- Làm sao cháu biết, là ai đã nói với cháu như thế?
- Dì định giấu cháu đến bao giờ?
- Ta không có ý đó, mẹ cháu và ta đã cãi nhau về chuyện đó rất nhiều, chị ấy đã gặp chuyện không may khi ta chưa kịp xin lỗi và ta rất hối hận về chuyện đó.
Anatolia hít sâu một hơi, tất cả những gì Antonio nói đều là sự thật, dì vẫn không thể thích được phù thủy và không có ý định nhắc đến ba cô chỉ vì ba cô là một đại phù thủy hùng mạnh, và ba cô đã phải từ bỏ rất nhiều thứ để ở bên mẹ cô.
- Vậy còn ba cháu? Dì Nella, cháu xin lỗi nhưng cháu sẽ không đến ở với dì đâu, vì dì đến muộn rồi, cháu đã từng bị ma cà rồng tấn công, rất nhiều lần. Cháu có thể đã không còn đứng ở đây nữa.
Cả ba người trong phòng đều biến sắc, Anatolia vẫn còn hơi tức giận nhưng cô cảm thấy một chút đắc ý nho nhỏ và một chút hả hê khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của dì Nella.
- Cháu đang nói gì vậy? Đây không phải là chuyện đùa, nó liên quan đến tính mạng của cháu!
- Cháu đã nói với dì rằng anh trai cháu vẫn còn sống chưa, và nếu dì lo lắng cho an toàn của cháu cùng hai bác thì cháu sẽ dọn đến ở với Antonio. Anh ấy luôn đủ sức bảo vệ cháu như việc anh ấy đã làm suốt hơn chục năm nay.
Từ khi nghe thấy chuyện Antonio còn sống, cả ba người lớn trong phòng đã ngồi ngây ra như phỗng đá, kinh hoàng hơn cả khi cô nhắc đến ba.
- Anh cháu..
- Antonio vẫn còn sống và hơn nữa, đã bảo vệ cháu hơn chục năm –Anatolia cố gắng nhấn mạnh lại lần nữa- trong khi dì không ở đây và mải mê đi tiêu diệt những ma cà rồng và phù thủy khác. Không có anh ấy, cháu đã chết lâu rồi.
- Làm sao có thể, cháu vừa mới đủ mười bảy tuổi?
Anatolia không buồn giải thích nữa, cô cũng rất mệt với những chuyện mình vừa tiếp nhận, vì Antonio đã thú nhận với cô tất cả những gì anh làm, rằng anh không thể ra mặt nên đã đến tận nơi tìm Kai để nhờ Kai bảo vệ cô, từ rất lâu trước đó. Rằng trong lốt mèo, anh thà để mình bị thương cũng không ra mặt bảo vệ cô vì như vậy sẽ thu hút nhiều ma cà rồng và cả những phù thủy khác. Rất rất nhiều việc, cô quay sang bác Elena và bác Samuel:
- Hai bác có nhớ đêm đó cháu đã về nhà với những vết thương thế nào không? Hai bác cũng biết những vết đó thông thể do con người gây ra.
- Vậy là.. con mèo hôm đó cháu ôm?
Anatolia mỉm cười, chính cô cũng không biết mình đang cười cái gì:
- Vâng, đó là anh trai cháu, Antonio! Và nếu dì sợ cháu gặp nguy hiểm và liên lụy đến hai bác thì cháu sẽ chuyển đến sống cùng anh ấy.
- Nhưng cho dù thằng bé còn sống, nó cũng không thể dạy cháu chiến đấu như một nữ thần báo tử.
Anatolia gật đầu:
- Cháu cũng không muốn chiến đấu, cháu muốn sống như người bình thường, ngay cả khi điều đó không thể được.
- Vậy Antonio đang ở đâu?
Anatolia ngoảnh lên cầu thang bằng gỗ dẫn lên gác xép, cô bỗng nhiên hồi hộp, nhưng tiếng lộp cộp vang lên cho cô biết, anh đang đi xuống, dì Nella kích động đến mức đứng bật dậy.
- Cháu chào dì, cháu là Antonio Helen. Dì hình như không vui mừng lắm khi thấy cháu?
Antonio khoác chiếc áo của Đại phù thủy màu tím, cả người anh được bao gọn trong chiếc áo choàng rộng thùng thình như một cái bao có mũ, chỉ để lộ khuôn mặt. Dì Nella hít sâu một hơi, cả bác Elena và bác Samuel cũng vậy, anh giống hệt người cha quá cố.
- Cháu đến để đưa Anatolia đi, tất nhiên là theo mong muốn của con bé, cháu tôn trọng quyết định của con bé.
Bác Elena bối rối nhìn Nella rồi lại gần Antonio, ôm chặt lấy anh, giọng run run như vỡ òa:
- Đây rồi, cháu đây rồi, thực sự là cháu.
Antonio cũng ôm lấy bác Elena:
- Vâng, cháu về rồi, thật tốt khi gặp được hai bác.
Đến bây giờ thì Anatolia mới hiểu, đây chính là cảm giác của những người thân tưởng mất lại có lại được. Cuối cùng, Anatolia cũng được mọi người đồng ý cho chuyển về với anh, tuy không ai biết tại sao dì Nella lại dễ dàng nhượng bộ, nhưng cô thấy may mắn khi mình chưa đến mức phải khai ra cả chuyện bạn trai cô là một ma cà rồng.
