Gaea ngồi trên sân thượng, lắng nghe sóng biển gầm.
Rào ── rào ──
Một bóng người xuất hiện phía sau hắn, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy mái tóc đen dài sắp rũ xuống đất, cùng với cơ thể trần truồng thon dài trắng như tuyết.
“Em không dừng được.”
Giọng nói trong veo như nước.
“Cứu cứu em, em không dừng lại được.”
Người đó nhào lên, ôm chặt lưng Gaea, da thịt ấm áp tỏa ra hơi nhiệt, lại không có ảnh hưởng đến cái lạnh của Gaea.
“Cứu cứu em, Gaea.” Đôi môi non mềm dâng lên, muốn dán lên cánh môi mỏng ấy.
“Tránh ra.” Vừa dùng lực, Gaea ném người trần truồng phía sau ra.
“Tại sao… Tại sao anh không chịu ôm em.” Như sắp khóc vậy, phát ra tiếng nức nở.
“…” Gaea không quay đầu, con mắt đỏ nhạt vẫn lành lạnh.
“Ta muốn giết chim cổ đỏ, hahaha, ta muốn giết chim cổ đỏ… ” Người nọ đột nhiên cười như điên.
“Ngươi đi đi.” Gaea nhíu mày.
“Hahaha ── hahaha ──” Người nọ lại như không nghe thấy, chỉ là cười lớn đi ra ngoài.
“…”
Bán nguyệt đêm nay ở không trung lạnh lùng nhìn mặt đất.
Có bao nhiêu tội ác đang ẩn dấu trong đó đây?
Cầm rượu trên bàn, tâm trạng Gaea hình như không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, trở về phòng mình ngồi trên ban công, nâng ly đối trăng.
“Vì tình yêu của ta.” Một ly uống cạn.
Kẹt một tiếng, cửa mở.
Gaea có chút kinh ngạc, người đó chưa bao giờ quay lại.
Quay đầu, sau khi đôi mắt yêu dị nhìn thấy người tới, biến thành màu đỏ tối trầm.
“Làm gì? Không thể tới tìm anh uống rượu?” Người tới nhếch môi cười, mắt đào hoa híp lại, dưới ánh trăng khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, rõ ràng uống không ít.
“Đã nói không cho ra ngoài uống rượu.” Trong đôi mắt Gaea đều là cưng chiều. “Bọn họ lại không chú ý em.”
“Hả? Tôi không phải mèo, mỗi ngày phải bị nhốt.” Như bất mãn bĩu môi. Gaea chỉ cảm thấy tim đập chậm nửa nhịp.
“Nào có ai uống rượu như anh!” Nhìn Gaea đặt rượu và ly trên bàn tiểu hoa, Tạ Du nhíu mày.
“Không phải vậy à?”Gaea rất có hứng thú nhìn Tạ Du chuyển ghế, ngồi phịch đối diện với y.
“Để tôi dạy anh uống như thế nào!” Cong môi cười, Tạ Du mắt nhìn Gaea, dẫn ánh mắt đối phương dây dưa.
Hai tầm mắt nhìn nhau hồi lâu, hắn lại cười.
“Anh nhìn kỹ.”
Nói xong, tiếng quần áo ma sát, không ngờ Tạ Du bắt đầu cởi quần áo của mình.
Đầu tiên là áo, sau đó là quần.
Đứng lên, tiêu sái đem cơ thể thon dài kiện mỹ lộ trước hai mắt mở to Gaea, hắn cúi người, kéo xuống miếng vải cuối cùng ngăn cách mình và Gaea.
“Du ──” Giọng nói ra đã khàn khàn, Gaea chỉ cảm thấy cả người nóng lên, vô cùng khát khô.
“Đợi đã, còn chưa xong!” Vươn tay ra tư thế không ngồi được, hai chân Tạ Du mở lớn, ngồi vào ghế sau đó cầm bình rượu trên bàn.
Róc rách ──
Màu rượu đỏ từ cổ thon dài chảy xuống, theo cơ bắp cường tráng chảy xuống bờ vai rộng lớn, ngực bằng phẳng, bụng rắn chắc, sau đó là giữa hai chân mở ra, cuối cùng theo đường cong đôi chân đến gót chân.
“Phải là uống… A… thế này… Ha… ” Câu tiếp theo đã không thể nói hoàn chỉnh ra khỏi miệng, bởi vì người trước mặt đã xông lên, nâng hai chân hắn liền theo hướng rượu chảy xuôi điên cuồng liếm lên…