Bữa tiệc đính hôn được tổ chức tại Kim Đỉnh, người Nhà họ Thượng cộng thêm người nhà họ Thiệu cộng thêm người của Đàm Nhã Văn, nhìn bàn tròn lớn, từ vị trí Thượng thủ trưởng bắt đầu có chút pha trộn, một nửa quân trang một nửa mặc đồ thường.
Quân trang bên này dĩ nhiên là của nhà họ Thiệu, nhà họ Thiệu có 4 người con, trừ Thiệu Phi Phàm làm cảnh sát, còn ba người còn lại đều là quân nhân, tuy nói người con thứ ba làm ở trường học, nhưng cũng là bộ đội.
Không khí cũng không quá trang trọng hai vị ông cụ gặp mặt, đụng một ly lại vui mừng. Các anh của Thiệu Phi Phàm nói chuyện cùng Thượng Trạm Bắc cũng coi như thân thiện, Đàm Nhã Văn nhìn vẻ mặt Thượng Tâm nói không ra buồn vui, từ trong túi lấy ra một hộp trang sức."Tâm Tâm, đây là quà mà mẹ nuôi mừng con đính hôn, đã sớm mua, vốn định chờ con cùng Thần. . . . . ."
"Nói lời này làm gì." Ông đẩy bà một cái, đem hộp trang sức trực tiếp đưa cho Thiệu Phi Phàm, "Tiểu tử, đây là đồ cưới chúng ta cho con gái nuôi, cậu phải giữ láy, dám khi dễ con gái nhà chúng ta cẩn thận tôi sẽ xử lý cậu."
Thiệu Phi Phàm siết hộp trang sức, qua tay đặt ở bên cạnh bàn, cười cười gật đầu cũng không nói gì.
Vành mắt Thượng Tâm có hơi hồng, lôi kéo Đàm Nhã Văn nói "Mẹ nuôi" lại không biết nói gì. Chỉ là, lúc này, nói hay không nói có cái gì khác biệt? Nhớ tới bóng lưng Thần Tri Thư rời đi đêm hôm đó, còn có những lời nói tức giận kia, nước mắt Thượng Tâm liền dừng ở hốc mắt.
Trưởng bối đều ở đây, trường hợp này cô không dám khóc, cho nên vẫn cắn răng không nói câu nào, sợ há miệng, nước mắt liền rớt xuống. Thiệu Phi Phàm ngồi ở bên người cô, nhìn nha đầu này muốn cắn bể đôi môi mình hay sao, anh cũng có chút tức giận, gắt gao siết chặt tay của cô, ai mời rượu anh nâng chén liền uống.
Tiệc cưới xong xuôi, Thượng Tâm muốn cùng người nhà trở về, Thiệu Phi Phàm có chút khó chịu, nắm tay cô không buông. Thiệu Phi Trì nhìn thấy cười cười " vợ chồng mới muốn ở với nhau một lát, ông cụ chớ không yên lòng, chỉ chốc lát nữa tôi sẽ tự mình đưa Tâm Tâm trở về nhà họ Thượng."
Thượng thủ trưởng gật đầu, Thượng Trạm Bắc tất nhiên không tiện nói gì mang theo vợ, cùng con trai trở về nhà. Người nhà họ Thiệu cũng thức thời tránh đi, cho hai người một chút không gian riêng.
"Anh cầm cổ tay của tôi cũng đỏ rồi, mau buông ra." Thượng Tâm mở miệng, nhìn cổ tay mình liền cau mày.
Thiệu Phi Phàm cũng không buông tay, giận dỗi cho nên lại càng dùng sức thêm "Thượng Tâm, mặc kệ chúng ta đính hôn thật hay là giả, cũng nên tôn trọng đối phương."
Thượng Tâm trừng anh "Có ý tứ gì?"
"Ý tứ đúng là, cô muốn hợp lại cùng Thần Tri Thư tôi không có ý kiến, chỉ là cô phải hiểu, trước khi chúng ta giải trừ hôn ước, cô ôm ôm ấp ấp cùng hắn. Tôi không muốn bị người ta nói mình bị đội nón xanh (cho cắm sừng) mình còn không biết."
"Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?"
"Tôi nói cái gì cô không biết sao?" Thiệu Phi Phàm hất tay của cô ra, đi ra ngoài hành lang khách sạn " đêm hôm đó tôi đều nhìn thấy cô ôm ôm ấp ấp cùng hắn, cô còn không thừa nhận? Thượng Tâm, trước kia tôi làm sao lại không phát hiện, cô là người không thành thật đây? Còn không thừa nhận!"
Hình như Thượng Tâm kịp thời phản ứng, cô bật cười "Ngày đó là một hiểu lầm, tôi cùng anh Thần đều trong sạch, anh náo cái gì?" Nói hết lời, mặt mày cô nhảy lên "Thiệu Phi Phàm, anh biết bây giờ anh giống cái gì không?"
Thiệu Phi Phàm nhíu mày sờ mũi một cái, "Cái gì?"
"Ghen. Sẽ không ăn dấm của tôi chứ?" Cô cực kỳ kinh ngạc kêu ra ngoài, một giây kế tiếp, người cô liền bị Thiệu Phi Phàm ôm vào trong ngực, miệng bị hung hăng che kín. Bên tai truyền tới tiếng uy hiếp, "Nói hưu nói vượn, Thiệu Phi Phàm tôi sẽ ghen với cô? Vô nghĩa! Thượng Tâm, tôi cho cô biết, tuy nói chúng ta đính hôn là giả , nhưng cũng phải có những cái cần phải để ý ."(câu cuối cùng mình chém vì không hiểu lắm,he)
Thượng Tâm ô ô hai tiếng bày tỏ mình đồng ý, mới được buông ra.
"Thứ nhất, cô không được tiếp xúc quá thân mật với người khác phái, làm cho người khác hiểu lầm, tạo thành rắc rối cho tôi."
"Anh cũng giống vậy!"
"Tiếp theo, nếu như gặp được người trong lòng, trước tiên phải thông báo cho đối phương để đối phương còn chuẩn bị."
"Đồng ý!"
"Cuối cùng, trong lúc đó phải phối hợp với đối phương khi có tụ hội, chờ thời điểm chúng ta tách ra phải đem hết toàn lực trấn an người nhà của mình, không để cho người nhà gây ra phiền toái cho đối phương."
"Đồng ý!"
Thượng Tâm ngẩng đầu lên, một bộ dáng vẻ kiêu ngạo. Thiệu Phi Phàm lại thấy chưa đủ khuyến khích, thậm chí có chút ủ rũ cúi đầu. Chỉ là, nghe cô nói một đêm kia là hiểu lầm, tức giận của anh cũng vơi đi rất nhiều.
Bởi vì uống rượu, cộng thêm những ngày qua nghỉ ngơi không đúng, dạ dày lại bắt đầu kháng nghị. Anh dựa vào vách tường, lòng bàn tay đặt ở dạ dày.
"Anh đau bao tử?"
"Không có việc gì."
Không có việc gì rốt cuộc vẫn không là đau à? Thượng Tâm rất không hài lòng với đáp án này, cô liền nâng váy đi tới phía trước, cùng phục vụ nói hai câu, rồi xoay người trở lại bên cạnh Thiệu Phi Phàm, trong tay có nhiều hơn một hộp thuốc bao tử."Cho anh, trước trở về ăn cơm rồi uống thuốc, rồi đi ngủ. Chú Thiệu nói anh làm việc ăn cơm không đúng, bà nội tôi nói ăn cơm không đúng giờ dễ dàng mắc phải bệnh bao tử. Tôi đi về trước đây, đi về trễ, ba tôi sẽ mắng."
Thiệu Phi Phàm đưa Thượng Tâm ra khỏi khách sạn, thấy cô lên xe Thiệu Phi Trì mới xoay người lên xe Thiệu Lão. Ông cụ liếc nhìn thuốc bao tử trong tay anh, cười một tiếng "Là một cô nương tốt, tiểu tử ngươi phải đối đãi tốt với người ta."
