Thượng Tâm từng nghĩ tới, có một ngày Thần Tri Thư sẽ cầu hôn với cô. Lãng mạn làm trước mặt người cả nhà, cầm hoa hồng và cầm chiếc nhẫn kim cương quỳ một chân xuống nói"Tâm Tâm, gả cho anh đi." Hoặc là lúc cùng cô nắm tay đi dạo lung tung, đột nhiên nói" ngày mai, Hai chúng ta đi đăng kí kết hôn đi." Hay là, mang theo tính khí thiếu gia bá đạo, tiện tay đem hộp nhẫn ném cho cô, trực tiếp cùng mọi người tuyên bố " Ngày mai con sẽ kết hôn cùng Tâm Tâm, mấy anh cũng cũng phải tới uống rượu mừng."
Chỉ là, mặc kệ cô đã từng nghĩ, Thần Tri Thư dùng hình thức nào cầu hôn cô, đáp án của cô đều giống nhau, hoặc là xấu hổ, hoặc là thẹn thùng, hoặc là cô bốc đồng dậm chân một cái, mặc kệ như thế nào, cô đều sẽ nói" Được" .
Nhưng giờ phút này, Thần Tri Thư dùng phương thức cô chưa bao giờ nghĩ tới, cùng giọng nói này cầu hôn cô, cô lại giật mình, cũng bị kinh sợ, đại não không ngừng cảnh báo, mà cô lại dùng một cái đáp án chưa bao giờ nghĩ tới mà trả lời hắn.
"Anh Thần, em không thể gả cho anh." Trong âm thanh của cô còn mang theo một tia mờ mịt, cả người đều ngây ngốc, cô nói "Anh nên cưới cô gái mà anh thích, em không phải người trong lòng anh."
Thần Tri Thư ôm cô thật chặt "Tâm Tâm, chính là em, em chính là người mà anh thích, chính là người mà anh muốn kết hôn nhất . Ngày ấy, em trông xem tất cả, anh đều nguyện ý giải thích với em." Hắn buông cô ra, chuyển sang Thượng Trạm Bắc "Cha nuôi, hôm nay người để cho con tới, chính là để cho con nghe những thứ này, nhìn thấy những thứ này đúng không? Con đã nghe thấy, cũng nhìn thấy, nhưng con vẫn muốn kết hôn với Tâm Tâm, bởi vì con thật lòng thích cô ấy. Hơn nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, con đều muốn cưới cô ấy."
Cục diện này, căn bản không nằm trong dự liệu của Thượng Trạm Bắc. Ông không muốn con gái của mình bị thiệt thòi, càng không nghĩ tới con gái mình sẽ có tình cảm đối với người đàn ông xảy ra quan hệ cùng với cô, lại càng không nghĩ đến Thần Tri Thư sẽ cầu hôn lúc này.
Nét mặt thủ trưởng Thượng không kém hơn con trai mình bao nhiêu, hiển nhiên là có chút không thể tiếp nhận .
Chỉ có Hạ Hâm Hữu, sau khi ổn định cảm xúc, đứng lên "Tri Thư, Tâm Tâm còn nhỏ, còn chưa thể nghĩ tới chuyện lập gia đình, nếu như việc cầu hôn của con là để bày tỏ tâm ý, mẹ nuôi đều thấy được, cũng cảm nhận được. Chỉ là, đối với hôn sự, Tâm Tâm còn có tình cảm của nó, làm cha mẹ của nó, ta với cha nuôi cũng sẽ không tham dự quá nhiều, chỉ cần nó thích là tốt, chúng ta cũng sẽ không phản đối. Chúng ta nhìn con lớn lên, ta cũng hi vọng con có thể cùng Tâm Tâm tiến tới với nhau, nhưng cuối cùng các ngươi có thể đi đến với nhau hay không, thì còn phải xem duyên phận ."
Những lời này, không phải là nói cho mọi người, quyền lựa chọn ở trong tay Thượng Tâm.
Thiệu Phi Phàm cau mày nhìn Thượng Tâm có chút ngây ngô.
Thiệu Phi Trì lại sợ em trai mình bị mất cơ hội liền lên tiếng " Nhà họ Thiệu chúng ta không thể nào làm mà không chịu trách nhiệm được, chỉ cần Thượng tiểu thư nguyện ý, ý của ta là trước tiên có thể đính hôn, chờ Thượng tiểu thư đủ tuổi, học xong rồi, là có thể cử hành hôn lễ."
"À?"
"A!"
Thượng Tâm cùng Thiệu Phi Phàm cơ hồ là cùng đồng thanh"A" ra ngoài, chỉ là một người là không hiểu ra sao, một người là thẹn quá thành giận.
Thượng Tâm đang không hiểu gì, vòng vo rất nhiều vòng mới quay tới, chú Thiệu nói để cho cô cùng Thiệu Phi Phàm đính hôn? Nhưng tại sao? Mắt to chớp chớp, con ngươi vòng rồi lại vòng, tầm mắt cô quét một vòng mọi người ở trong phòng, sau đó rơi xuống trên người Thiệu Phi Phàm "Anh cũng muốn lấy tôi sao?"
