Cẩn Nương cảm kích nhìn qua, một cái đầu cắm đầy trâm ngọc, dường như hận không thể đem tất cả trang sức treo trên người. Một nữ nhân xinh đẹp động lòng người mang theo ma ma và nha hoàn đang đi tới, cười nói: "Vương Phi còn chưa dậy? May mắn, ta còn tưởng rằng mình đến chậm. Ai nha, xem trí nhớ này". Nói xong, liền tiến lên hành lễ, "Thần thiếp tham kiến La sườn phi, Lưu thứ phi, Lý tỷ tỷ, Liễu muội muội. Hôm nay mọi người đến sớm."
Người này tự bản thân nói chuyện, không thèm để ý trong mắt mọi người đầy vẻ khinh bỉ. Đúng vậy, lần này bốn người La sườn phi lại nhất trí chung một thái độ, đều khinh bỉ nhìn vị phu nhân kia. Mà ngay cả người đoan trang, thận trọng như Liễu mỹ nhân cũng lộ ra ánh mắt khinh thường.
Lập Xuân giải thích: "Tiểu thư, vị này ở gần viện chúng ta: Ôn di nương. Mẹ nàng là thương nhân ở Giang Nam chuyên về muối."
Nha đầu này lại cố ý nói thêm về bối cảnh của Ôn di nương, chẳng lẽ là muốn nói cho nàng biết, Ôn di nương này là kẻ giàu có, cho nên mới có thể ở trước mặt mọi người như vậy sao? Nếu là thế thì cũng thuận tiện giải thích được vì sao Ôn di nương ăn mặc sang trọng như vậy, Cẩn Nương thấy nàng suốt buổi cứ thao thao bất tuyệt nào là: tối hôm qua ăn cái gì, sáng sớm hôm nay chọn lựa y phục như thế nào. Tiếp theo mới nhìn đến trên người nàng.
"Ồ, hôm nay có người mới à? Xem mắt của ta thật vụng về, thế nhưng lại không phát hiện". Ôn di nương vừa nói vừa tiến lên kéo tay Cẩn Nương, "Đây là Lục muội muội sao? Thật đúng là khả ái, xinh đẹp. Vương gia nhất định sẽ thích ngươi nha."
Sắc mặt Cẩn Nương tái nhợt, rốt cục giãy khỏi tay Ôn di nương, "Tham kiến Ôn di nương, Ôn di nương nói đùa rồi".
"Ai nha, Lục muội muội, ta cũng không nói giỡn a. Không tin ngươi cứ hỏi Lưu thứ phi xem". Rồi quay sang hỏi, "Lưu tỷ tỷ ngươi nói có phải hay không?". Ôn di nương nhìn Lưu thứ phi, hai người mắt đi mày lại.
Lưu thứ phi che miệng cười khẽ, "Ôn di nương, ngươi là người sống lâu năm trong phủ, cũng đừng khi dễ Lục tiểu thư. Bất quá Ôn di nương nói không sai, trước đó, ta còn cùng La tỷ tỷ tranh luận. Lục tiểu thư như vậy, nhất định có thể khiến Vương gia thích".
"Ta đã nói mà, mắt của ta không sai đâu". Ôn di nương cười đắc ý.
"Đủ rồi. Ta thấy hai ngươi thật chẳng ra làm sao cả. Ôn di nương, nơi này là Hỉ Nhạc Đường, ngươi không ở trong viện của mình ngây ngốc, lại đến đây làm chi? Ngươi còn không nhớ chút phép tắc nào sao? Ngươi đem nơi này thành cái gì? Thu hồi bộ dạng của ngươi lại đi, đừng có cả ngày đi ra ngoài làm mất mặt. Nếu không, đừng trách ta đến trước mặt Vương phi, nói với người hảo hảo quản thúc ngươi". La sườn phi chán ghét nhìn Ôn di nương, lại trừng mắt Lưu thứ phi, "Lưu muội muội, ngươi vào Vương phủ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cũng không hiểu quy củ. Ta thấy mấy năm nay ngươi thật sự là sống uổng phí".
"Ngươi. . . . . ." Lưu thứ phi tức giận đến sắc mặt kéo căng, cuối cùng cũng không có cười nữa.
Lại thấy Ôn di nương, bị mắng đến thế nhưng cũng không thèm để ý, "Ai nha, La tỷ tỷ là người chỉ dưới Vương phi, giáo huấn ta cũng là lẽ thường. Nhưng mà ngay cả Lưu tỷ tỷ cũng giáo huấn như vậy để làm chi nha, dù gì Lưu tỷ tỷ cũng là người được trong cung hạ chỉ sắc phong. La tỷ tỷ ngươi nửa điểm thể diện cũng không cho nàng, ngươi khi dễ người ta như vậy, mọi người đều xem không vừa mắt a!"
Cẩn Nương cảm giác tim đang đập kịch liệt, một cái di nương nho nhỏ cũng dám ở trước mặt hai đại nhân vật này châm ngòi thị phi, nàng dựa vào cái gì? Chuyện ở Vương phủ này, thật sự xem không hiểu.
"Làm càn, nơi này ngươi có tư cách nói chuyện sao?". La sườn phi giận dữ, "Vả miệng nàng cho ta".
"A ——". Ôn di nương kêu to, "La sườn phi, ngươi dựa vào cái gì vả miệng của ta? Nơi này là Hỉ Nhạc Đường, Vương phi cũng chưa lên tiếng, ngươi làm ra vẻ chủ tử gì chứ. Luôn miệng nói quy củ, ta xem La sườn phi ngươi, quy củ cũng không được tốt lắm".
La sườn phi tức giận đến xắn tay áo lên, muốn đích thân động thủ đánh vào mặt Ôn di nương. Một màn này kinh hãi đến nỗi cằm của Cẩn Nương muốn rớt ra, này . . . . này, sự tình như thế nào lại thành cái dạng này. Lệ Chi sợ tới mức hai chân run rẩy, chưa gặp qua chuyện này bao giờ a! Lập Xuân, Lập Hạ nhưng thật ra rất ngoan ngoãn, nhìn vẫn trấn định nhưng nhìn tay các nàng có chút run run, hiển nhiên cũng là sợ hãi vô cùng.
"La tỷ tỷ dừng tay". Lưu thứ phi đúng lúc đứng lên.
Ôn di nương rất tinh quái, thấy Lưu thứ phi vì nàng mà ra mặt, cũng không uổng công mình giúp đỡ nàng ta kích động La sườn phi, vội vàng trốn ra phía sau Lưu thứ phi.
Lý phu nhân hèn mọn nhìn Ôn di nương, đồ yêu tinh gây chuyện. Vương phi còn cố tình giữ nàng lại, cũng không biết là có ý gì. Lý phu nhân chán ghét, lui ra phía sau từng bước, cách nữ nhân điên này xa một chút.
Lưu thứ phi trực tiếp chống lại La sườn phi, đây chính là trò hay a! Bọn hạ nhân tuy rằng cúi đầu, nhưng mà hai tai đều dựng thẳng lên, chuẩn bị xem kịch vui.
Ngay thời khắc hết sức căng thẳng, cửa phòng bên trong mở ra, Phòng ma ma hầu hạ bên người Vương phi đi ra, nhìn lướt qua mọi người, "Vương phi đã dậy". Ma ma này vẫn đứng ở cửa, cũng không tránh ra, ý tứ cũng không để cho người nào đi vào, "Vương phủ của chúng ta xem trọng nhất là quy củ, Vương phi và Vương gia vô cùng chán ghét có người tranh cãi ầm ĩ. Nói một ngàn, một vạn lần nữa. Tất cả mọi người phải tuân theo quy củ, Vương phi thích yên tĩnh, không thích huyên náo. Các ngươi còn tại cửa làm ầm ĩ hay là xem lời nói của Vương phi như gió thoảng bên tai?"
Mọi người cúi đầu, Lưu thứ phi thật ảo não, hôm nay đúng là thất sách. Ôn di nương lo lắng, sợ rằng Vương phi sẽ đem nàng ra khai đao a! Còn lại là La sườn phi vẻ mặt không phục, xem thân phận của nàng, trừ bỏ Vương phi thì trong phủ này, nàng tuyệt đối có tư cách quản giáo những người khác. Nhưng mà cái ả Lưu thứ phi này, nàng không có thực lực đè đầu nàng ta.
Phòng ma ma nhìn mọi người, đem biểu tình mọi người thu vào mắt, cuối cùng dừng ở trên người Cẩn Nương. Cẩn Nương trong lòng vừa động, thân thể không khỏi đứng thẳng tắp, cúi đầu, không dám nhìn loạn.
Lúc này, lại một nha hoàn trong phòng bước ra, tiếng cười thanh thúy, "Phòng ma ma cũng đừng nghiêm túc như vậy, cẩn thận làm mọi người sợ. Vương phi cho ta tới nói một tiếng, mời các vị chủ tử vào."
Phòng ma ma quay đầu lại nhìn Xuân Phân, "Vương phi tốt không?"
"Phòng ma ma yên tâm, có Hạ Hà tỷ tỷ ở đó, nhất định là không xảy ra việc gì".
Phòng ma ma nghe xong gật đầu, nhân tiện nói: "Như thế thì tốt", mới quay sang nhìn mọi người: "Các vị chủ tử, mời vào. Lão nô cậy già lên mặt nên nhiều lời, các vị chủ tử thấy Vương Phi hiền lành, không nói. Bởi vậy tất cả mọi người đã quên? Quên cũng không sao hết nhưng cũng nên nhớ tính tình của Vương Phi, nếu Vương phi thật sự tức giận, chỉ sợ các vị chủ tử khó mà sinh tồn".
Trong lòng mọi người run rẩy, đều nhớ tới bản lĩnh cùng thủ đoạn của Vương phi, trong lòng có chút sợ hãi. Cẩn Nương không biết như thế nào nhưng nghĩ thầm, Vương Phi là nữ nhân tôn quý nhất Vương phủ, lại quản thúc một nơi lớn thế này, nhất định là người có bản lĩnh. Nhìn thấy từng cảnh tượng trên đường, đều gọn gàng ngăn nắp, dĩ nhiên Vương phi này tề gia rất là lợi hại.
Cẩn Nương đi ở sau cùng, thả chậm cước bộ theo mọi người vào phòng trong. Ôn di nương đi ở phía trước nàng, tuy rằng miệng mồm hay nói linh tinh nhưng hiện tại lại vô cùng yên tĩnh. Cẩn Nương vừa bước vào vừa đánh giá xung quanh, đối diện cửa lớn có hai cái ghế, rõ ràng là chổ Vương phi và Vương gia ngồi. Dưới nữa có bốn ghế dựa cho nhóm người La sườn phi dựa theo thứ bậc ngồi. Ôn di nương và Cẩn Nương chỉ có thể ở bên cạnh đứng, không tư cách có ngồi.
Cẩn Nương âm thầm gật gật đầu, xem ra ở nơi này, chỉ có phẩm cấp mới có an tọa. Không biết đến bao giờ mình mớig có một chỗ ngồi như thế này nữa?! Sau khi suy nghĩ vẩn vơ, Cẩn Nương liền nhanh chóng thu lại tâm tình, mắt xem mắt, mũi xem mũi, yên tĩnh chờ Vương Phi ra.