“Không, hẳn không phải.” Tô Tuyền lắc đầu.
“Tớ rối quá, người yêu của Tạ Du không phải Gaea sao? Cậu vòng tới vòng lui, cuối cùng nói tớ biết là không phải.” Bành Tri Hàn chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
“Anh cũng thấy rất rối.” Tần Thiên gật đầu theo.
“Tôi cảm giác không phải Gaea, chắc là cô gái đó. Hai người đừng quên, tôi vừa nói cô ta theo dõi Tạ Cẩn. Nhưng…” Trên mặt Tô Tuyền cũng hơi có chút vẻ hoài nghi. “Nhưng chính tôi cũng không xác định, tất cả những thứ này chỉ là suy đoán của tôi. Mà Gaea không phải hung thủ cũng chỉ là cảm giác của tôi thôi.”
“Lòng vòng vẫn là cô ta sao?” Bành Tri Hàn nhăn mũi.
“Nhưng không phải hai người nói cô gái này, cũng chính là em gái Gaea mất rồi sao?” Tần Thiên rốt cuộc nhìn cô gái, nhưng bởi vì người quá nhỏ, nên nhìn không rõ lắm.
“Vâng, người hầu nhà Gaea nói vậy, Tạ Du cũng nói vậy.” Bành Tri Hàn hồi tưởng. “Hơn nữa, Tô Tuyền, tớ cảm giác ngày hôm qua Tạ Du thật ra không nói dối. Cậu nhìn mặt hắn giật mình khi nhìn thấy tấm ảnh đó.”
“Ừ.” Tô Tuyền lên tiếng, mà dường như không nghe thấy, chỉ nhìn Lý Nhược Quang.
“Vậy cô gái này chết thật rồi? Tấm ảnh này là sao đây? Hơn nữa có việc anh thật sự cảm thấy rất lạ. Từ thẩm vấn chiều hôm qua đến sáng nay xem, Lý bạn học sáng hôm qua bị tập kích phải là người quen làm.” Tần Thiên sờ cằm, nhớ lại báo cáo xem giữa trưa.
“Là người quen?” Bành Tri Hàn và Tô Tuyền cùng nhìn Tần Thiên.
“Haha, đây là kết luận theo điều tra hiện tại.” Tần Thiên có chút ngượng ngùng cười. “Bạn học Thea nói cậu ta nhớ rất rõ khi bạn học Lý tiễn mình có đóng cửa lại. Lúc hai người trở về thì phát hiện cửa khóa, sau đó bạn học Lý nằm trong nhà. Hung thủ làm sao đi vào? Hẳn là bạn học Lý tự mở cửa cho hắn vào.”
Nhìn thấy Bành Tri Hàn và Tô Tuyền đều nghiêm túc nghe, Tần Thiên nói tiếp.
“Bọn tôi vốn cũng hoài nghi Thea, nghĩ có phải cậu ta nói dối không, có lẽ là cậu ta tập kích bạn học Lý, sau đó tạo hiện trường giả rồi khóa cửa từ bên ngoài. Song cửa này là khóa tay nắm tròn bình thường, muốn khóa chỉ có thể ấn núm khóa từ bên trong. Bọn tôi kiểm tra vân tay, phía trên chỉ có vân tay gần đây của mấy người.”
“Thea? Không phải là cậu ta chứ.” Nghe Tần Thiên nói, Bành Tri Hàn kêu lên trước. “Cậu ta không có lý do gì phải làm vậy! Hơn nữa làm người cũng không tệ, ngày hôm qua làm ghi chép ở đồn xong liền chạy tới bệnh viện thăm Tiểu Quang.”
“Mấy cái này chỉ là theo trình tự thôi.” Tần Thiên cười. “Bất luận ai cũng có hiềm nghi. Nghĩ như vậy, chỉ có bạn học Lý mở cửa cho hung thủ. Nếu người không quen, bạn học Lý sẽ không tùy tiện cho hắn vào hơn nữa bị tập kích dễ dàng như vậy. Dù sao cậu ta cũng là người cao to một mét tám mấy, nghe nói trước kia cũng có học võ phải không.”
“Là Taekwondo.” Tô Tuyền xen vào. “Tôi học cùng cậu ấy, lấy trình độ cậu ấy, người bình thường muốn hại cậu ấy quả thật khó.”
Tần Thiên há miệng, định nói gì nữa thì bị câu kế tiếp của Tô Tuyền đánh gãy.
“Cảnh sát Tần anh nói không sai, hôm qua tôi không bình tĩnh lắm. Rồi sau đó tôi lại tự hỏi lời nhắn lại của Cẩn, lại xem nhẹ điểm đáng ngờ Tiểu Quang bị tập kích.” Hắn lại sờ hai má Lý Nhược Quang. “Nghĩ lại cảnh lúc ấy, quả thật rất đau khổ, nhưng Tiểu Quang thật là bản lĩnh không tệ, tôi cũng quên mất điểm này. Nếu thật là người quen, vậy hắn nhất định thừa dịp lúc Tiểu Quang mất tập trung xuống tay, rốt cuộc là ai, đã nói gì mới làm Tiểu Quang thất thần?”
Trong nhất thời, không ai nói một câu. Ba người đều yên lặng suy nghĩ. Suy nghĩ rối như tơ vò, Tạ Cẩn gợi ý, hẳn là em gái đã chết của Gaea, thân thủ nhanh nhẹn Lý Nhược Quang bị người quen tập kích… tất cả mọi thứ, không có đáp án.