beta: thiên băng
"Đây, cô ấy đây"
Trên màn hình, là một cô gái xinh đẹp, khóe môi cười mỉm, trông rất trẻ trung năng động. La Diệp Thành nhíu mi, cô gái này....hình như là người phụ nữ của Đường Nghị. Khóe mắt anh giật giật, sau đó vỗ vỗ vai cô
"Anh sẽ kêu người tìm kiếm cô ấy giúp em"
Trạch Nhiên Nhiên cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
....
New York về đêm mát mẻ, ánh sáng đèn neon rợp sáng vòm trời. Người đàn ông đứng nhìn thành phố xa hoa phồn vinh sau lớp kính cửa thủy tinh trong suốt. Trên tay anh cầm ly rượu, chất lỏng màu đỏ sậm ánh lên sự ma mị. Chiếc áo sơ mi trắng xoắn tay, trước ngực mở bung hai nút, tăng thêm vẻ quyến rũ mà mê hoặc. Anh đặt ly rượu lên bàn, vươn tay nhìn vào chiếc đồng hồ Thụy Sĩ Aerowatch. Ở Thượng Hải thuộc múi giờ GMT +8...như vậy, chắc giờ này đang là buổi sáng...cô ấy chắc đã thức rồi. Anh mỗi ngày đều thức rất khuya, thứ nhất là do công việc chồng chất rất nhiều, thứ hai nữa là...phải chờ tới sáng, để gọi điện thoại cho cô.
Đôi chân dài rắn chắc chậm rãi bước đến ghế sofa cách đó không xa. Anh lười biếng bắt chéo hai chân, khẽ day day thái dương có chút đau nhức.
Bên ngoài cửa vang lên vài tiếng "cộc cộc". Anh nhíu mi, cầm lấy điều khiển từ xa, ấn vào nút đỏ phía trên cùng, cánh cửa tự động bật mở.
Đồng Thất cầm trên tay xấp tài liệu, anh ta bước đến trước mặt anh, đôi con ngươi lộ ra vài phần mệt mỏi. Từ khi đặt chân đến New York, họ đã không có thời gian nghỉ nghơi. VNK bị tổn thất nặng nề, Vệ Ảnh lại lục đục nội bộ...bao nhiêu chuyện cùng xảy ra một lúc. Suy cho cùng thì, tất cả đều phải có người giở trò phía sau, không thể nào tất cả xảy ra trùng hợp đến vậy.
Có một điều mà không phải ai cũng biết, kỳ thực Trịnh Thiên Vỹ chính là chủ tịch tập đoàn VNK. Với vai trò là vị chủ tịch bí ẩn, anh từng bước giấu giếm mọi người, thu tóm VNK từ tay Trạch gia. Đồng Thất là thư ký theo sát anh từ năm năm trước, nói nhiều không nhiều, nói ngắn không ngắn. Ít ra là quá đủ để hiểu chủ nhân của mình.
"Tổng giám đốc, đây là danh sách các mặt hàng bị cấm sản xuất mà cảnh sát gửi qua"
Trịnh Thiên Vỹ nhẹ nhàng cầm lấy. Bản viết chữ tiếng Anh chi chít trên mặt giấy trắng. Càng đọc về sau, vẻ mặt anh càng u ám. Môi mỏng nhếch lên, mang theo sự chế giễu. Anh thảy xấp hồ sơ lên bàn, vẫy tay ý bảo Đồng Thất thối lui. Không khí trong phòng dần khôi phục vẻ tĩnh mịch vốn có. Trịnh Thiên Vỹ lấy ra điếu thuốc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kẹp chặt. Chiếc bật lửa màu bạc tinh xảo kề ngay đầu điếu. "Cạch" một tiếng, liền ánh lên ngọn lửa hồng. Trịnh Thiên Vỹ nheo mi mắt, rít một hơi thật sâu hơi thuốc có chút cay cay. Đôi chân nhẹ nhàng đung đưa, vẻ mặt hoàn toàn không có gì gọi là lo lắng hay hoang mang sợ hãi.
Cấm sản xuất rượu đỏ và nước hoa ? Như vậy chẳng khác nào chặn đi đường sống của cả tập đoàn...chỉ sợ, người này tâm tư cũng cao quá rồi.
.
Ngày mai là nghỉ Đông, Trạch Nhiên Nhiên quyết định về Bắc Kinh thăm cha mẹ. Cô trong phòng thu sếp đồ, nhưng hồn phách thì cứ như trên mây. Tin tức Viên Viên vẫn bặt vô âm tín, tuy rằng anh Diệp Thành đang dò la, nhưng cũng không thể làm dịu bớt đi ngọn lửa bập bùng cháy trong cô. Nó nóng, khô rát, khiến cho người khác khó thở cực kỳ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trạch Nhiên Nhiêm vội vàng vơ lấy
"Alo, anh Thành. Có tin tức của Viên Viên chưa?"
Đầu dây bên kia im lặng, lát sau mới vang lên tiếng nói trầm thấp của đàn ông
"Nhiên Nhiên, là anh"
Cô ngẩng người, liền nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Sau khi thấy người gọi đến là Trịnh Thiên Vỹ thì xấu hổ, cô không biết nói gì.
"Sao thế em?" anh khẽ cười.
"Ừm...em, em xin lỗi" cô bẽn lẽn lên tiếng, cắn bờ môi đỏ hồng.
"Đứa ngốc này"
.
Trong phòng le lói vài ánh sáng đèn điện mập mờ. Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve gò má đầy thịt của người phụ nữ. Đôi tay anh như có ma lực, từng dòng điện tê rần theo ngón tay truyền vào từng thớ thịt khiến cô rùng mình. Rất đáng sợ !!! Viên Viên theo bản năng liền ngọ nguậy, cô muốn tránh anh thật xa. Điều này càng làm người đàn ông khó chịu, anh mạnh mẽ đè cô dưới thân, đôi mắt sắt bén nhìn cô, giống như con hổ đói vồ mồi. Thân thể trần truồng trắng noãn, làm anh ta điên cuồng. Đường Nghị tóm lấy mái tóc đen dài của cô, từ khe miệng rít ra từng câu chữ độc tài
"Em sợ tôi ? Em sợ tôi cái gì ? Em nói đi, em nói đi"
Viên Viên mím môi, kiềm nén sự hoảng loạn từ đáy lòng. Từ sau ngày hôm đó, anh chẳng khác nào một tên điên. Luôn miệng bắt cô hứa không rời xa anh, nếu cô không nói, anh sẽ dùng mọi cách hành hạ cô...rất đau khổ.
"Em...em không" Viên Viên lắp bắp mở miệng, đến khóe môi đều run lên bần bật.
Đường Nghị rất hài lòng với câu trả lời của cô. Anh chôn đầu mình vào hõm cổ đầy mùi hương sữa tắm, hít một hơi thật sâu.
"Tốt, như vậy là tốt" anh lầm bầm, theo kiểu chẳng khác nào một kẻ biến thái.
Viên Viên nghĩ đến bản xét nghiệm mình thấy ở đầu tủ lúc sáng...liền bất giác run người...
Anh...anh ta là kẻ điên !!!!
~ Hết~