Lần đầu Thiệu Phi Phàm không phản bác lời của ông, vẻ mặt không rõ chuyển sang cửa sổ, nhìn mây theo tốc độ xe nhanh chóng thoáng qua ngoài cửa sổ.
Sau khi kết thúc bữa tiệc đính hôn, anh cùng Thượng Tâm đều rất phối hợp thực hiện quy định, tự nhiên sống qua ngày. Thỉnh thoảng Thượng Tâm sẽ trốn người nhà, đi vào trong đội tìm anh ăn bữa cơ ở phòng ăn Cảnh Đội, sẽ ở phòng làm việc của anh ngây ngốc gần nửa ngày. Thiệu Phi Phàm lúc này mới phát hiện, miệng cô nương này cũng rất có thể nói.
Anh bận nhìn bản án, tự nhiên không rãnh theo cô. Thượng Tâm một mình chơi, vừa chơi vừa nói chuyện."Thiệu Phi Phàm, phong thủy phòng làm việc này rất tốt, tọa bắc triều nam(cái này mình không hiểu lắm), thông gió hóng mát." Thiệu Phi Phàm liếc mắt xem thường nói"Kín gió sẽ chết người."
Thượng Tâm lè lưỡi nói tiếp, dù sao cô nương này luôn có chuyện nói không hết.
Đội trưởng nghe vị hôn thê của anh tới, cố ý tới đây nhìn một chút, vừa vào cửa, cực kỳ nhiệt tình hô một tiếng"Em dâu" trong nháy mắt làm cho Thượng Tâm kinh ngạc. Chỉ là Đội trưởng nhìn Thượng Tâm cũng có chút kinh ngạc"Em dâu" có phải còn quá nhỏ hay không?
Thiệu Phi Phàm thấy thế nào cũng phải hai mươi tám hai mươi chín rồi, hắn là người ăn ngay nói thẳng không quanh co lòng vòng liền hỏi thẳng em dâu này " Em đâu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"20." Thiệu Phi Phàm báo nhiều hơn một tuổi, liếc nhìn Thượng Tâm cảnh cáo cô chớ lắm mồm.
20 cũng không lớn, đội trưởng cười mập mờ, thọc một chút Thiệu Phi Phàm "Anh em, cậu sẽ không ở thời điểm người ta còn vị thành niên liền đem người ta lừa về chứ!"
Thiệu Phi Phàm rất khinh bỉ nhìn anh ta "Anh nghĩ rằng tôi giống như anh, tiểu đồng chí nhà chúng tôi tuyệt đối là tự nguyện cùng tôi, chuyện lừa gạt bịp bợm không phải là việc cảnh sát nên làm."
"Stop!"
Thượng Tâm nghe vậy không nhịn được"Xì" một tiếng bật cười, mắt to nháy mắt, khóe miệng có hai lúm đồng tiền cực kỳ xinh đẹp, nhìn thần sắc sáng ngời." đội trưởng, tôi năm nay mới quen Thiệu Phi Phàm, cho nên anh ấy cũng không phải lừa vị thành niên."
"Mới biết không tới một năm liền đính hôn?" đội trưởng trừng mắt, quay đầu vỗ vỗ Thiệu Phi Phàm "Được nha người anh em, ngươi cũng rất nhanh, còn cưới chui."
Thiệu Phi Phàm, hung tợn trừng mắt Thượng Tâm để cho cô chớ nói lung tung, mới giải thích "Này không sợ cô tuổi còn nhỏ chạy mất, nên đánh nhanh thắng nhanh sao!"
Đội trưởng cười to, xem một chút nói "Chị dâu cậu cũng sắp đến, đừng để cho em dâu đi về, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm."
"Được." Thiệu Phi Phàm đồng ý, rồi đưa đội trưởng ra khỏi phòng làm việc, trở lại liền nhìn thấy Thượng tâm hướng về phía cửa le lưỡi.
Đầu lưỡi ở giữa cánh môi nhẹ nhàng, dí dỏm lại không mất vẻ đáng yêu, trong nháy mắt, anh đột nhiên cảm thấy một bộ vị của thân thể lập tức liền bị trêu chọc, anh cũng đã không thể bình tĩnh.
* * *