Thiệu Phi Phàm vừa muốn nói, liền bị Thiệu Phi Trì hung hăng cho một đấm ở trên bụng, chỉ có thể kêu"Nha" một chút, Thượng Tâm giống như hiểu cái gì, liền gật đầu một cái.
Cái gật đầu này, làm tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Thần Tri Thư không dám tin, Thiệu Phi Phàm trợn mắt há hốc mồm, Thiệu Phi Trì lại rất vui mừng, thủ trưởng Thượng không rõ chân tướng, Hạ Hâm Hữu có chút lo lắng, Thượng Trạm Bắc lại không giải thích được. . . . . .
Tòa nhà lớn của nhà họThượng, hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi. . . . . .
Thượng Tâm cũng mơ mơ màng màng, căn bản không biết là cô tùy tiện gật đầu như vậy, đại biểu cho cái gì? Cho đến khi bị anh tức giận lôi kéo cô ra khỏi nhà họ Thượng, có chút tức giận chất vấn cô "Cô nha vì cái gì mà muốn gả cho tôi?"
"Tôi nói muốn gả cho anh lúc nào?"
". . . . . ." Thiệu Phi Phàm ngẩn ra "Vậy cô gật đầu làm gì?"
Thượng Tâm nhíu nhíu mày "Tôi hỏi anh, anh cũng muốn lấy tôi sao? ’ anh lại nói được, tôi bày tỏ đã biết, liền gật đầu một cái a."
"Cô. . . . . .Cô. . . . . ." Thiệu Phi Phàm tức đến không biết phải làm gì, cô nương này cố ý muốn chỉnh anh đây mà.
Hít sâu, anh hô hấp sâu hơn, lặp lại vô số lần sau, anh đem hết khả năng dùng giọng điệu bình dị gần gũi hỏi cô "Vậy cô lại nói chúng ta cùng giường chung gối, còn nói tôi ngủ cùng cô, tôi ngủ cùng cô lúc nào?"
"Chúng ta chính là cùng giường cùng gối nha, liền cùng ngủ một giường lớn trong phòng ngủ, chúng ta cùng nhau ngủ không phải sao? Chúng ta cùng nhau ngủ, chính là anh ngủ cùng tôi...tôi ngủ cùng anh, có cái gì không đúng sao?" Thượng Tâm nói cực kỳ thản nhiên, không mang theo một tia làm bộ.
Thiệu Phi Phàm cũng hết ý kiến, anh khóc không ra nước mắt liền cười mấy tiếng, tay nắm chặt lại, nín nửa ngày, mới nói được một câu, "Được, cô thật giỏi, Thượng Tâm, Thiệu Phi Phàm tôi gặp cô, xem như tôi gặp được cực phẩm rồi."
Thượng Tâm còn là mơ hồ cùng ngu ngốc, mãi cho đến khi Thiệu Phi Phàm chán ngán cùng thất vọng, đem mọi chuyện tiền nhân hậu quả giải thích một lần cho cô, cũng giải thích rõ hơn chuyện lần trước, nha đầu này mới hiểu một chút. Chỉ là vừa hiểu, nha đầu này liền bắt đầu khóc lên.
"Cô khóc cái gì, nên khóc chính là tôi có được hay không?"
Thượng Tâm vẫn là nhịn không được nước mắt, ủy khuất hỏi "Vậy làm sao bây giờ? Tôi không muốn gả cho anh nha!"
"Cô cho rằng tôi muốn cưới cô sao!" Thiệu Phi Phàm hung hăng đả thương một chút tự ái, liền trừng mắt tức giận "Người kia anh Thần của cô, không phải muốn kết hôn với cô sao, cô dứt khoát đồng ý gả cho hắn, chuyện này liền đơn giản."
Không đề cập tới Thần Tri Thư thì thôi, nhắc tới nước mắt Thượng Tâm liền chảy "Anh Thần không thích tôi, anh . . . . . anh ấy thích người khác, tôi nhìn thấy anh ấy và người khác. . . . . . Trên giường." Cuối cùng nói hai chữ nhỏ nhất.
Thiệu Phi Phàm không cần đầu óc cũng có thể đoán được đại khái, nhìn cô khóc như vậy, liền thở dài, ông trời để cho hắn đụng vào tiểu cô nương như vậy, thật là đau đầu. Giơ tay lên rút mấy tờ khăn giấy, nghiêm túc nâng khuôn mặt của cô lên "Được rồi, khóc như vậy liền dừng thôi. Vì người đàn ông đó mà khóc, có đáng sao!"
Thượng Tâm rất sợ Thiệu Phi Phàm nói lớn tiếng, cô liền lập tức nén nước mắt trở về, hình như cũng thành thói quen rồi. Bỉu môi, khẽ nức nở nói"Vậy chúng ta làm thế nào đây?"
Có thể làm sao?"Rau trộn!" Không thể nhịn được anh liền khạc ra hai chữ, nói xong đôi mắt Thượng Tâm hàm chứa nước mắt nhìn hắn.
Vẻ mặt này của cô, hình như Thiệu Phi Phàm nhìn thích thú như vậy, không lâu sau, anh liền lạnh mặt không nhịn được"Xì" một tiếng bật cười. Vỗ đầu cô, "Đồ ngốc, thật không biết về sau người nào xui xẻo sẽ lấy cô về nhà."