồi lại né phải. Tay cầm Trần Tình mà thổi, đến giữa trận trái tim hắn vị co rút một cái.

Lại thêm một loạt hình ảnh nho nhỏ xuất hiện trong đầu Nguỵ Vô Tiện, khiến sắc mặt hắn tái mét.

Nhân lúc này con rối cầm kiếm chém vào bên hông Nguỵ Vô Tiện một cái. Mà chính hắn lại bị cây sáo kia đập cho gần nát cả cánh tay trái.

Thất thần vài giây mà thấy hoàn thành nhiệm vụ, Di Lăng Lão Tổ trục xuất Tô Thiệp khỏi Âm Giới mà trở về căn phòng mà đựng con rối ban đầu.

Hắn ngã khuỵa xuống, tay phải ôm ngực thẫn thờ nhìn vị trí tay trái và chân trái hoàn toàn biến mất. Cơ thể Ngụy Vô Tiện mất thăng bằng mà ngã xuống *rầm*.

"Đừng vào!"

A Khang và A Vũ vừa hoảng sợ vừa lo lắng nên tạm thời bàn với nhau một người ở lại một người đi gọi Hàm Quang Quân. Người đi không ai khác chính là A Vũ vì hắn thân với y nhất.

Chủ nhân chờ chút, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì.

Ở trong phòng, Ngụy Vô Tiện thống khổ chịu dằn vặt giữa vết thương ngay bụng bị lòi ra nửa khúc ruột đang bị nhiễm độc lẫn cơn đau bộ phận biến mất.

Đừng đến.....

Làm ơn..... ta không muốn bị thương hại.

Một cái hắn đã chịu không nổi huống hồ chi là hai cái cùng một lúc.

Thần trí Ngụy Vô Tiện trở nên mơ hồ, cuối cùng chịu không được mà ngất đi.

-o0o-

Hàm Quang Quân đang tỉ mỉ chép phạt, y cảm thấy bất an vô cùng rõ rệt.  Y đứng lên nhìn ngoài cửa sổ, sợi dây chuyền bất thình lình chuyển sang lạnh ngắt.

"Hàm Quang Quân.... mau đến đây.... chủ nhân không ổn"

Lam Vong Cơ tay cầm bội kiếm, cùng với A Vũ đến hầm bí ẩn.

"Ngụy Anh.... mở cửa..." y sốt ruột gõ cửa.

Bên trong không có lời hồi đáp, tâm trạng cả ba nóng như lửa đốt.

Sợi dây chuyền trở nên phát sáng, đưa Lam nhị công tử bước vào trong.

Bên trong hoàn toàn tối thui, Lam Vong Cơ gọi vài tiếng Ngụy Anh.

"Ngụy Anh ngươi ở đâu?"

Tị Trần tự tra khỏi vỏ phát ra ánh sáng lam, nó bay theo một đường thẳng và dừng lại trước cơ thể của Di Lăng Lão Tổ.

Người nằm trên sàn gương mặt tái nhợt, tay phải ôm chặt bụng trái. Vị trí tay trái thì bị mất.

Cảm nhận được nguồn sáng lẫn cảm giác quen thuộc xuất hiện. Cơ thể hắn run lên đôi chút, khó chịu mở mắt nhìn bộ dạng bạch y vô cùng mờ ảo. Mấp máy môi hai chữ Lam Trạm xong rồi lại tiếp tục hôn mê.

Hàm Quang Quân bế hắn lên, trực tiếp đưa y ra ngoài và trở về phòng nghỉ ngơi. Sắc mặt y vô cùng kém, dù ngủ say Di Lăng Lão Tổ vẫn cảm nhận được.

'Đừng chết..... ngươi....không được chết. Ngươi chết rồi....A Lăng với sư tỷ....phải làm sao?'

Kim Tử Hiên không hiểu gì vội vàng hồi âm lại 'Ngươi *âm thanh bị nhiễu sóng* bị cái gì vậy Ngụy Vô Sỉ, ta đang *âm thanh bị nhiễu sóng* chăm vợ chăm con. Ngươi trù ẻo *âm thanh bị nhiễu sóng* ta à, đm ngươi Ngụy Vô Tiện *âm thanh bị ngắt kết nối*'

Ở Kim Lân Đài, trong phòng của Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên.

"Hử? Bị sập nguồn? Ngộ lắm à nghen, không lẽ xảy ra chuyện rồi?"

Kim Tử Hiên lầm bầm.

Hắn nhìn sang Yếm Ly, nàng còn đang ngủ say cùng con. Hắn không rõ nàng mơ thấy điều gì mà gọi tên Ngụy Vô Tiện liên tục.

"A Tiện.... A Tiện.... đừng như vậy..... quay về đi A Tiện..... A Tiện..... A TIỆN!!!"

Kim Như Lan ở bên cạnh không rõ chuyện tự dưng khóc lớn. Hắn cuống cuồng vừa dỗ vợ vừa dỗ con.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK