beta: thienbang
"Cô, con sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt...."
Không khí dần rơi vào tĩnh lặng, Lâm Nhược Kỳ nhìn thẳng vào mặt anh. Trái tim
Trạch Nhiên Nhiên như treo lơ lửng, có chút hồi hộp, lẫn chờ mong....
"Cô cũng biết là 1 người anh trai, con phải đối xử với em ấy thật chu đáo rồi"
Trịnh Thiên Vỹ nghiễm nhiên nở nụ cười, anh quay sang nhìn cô
"Có đúng không, em gái?"
Bàn tay cô đặt trên đùi, bấu chặt lại. Cô nhẹ nhàng quay sang nhìn anh
"Anh trai, dĩ nhiên rồi. Sau này bạn trai của em chắc chắn sẽ rất biết ơn công chăm sóc của anh"
Mặt đối mặt, tưởng như có tia lửa. Lâm Nhược Kỳ thấy không khí có vẻ ngột ngạt,
bèn lên tiếng cắt đứt
"Ai da, thật là...cơm canh nguội rồi. Mau ăn thôi"
Đã là 9 giờ khuya, Thượng Hải như 1 thành phố cú đêm, dòng người vẫn còn tấp nập.
Từ tầng 5 nhìn xuống, có thể thu hết mọi vẻ lấp lánh của ánh đèn neon vào tầm mắt.
Trạch Nhiên Nhiên cầm tách cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Lúc nãy sau khi ăn xong, trò chuyện 1 lát thì mẹ cũng đã đi ngủ rồi. Bỏ qua người đàn ông đang ngồi đọc báo trên sofa, cô mở cửa sổ, hít thở tiết trời se se lạnh.
"Trễ rồi, anh về đi"
Trịnh Thiên Vỹ thong thả buông tờ báo xuống, anh chậm rãi bước đến ôm cô từ phía sau
"Sao thế ? Muốn đuổi anh sao?"
Trạch Nhiên Nhiên cầm lấy bàn tay anh kéo ra, nhưng sức lực của đàn ông, cô làm sao so bì.
"Em đến giờ đi ngủ rồi"
Trịnh Thiên Vỹ khẽ cười bên tai cô, hơi khí nóng ấm phả vào, khiến cô né tránh.
"Đợi anh tắm xong rồi ngủ"
Lòng bàn chân cô cuộn lại, chưa kịp trả lời thì đã bị 1 lực nhấc bổng lên. Trịnh Thiên
Vỹ bế ngang cô đi về phía phòng. Trong lòng Trạch Nhiên Nhiên hoảng loạn, cô muốn la lên, nhưng lại sợ mẹ ở phòng bên cạnh tỉnh giấc. Cố gắng khống chế bản thân, cô hạ thấp giọng
"Anh thả em xuống"
Trịnh Thiên Vỹ không trả lời, anh mở cửa phòng, đặt cô lên tấm cửa gỗ cứng nhắc.
Đôi môi bắt đầu phủ xuống, bao lấy khoang hàm cô, dễ dàng cạy mở, trêu đùa với chiếc lưỡi non mềm. Trạch Nhiên Nhiên đặt tay lên vai anh, khuôn ngực vạm vỡ gần cô trong gang tấc, đến nỗi cô có thể ngửi được mùi đàn hương trên cơ thể săn chắc.
Nhịp tim dần loạn lạc, trong vô thức, cô vươn tay quàng lấy cổ anh, cùng anh chìm vào nụ hôn thắm thiết.
"Cộc cộc cộc"
Tấm lưng Trạch Nhiên Nhiên cứng đờ, sắc mặt tái mét. Trịnh Thiên Vỹ nhếch mép buông cô ra, đôi môi dời xuống chiếc cổ trắng ngần khẽ liếm mút.
"Tiểu Nhiên, con ngủ chưa?"
Cô im lặng, đôi tay cố gắng đẩy anh ra. Trịnh Thiên Vỹ ngẩng đầu, cắn lên vành tai cô đến in dấu.
"Nói là em ngủ rồi"
"Tiểu Nhiên?"
Bên ngoài dần có tiếng vặn cửa, lẫn tiếng gõ dồn dập.
Cô cắn môi, cố gắng chịu đựng người đàn ông đang làm loạn trên ngực mình
"M...mẹ...con ngủ rồi"
Lâm Nhược Kỳ thở phào, bà định quay đi, nhưng lại nhớ gì, nên quay lại
"Thiên Vỹ đã về rồi sao?"
Trạch Nhiên Nhiên thở dốc. Chiếc lưỡi nham nhám nóng ẩm của anh quấn lấy đóa
hồng mai trước ngực. Dưới sự dạy dỗ của anh, nụ hoa dần cứng lại.
"Vâng...anh ấy về rồi"
Bên ngoài vang lên tiếng bước đi, lát sau, không khí dần tĩnh lặng. Trịnh Thiên Vỹ thẳng người, bàn tay vòng ra sau lưng cô, dễ dàng trái khóa cửa. Cô chưa kịp định thần, đã bị anh một lần nữa bế lên vào phòng tắm. Anh nhẹ nhàng đặt cô trước vòi hoa sen, bật công tắc. Dòng nước lạnh ào ạt rơi xuống, chiếc áo sơ mi trên cơ thể cô dính chặt vào người, mỏng nhánh, lộ ra cơ thể trẻ trung quyến rũ. Trịnh Thiên Vỹ hô hấp khó khăn, anh cởi bỏ dây thắt lưng, mạnh mẽ ôm lấy cô, bàn tay siết chặt vòng eo, khiến cô tiếp xúc với "cự vật" đang nổi dậy. Hạ thân nóng rẩy của anh như thiêu đốt lấy cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng vật to lớn đang đặt giữa chân mình.
