"Thanh Hồng tỷ tỷ vất vả rồi, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm phiền tỷ tỷ tự mình đi được. Lệ Chi, mang hà bao ta đã làm vài ngày trước đến mau. Xem như một chút tâm ý của ta, mong Thanh Hồng tỷ tỷ nhận cho". Cẩn Nương khách khí nói
Thanh Hồng ngay cả nhận cũng không dám, thấy thế Cẩn Nương liền khuyên đôi câu, "Thanh Hồng tỷ tỷ không cần khách khí với ta, ta sắp xuất giá rồi nên sau này chẳng biết lúc nào có thể gặp lại. Xin tỷ tỷ nhận lấy hà bao, xem như là vật để tưởng niệm."
Thanh Hồng chần chừ nhưng nghĩ đến tình cảnh Lục Cẩn Nương, Thanh Hồng sẽ không ngốc mà suy nghĩ giống như những người khác, cho rằng Tam tiểu thư đi nơi đó là hưởng phúc, chỉ sợ phải chịu giày vò.
"Vậy nô tỳ xin nhận". Dừng một chút, lại nói: "Tam tiểu thư là người có phúc, nô tỳ thật tâm mong mỏi tiểu thư có thể vinh quang trở về."
"Đa tạ tỷ tỷ"
Cẩn Nương và Anh Đào theo Thanh Hồng đi gặp Lục lão phu nhân, còn Lệ Chi ở lại trông giữ nội viện. Lão phu nhân vừa thấy Cẩn Nương, nhất thời đau xót kêu lên: "Cẩn Nương đáng thương của ta, đều là phụ thân ngươi liên lụy rồi"
Cẩn Nương vành mắt liền ướt át, nhào vào trong ngực Lão phu nhân, "Nội tổ mẫu, cháu gái không nỡ rời xa người."
"Nội tổ mẫu cũng không nỡ a, đều do phụ thân ngươi không có bản lĩnh, làm ra chuyện nguy hiểm lại để nữ nhi mình phải chịu khổ. Đúng là vô dụng mà, chỉ tội Cẩn Nương của ta."
Lục Cẩn Nương liều mạng lắc đầu, nước mắt làm ướt vạt áo của Lão phu nhân. Giờ khắc này, nàng chỉ muốn thật thống khoái khóc một trận, đem tất cả ủy khuất, bi thương khóc hết lên. Lão phu nhân vỗ lưng Cẩn Nương, cũng chảy nước mắt theo nàng, "Thật là khó cho ngươi, khóc đi. Khóc lên thì tốt rồi."
Hai bà cháu cùng nhau khóc, mấy nha đầu trong phòng cũng lau nước mắt. Tần phu nhân nghe tin, thầm than một tiếng nhưng lại bất lực. Lúc này xuất hiện trước mặt Lão phu nhân, chỉ sợ Lão phu nhân xem nàng như cừu nhân mà mắng.
Khóc một trận đủ rồi, trong lòng Cẩn Nương cũng thoải mát một chút. Lão phu nhân lôi kéo Cẩn Nương nói, "Ngươi là một hài tử tốt, chỉ là phụ thân ngươi thật đáng trách. Mà thôi, chuyện cũng đã xảy ra, bà lão như ta chỉ trông mong ngươi có thể tốt, khi nào cần cúi mình thì phải chấp nhận, dù sao chổ kia nhất định là sống không dễ dàng. Ngươi lại là.... thôi...Thanh Hồng, đi đem cái hộp kia đến."
Thanh Hồng nghe phân phó liền từ phòng trong mang ra một cái hộp bằng gỗ, nhìn có chút lâu năm. Lão phu nhân cầm lấy, nói với Cẩn Nương," Ngươi đến vương phủ rồi, mọi việc cũng không dễ. Bất quá bên người phải có tiền bạc để phòng thân, trong lòng cũng dễ chịu hơn. Đây là một chút tiền riêng của ta, mau cất giữ đi. Hãy sống cho tốt, nơi đó cũng không phải là nơi chúng ta có thể đùa giỡn, biết không hả?"
Cẩn Nương vốn đã ngừng khóc, nhất thời lại chảy xuống, "Nội tổ mẫu, cháu gái hiểu mà. Chỉ là cháu gái không thể nhận được."
"Hải tử ngốc, không có tiền phòng thân thì ngươi nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ muốn lão bà như ta nhìn ngươi khổ cực sao? Ngoan, nhận lấy. Huynh đệ của ngươi đều là người hiểu chuyện." Tài sản riêng của Lão phu nhân, theo lý sẽ để lại cho nhi tử hoặc là tôn tử. Nếu cho Cẩn Nương thì những tôn tử, tôn nữ khác cũng nên có một phần. Lão phu nhân nói thế chỉ là cho Cẩn Nương không suy nghĩ nhiều.
Cẩn Nương khóc, gật đầu: "Tạ ơn Nội tổ mẫu, cháu gái bất hiếu. Sau này không thể ở bên cạnh hầu hạ người, lão nhân gia người nhớ giữ gìn sức khỏe."
"Tốt, tốt. Ngươi cũng vậy. Ta thật mong chờ ngươi có một chút tiền đồ, tương lai lão bà này có thể nương nhờ."
