Anh ta dang hai tay, ngửa mặt nhìn bầu trời Hương quốc la thật to: "Trời đã giúp ta!"
"Phụ vương! Hài nhi bất hiếu trở về tạ tội với cha!" Anh ta đóng bộ mặt một đứa con biết hối lỗi sám hối trước mặt cha mình.
Quốc Vương Hương quốc nhìn đứa con trai ông yêu quý vì một cô gái người phàm mà từ bỏ Hương quốc, từ bỏ tinh khí tu luyện ngàn năm để làm một người phàm trần theo đuổi tình yêu, ông tức giận muốn thổ huyết. Nhưng cố dằng lòng, hỏi: "Rốt cuộc con đã sáng mắt? Hay ghét bỏ người yêu?"
Anh ta im lặng không trả lời câu hỏi của phụ vương. Một lát sau mới nói việc cần nói: "Hôm nay, con về ngoài việc tạ tội với cha, con còn có một tin muốn cho cha biết!"
"Nói!"
"Vị hôn phu của em gái con đã đính ước với một cô gái người phàm."
"Cái gì?" Quốc vương Hương quốc nện cây quyền trượng xuống chánh điện thật mạnh. Rồi đứng lên ra lệnh: "Mau theo ta đến Mộc quốc!"
Ở nhà sắp đón trận bão giông mà ở đây Nhất Vệ cũng đang đau đầu.
Anh ấy những tưởng Mộng Cầm như Kỳ Lam. Nghe đến hai từ 'yêu tinh' sẽ chạy mất dép. Ai mà ngờ, người ta tay trong tay nói cười hạnh phúc.
Đã vậy, tin Hoàng tử nói ra càng làm Nhất Vệ giật mình: "Mộng Cầm đã đồng ý làm vợ tôi!"
Ôi Mộc vương ơi!
Chuyện đã to hơn nữa rồi!
Nhất Vệ hít sâu một hơi, lủi thủi bước đi, trèo lên một cây me tây và vắt tay lên trán nằm dài trên cành.
Chuyện đã đến nước này, anh buộc lòng phải thực hiện kế sách của Mộc vương. Dùng chút yêu thuật chia rẽ tình cảm hai người.
Trí đã tính. Tâm đã định.
Vậy mà, lúc về nhà, thấy Mộc hoàng tử đang huýt sáo nấu ăn, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc, Nhất Vệ lại không đành. Anh ấy tựa cửa bếp nhìn người chuẩn bị kế thừa Mộc Vương trị vì Mộc quốc mang tạp dề nấu ăn mà không khỏi chạnh lòng.
"Cậu đứng ở đó làm gì? Băng Nhị Vệ trông thấy tưởng cậu là hoàng tử!"
Nhất Vệ chán chường, lê đôi chân nặng trĩu đến làm phụ bếp cho hoàng tử.
"Anh nấu chi nhiều món vậy?"
Mộc Trầm hí hửng khoe: "Hôm nay mở tiệc đãi vị hôn thê của tôi và cậu, mừng cậu chuẩn bị có Thái tử phi!"
Thật hết muốn ăn!
Nhất Vệ buông con dao. Mặt ỉu sìu.
"Nè, cậu băm nhanh chỗ thơm, cà chua đó cho tôi làm sốt!" Mộc Trầm vừa xem công thức nấu nướng trên mạng vừa chỉ đạo tên cận vệ đi theo hộ giá.
Không biết Nhất Vệ hộ giá như thế nào? Mà để dầu bắn tung tóe phỏng cả tay Mộc hoàng tử.
Nguyên nhân: Khi làm món sốt, hoàng tử để lửa quá lớn, kết quả lửa bắt vào chảo dầu làm bùng lên một ngọn lửa lớn. Trúng luôn tay Mộc Trầm.
Ơi mẹ ơi!