"Anh...ưm"
Đôi môi cướp lấy môi cô, bàn tay bắt đầu không yên phận nắm lấy bộ ngực sữa, nhẹ nhàng xoa nắn.
Cơ thể hai người ướt nhem, từng giọt nước theo mái tóc trượt xuống sóng mũi, theo nụ hôn tràn vào khoang miệng. Anh dễ dàng cởi lấy áo sơ mi cô ra, dần chuyển dời xuống dưới. Bàn tay còn lại chui vào váy, vuốt ve bờ mông trắng noãn. Khoái cảm đánh ập, khiến Trạch Nhiên Nhiên dần mất khống chế, cô không còn sức lực, ngả xụi lơ vào lòng anh.
"Đừng...đừng mà"
Nghe giọng nói mềm mại, nỉ non, trong nháy mắt, cự vật bên dưới anh càng kêu gào. Trịnh Thiên Vỹ mạnh mẽ đặt cô lên bồn tắm, xoay người cô lại. Giải phóng thứ thô to bên dưới, từ phía sau mạnh mẽ đẩy vào
"Aaaaa"
Sức lực mạnh mẽ khiến cô không chống cự được. Trên trán Trịnh Thiên Vỹ lấm tấm mồ hôi, anh gượng người trầm thấp bên tai cô
"Nhịn 1 chút"
Ngay sau đó liền tiến quân thần tốc. Trạch Nhiên Nhiên nắm lấy thành bồn tắm đến đau cả tay, cô cố gắng kềm chế, không để bản thân phát ra tiếng rên rỉ mập mờ....
Sức lực của người đàn ông như chiếc lồng sắt bao lấy cô, không cho cô cơ hội để thở.
Anh liên tục đòi hỏi, khiến cô khó khăn chịu đựng từng khoái cảm.
Một đêm này, Trạch Nhiên Nhiên mệt đến ngất đi.
Trịnh Thiên Vỹ thoã mãn ôm lấy cô nằm trong bồn tắm. Cơ thể nhỏ nhắn úp sấp trong lòng anh. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trắng trẻo, nhịn không được khẽ cắn 1 cái lên cần cổ, để lại dấu hồng mai đỏ sậm.
Anh hài lòng nhếch mép, bế cô dậy, quấn khăn bước ra ngoài.
-----
Lưu Chấn tức mình đi đi lại lại trong phòng. Mấy cốc nước lọc chồng chất trên bàn, anh hít 1 hơi thật sâu, gương mặt nhăn nhó đến cực điểm.
"Anh chắc là anh ấy tới chứ?"
Người phụ nữ khẽ nhấp ngụm nước, sự nhạt nhẽo khiến cô nhíu mi. Lưu Chấn liếc nhìn cô ta, hừ lạnh
"Cậu ta nói tới thì sẽ tới"
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng mở cửa. Tên thư ký bước vào, và phía sau anh ta là...Trịnh Thiên Vỹ.
Trịnh Thiên Vỹ không ngờ ở đây cũng có Chu Hồng, vẻ mặt anh lạnh tanh quay sang nhìn Lưu Chấn, ý bảo anh ta giải thích. Lưu Chấn đang định trách mắng tại sao anh đến trễ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt băng lãnh, đành nhịn xuống
"À...ờ...thật ra, là tớ kêu cô ấy tới đây"
Trịnh Thiên Vỹ kéo ghế ngồi xuống, anh lấy ra trong túi áo gói thuốc lá, khẽ châm 1 điếu, rít hơi dài.
"Làm chi?"
Lưu Chấn ho sặc sụa, anh ta phẩy phẩy làn khói trắng, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm lại
"Là quà cho cậu mà"
Trịnh Thiên Vỹ nghe xong cũng không giận, anh nở nụ cười trào phúng.
"Quà ? Giá trị của cô ta sao?"
Phía bên kia, Chu Hồng ngồi yên lặng. Bàn tay cô siết chặt đến đau đớn, những ngón tay đỏ chót đâm sâu vào da thịt, tựa hồ như muốn rỉ máu.
"Thiên Vỹ...em..."
Trịnh Thiên Vỹ cuối người lấy ly rựơu trên bàn. Chiếc áo sơ mi mở 2 nút, để lộ khuôn ngực màu đồng rắn chắc. Chu Hồng nhìn thấy được...trên ngực anh in hằn vết răng. Là vết răng...sau khi hoan ái....
Chất rựơu đỏ sậm sóng sánh, Trịnh Thiên Vỹ tao nhã nhấp 1 ngụm. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt, để chất lỏng dịu dàng thấm vào đầu lưỡi...còn vương vấn mùi vị của cô.
"Sau này giải rựơu 30 phút"
Lưu Chấn thở hắt, anh ta thật sự muốn bóp chết tên này mà.
Chu Hồng cắn răng, cô vươn đôi mắt to tròn nhìn anh
"Thiên Vỹ, uống ít thôi..."
"Cô không có tư cách nhắc tôi"
Trịnh Thiên Vỹ mạnh mẽ cắt lời cô. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bóng hình
như hoa hồng quyến rũ
"Cô không nhớ vị thế của mình sao, hửm?"
~ Hết~