Hai bà cháu lại khóc lớn một hồi, sau cùng có mấy nha đầu ra sức khuyên. Cẩn Nương cũng lo lắng thân thể Lão phu nhân chịu không nổi, liền cáo từ rời đi.
Thanh Hồng tiễn Cẩn Nương ra cửa rồi nói, "Tam tiểu thư, trong này đều là tâm ý của Lão phu nhân. Bên trong có một ngàn lượng ngân phiếu, còn có mấy thứ trang sức Lão phu nhân đã tửng dùng qua. Tiểu thư mang trên người hay muốn làm kỷ niệm cũng được.
"Nội tổ mẫu đối với ta thật tốt. Thanh Hồng tỷ tỷ, về sau nhờ tỷ chăm sóc cho lão nhân gia, ta đi rồi cũng không biết khi nào mới có thể trở về thăm hỏi người. Hết thảy xin nhờ vào Thanh Hồng tỷ tỷ." Cẩn Nương trong lòng cảm kích, hành lễ với Thanh Hồng.
Thanh Hồng bị dọa nhảy dựng lên, khẩn trương tránh đi, không dám nhận lễ, "Tam tiểu thư thật giết nô tỳ. Nếu tiểu thư nghe lời Lão phu nhân cố gắng sống cho tốt, chính là báo đáp cho người rồi."
"Ta đã biết". Hai mắt Cẩn Nương đỏ hồng, nàng nhất định sẽ sống thật tốt. Mặc dù không vì mình, cũng nên vì tiền đồ của Lục gia mà suy nghĩ. Tương lai nếu may mắn có hài tử, cũng phải vì hài tử mà tính toán. Tóm lại kiếp này, nàng muốn sống lâu, sống thật minh bạch, không phải chết sớm như vậy.
Trở lại trong phòng của mình, Lệ Chi và Anh Đào thấy Cẩn Nương hai mắt hồng hồng, trong lòng biết rõ ràng. Cái gì cũng không nói, trực tiếp mang nước ấm cho Cẩn Nương rửa mặt. Hai người len lén lau nước mắt xong, rồi nói, "Thời điểm tiểu thư đi qua chổ Lão phu nhân, Phương ma ma có đến đây. Nàng nói nàng sẽ trông coi Mật Quất cẩn thận, còn nói tiểu thư mệnh tốt, cảm tạ tiểu thư đã vì mẹ con các nàng mà suy tính, nàng không có bản lĩnh dạy dỗ nữ nhi nên đã làm tiểu thư không vui."
Cẩn Nương trầm mặc, sắc mặt không tốt lắm nhìn qua, "Phương ma ma đây là oán trách ta?!".
Nhớ ngày đó ở Hàn gia, bị Mật Quất phản bội, Phương ma ma lại quỳ xuống khóc lóc, cầu xin Cẩn Nương khai ân phân xử cho Mật Quất chút thể diện, nâng nàng lên làm di nương. Trước đây, tư vị bị người thân cận phản bội, trái tim đau như muốn khoét ra, đến hôm nay nàng còn nhớ rất rõ.
Ở Hàn gia trôi qua khổ cực như vậy, nàng vẫn dựa vào người bên cạnh, tin tưởng rằng mọi người có thể cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn. Nào ngờ, Mật Quất cùng Phương ma ma: một người phản bội nàng, còn một người thì bức bách nàng. Sinh mệnh và hi vọng bị hủy hoại, Cẩn Nương không bao giờ muốn nếm trải lần nữa.
"Tiểu thư cũng đừng nói như vậy, là Mật Quất không hiểu chuyện. Phương ma ma chính là vì lo lắng cho nàng nên nhất thời mới nói sai thôi." Lệ Chi nhỏ giọng khuyên giải, làm Cẩn Nương nguôi giận, cũng là muốn chừa cho Phương ma ma chút thể diện. Về phần ăn ngay nói thẳng của Phương ma ma có chút không thích hợp, đó chỉ là xuất phát từ lòng mẹ thương con nên cũng có thể thông cảm.
Cẩn Nương vỗ vai Lệ Chi, "Ngươi muốn làm người tốt, chỉ sợ người khác cũng không cảm kích. Thôi, Phương ma ma trách ta, ta hiểu được. Dù sao ân tình nhiều năm như vậy, ta lại....."
"Tiểu thư, người đừng nghĩ thế. Tiểu thư làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho Phương ma ma và Mật Quất, chỉ là các nàng không rõ mà thôi." Anh Đào nghe được Cẩn Nương tự trách, vội vã khuyên giải.
"Đúng vậy, tiểu thư. Nha đầu Mật Quất kia..." Lệ Chi do dự, "Sợ là không an phận."
Cẩn Nương âm thầm cười lạnh một tiếng, đúng vậy, Mật Quất không giữ bổn phận, nàng phải trải qua một lần giáo huấn đau triệt nội tâm mới biết được. Mà Lệ Chi và Anh Đào lại sớm nhìn thấy điểm này. Khi đó, đến tột cùng nàng có bao nhiêu ngu xuẩn? Vì sao nhận thức không rõ ràng? May mắn... may mắn bên cạnh nàng còn có hai nha đầu này.