Hồi nhỏ giờ chỉ thấy thức ăn trên bàn, lần đầu tiên trong đời xuống bếp nấu bữa tình yêu. Nên Mộc Trầm đâu biết xử lí ra sao?
Hai thầy trò theo kinh nghiệm chữa cháy ở Mộc quốc, lấy Thủy trị Hỏa.
Thau nước vừa tạt vô. Ngọn lửa mang dầu phụt lên càng dữ, hai thầy trò cuống quýt: "Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?"
Nhất Vệ nhìn ngọn lửa lớn, trong kí ức lại nhớ về trận hỏa hoạn năm xưa.
Lửa có thể thiêu rụi loài gỗ Mộc các anh. Tất cả sẽ cháy đen, tro bụi sẽ trở về với tro bụi.
Trong lúc nguy nan, Nhất Vệ không nghĩ gì nhiều, anh ấy dang người phủ lên người hoàng tử. Mong che chở cho người anh em được toàn mạng như năm xưa mẹ đã bảo bọc cho anh.
Cảnh bếp phựt dầu bốc cháy. Hai người đàn ông ôm nhau nằm riết dưới sàn khiến Mộng Cầm vừa đến kinh ngạc.
"Sao hai anh không dập lửa đi!" Cô hốt hoảng lấy chiếc vung lớn, úp lên chảo dầu. Ấn ga tắt bếp.
Ngọn lửa được dập tắt.
Đây là tình huống thỉnh thoảng xảy ra trong nhà bếp. Nên Mộng Cầm thấy bình thường. Nhưng Mộc Trầm và Nhất Vệ thì không!
Hai người mở to mắt nhìn cô như nhìn một vị thần chữa cháy.
"Nhìn gì ghê vậy?" Cô chỉ vào hai tên đàn ông to xác mà vụng về.
"Em đúng là thần hộ mệnh của đời anh!" Mộc Trầm ôm lấy cô mừng mà khóc: "Anh tưởng anh tiêu rồi!"
"Tiêu cái gì? Bộ anh và Nhất Vệ không biết chạy ra ngoài hả?"
Ò ha!
"Sao cậu không kéo tôi ra ngoài mà ôm lại chi vậy?" Anh quay sang Nhất Vệ.
Anh ấy trưng ra bộ mặt hú hồn: "Nó phụt lên nhanh như vậy! Như bom săn ý!" Chạy kịp chắc?
Rồi quỳ xuống đa tạ Mộng Cầm: "Cảm ơn Thái tử phi đã cứu tôi một mạng! Hạ thần thề tận trung báo đáp hai người!"
Mộng Cầm chẳng hiểu Nhất Vệ hôm nay bị gì nhập lại mơ tưởng về thời kì phong kiến!
"Thái tử phi cái gì?" Cô nhìn Nhất Vệ rồi nhìn Mộc Trầm: "Hai người mau đứng hết lên!"
Cô đưa tay kéo tay anh. Vô tình chạm vào vết phỏng bị dầu bắn, lửa táp lúc nãy. Một mảng lớn đã bắt đầu đỏ lên. Cô đau lòng, nắm tay anh đến bên vòi nước.
"Anh thấy dễ chịu hơn không?" Dòng nước mát lành đang xoa dịu vết đỏ cho Mộc Trầm.
Chút đau này thấm vào đâu. Nhưng anh muốn người yêu cưng mình một chút. Nên lắc đầu nguầy nguậy: "Chưa thấy dễ chịu chút nào? Nó đau lắm! Nó đợi em hôn mới hết đau!"
Nhất Vệ nghe xong thầm nhờn bộ mặt dày của Mộc hoàng tử. Anh ấy nhếch bên môi bỏ ra ngoài.
Làm sao nỡ phá cảnh êm đềm, hạnh phúc đó đây?
Vậy mà giờ này ở Mộc quốc...
Một cuộc đấu khẩu giữa hai ông cha nổ ra nhằm bảo vệ con mình.