Cô rời đi ngay buổi chiều hôm đó, trước khi màn đêm kịp xâm chiếm lấy thành phố, cả hai đi bằng xe con của Antonio và anh dễ dãng biến ra nó chỉ với một cái phẩy tay. Họ dừng lại trước ngôi nhà cũ trên đỉnh đồi, cách các ngôi nhà khác khá xa, và Anatolia thấy chiếc xe đạp thân yêu của mình dựng ngay trước cửa:
- Làm thế nào mà?
Antonio nhún vai, giơ một tay lên, từ bàn tay anh, những ánh sáng màu xanh đậm thoát ra.
- Còn về việc thông báo cho bạn trai chỗ ở mới của em thì anh nghĩ không cần, Rain Brown đã theo chúng ta đến đây.
Anatolia chạy lên đỉnh đồi, đứng từ trên nhìn xuống, trong một bóng cây to ven con đường chạy lên đồi, quả nhiên thấy một chiếc xe con màu xanh đậm vẫn dừng ở đó, cho đến khi cô thử đưa cả hai tay lên vẫy, nó mới lẳng lặng đi xuống. Anatolia đi ngược trở về xe của Antonio, giúp anh lấy hành lý ra khỏi xe.
- Không cần xách đâu!
Đồ đạc của Anatolia không có nhiều, chỉ ba rương và cái rương nặng nhất là rương sách vở, anh vẫy tay khiến chúng biến mất ngay trước mặt cô, cả mở cửa, đóng cửa và cất xe được anh hoàn thành chỉ với mấy cái phẩy tay. Đặc biệt là chiếc xe của anh, nó không phải xe đời mới, cũng không có chế độ tự động lái nhưng khi anh phẩy tay, nó đi thẳng vào gara, như thể có người ngồi bên trong vậy. Thấy Anatolia vẫn mở to mắt nhìn mình, anh mỉm cười:
- Chào mừng đến với ngôi nhà của phù thủy.
Nhà của Antonio rất rộng, được trang trí đơn giản nhưng đẹp, nội thất sang trọng hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài, có thể thấy cuộc sống của anh khá thoải mái.
- Anh kiếm tiền bằng cách nào vậy?
- Khách hàng, một số phù thủy cần giúp đỡ và họ nhờ đến anh với cái giá thích hợp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Gợn Sóng Không Tên
4. A Chức
=====================================
- Vậy công việc chính xác của anh là gì?
Antolio vào bếp, rót một cốc nước đưa cho cô rồi cởi áo khoác vắt lên ghế, không phải lúc nào anh cũng thích dùng phép thuật.
- Chế thuốc giải độc, tìm người mất tích, chữa lành các vết thương và đôi khi cả chiến đấu. Đương nhiên là anh sẽ không thường nhận công việc chữa những vết thương thuộc về lĩnh vực của các bác sĩ con người.
Anatolia khó hiểu nhìn anh:
- Nghĩa là anh chỉ chữa những vết thương không phải do con người gây ra?
- Ừ, và bây giờ thì em nên xem phòng của mình, đồ đạc đã được chuyển vào trong đó rồi.
Anatolia bước lên tầng, đầu cầu thang là một hành lang dẫn tới hai phòng nằm đối diện nhau, cô đang định rẽ thử sang trái thì có một bàn tay vô hình tóm lấy cô, nhấc bổng lên, đặt xuống trước căn phòng phía bên phải, tuy nhiên nó không làm cô đau và giọng Antonio vang lên dưới nhà:
- Đấy là phòng em, bên kia là phòng anh.
- Ở đây có wifi chứ?
- Có, có tất cả những gì cuộc sống của người bình thường có.
- Tuyệt vời.
Anatolia reo lên và bổ nhào lên chiếc giường của mình, tha hồ nhún nhảy, nó cũng rộng gần bằng phòng ngủ của Caroline, cũng có tủ, giá sách, bàn học. Anatolia chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được sống trong một căn nhà như thế này. Và cô phải kiếm một người để chia sẻ niềm vui, ngay bây giờ không phải là Kai Evans, tất nhiên chỉ có thể là Caroline.
- Nhìn phòng mới của mình nè.
Anatolia reo lên ngay khi Caroline bắt máy, cô đi vòng quanh phòng một lượt để Caroline có thể hình dung ra căn phòng của mình.
- Làm thế nào? Cậu chuyển đi đâu?
- Về ở với anh trai mình. Chuyện dài lắm, mình sẽ kể sau.
Trong khi Anatolia đang nói chuyện trong phòng thì Antonio lại đang tiếp một khách hàng khác trong phòng khách, và cô luôn biết mình không nên xuống đó làm gián đoạn công việc làm ăn của anh.
- Ana, trông nhà nhé, anh sẽ về trước nửa đêm. Và đừng cho bất cứ ai vào đây, kể cả bạn trai em khi anh chưa cho phép.
- Anh ấy đang ở bên Pháp, nhưng em tưởng anh ủng hộ bọn em?
- Anh chỉ không phản đối thôi, Ana à. Dù gì thì giữa ma cà rồng với phù thủy cũng không thân cho lắm.
Anatolia bĩu môi, quay lên:
- Em biết rồi.
Dù sao thì Kai Evans cũng chưa thể về ngay đêm nay, nếu không thì anh sẽ gọi điện cho cô, vậy nghĩa là cô có ít nhất một ngày để thuyết phục anh trai.