Quay đầu liếc mắt nhìn, Giản Y mơ mơ màng màng lại buồn ngủ.
"Ai ai ai, ngồi xe là liền ngủ, cô là heo à!" Kỷ Uấn Chi giơ tay chọc chọc nàng.
"Say, say xe." Giản Y nhíu mày, tránh đi tay của Kỷ Uấn Chi.
Tay của Kỷ Uấn Chi dừng lại, "Ồ." Bừng tỉnh.
Đinh Linh vừa nghe, phi thường hiểu chuyện lấy ra một hộp miếng dán chống say xe đưa cho Kỷ Uấn Chi.
Kỷ Uấn Chi muốn tự tay dán cho Giản Y, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ cau mày của nàng, liền rất bất đắc dĩ. Tách ra một miếng, dán vào sau tai Giản Y, đang muốn thu tay về, ánh mắt dừng lại. Cô nhóc này, vành tai và môi đỏ mọng như quả anh đào nhỏ, thật muốn cắn một cái.
Kỷ Uấn Chi nở nụ cười, đột nhiên ngẩn ra, lập tức một trận phát tởm. ĐM, mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy, gì mà cắn vành tai, cũng quá xấu hổ đi!
Kỷ Uấn Chi vội vàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
Nhưng mà lại ngửi thấy được một mùi thơm rất nhẹ, rất dễ chịu, giống như lần trước đã ngửi thấy trên người Giản Y, nghĩ đến đây Kỷ nào đó bất giác ngiêng người về phía Giản Y hít một hơi.
Đang suy nghĩ xem đây là mùi hương gì, nhìn thấy Giản Y chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt ra, một mặt ghét bỏ nhìn mình.
"Ách này... Khá hơn chút nào không?" Kỷ Uấn Chi sượt sượt mũi, làm bộ như chưa có gì xảy ra, sau đó lại yêu cầu Đinh Linh mở cửa sổ xe một chút để thông gió.
Giản Y gật gù, tiến về phía cửa sổ, cùng Kỷ Uấn Chi duy trì một khoảng cách nhất định.
Kỷ Uấn Chi bĩu môi, "Hôm nay là ngày của cô đấy, tôi đã đặt cược tính mạng và thể diện lên người cô hết rồi đấy!"
Giản Y liền rất muốn cười, không phải chỉ là thể diện thôi sao, có nghiêm trọng như vậy không?
"Xem cô kìa, hôm qua giẫm lên chân tôi đến mức muốn tàn phế, hôm nay không cho phép cô mắc lỗi nữa." Kỷ Uấn Chi lại nói.
Giản Y cười khúc khích, gật gù, đáp một tiếng "A.".
...
Không lâu lắm, ô tô vững vàng đỗ ở bên ngoài hội trường, gần nơi tổ chức có rất nhiều bảo vệ đang đi tuần tra. Kỷ Uấn Chi hơi cau mày, nói là một buổi tiệc nhỏ, có cần thiết làm phô trương đến vậy không.
Giản Y vừa muốn xuống xe, Kỷ Uấn Chi kéo nàng lại nhìn nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói một câu, "Cố lên!"
"A, đừng chạm, chạm vào tôi."
Kỷ Uấn Chi cũng xuống xe ngay sau đó, hai người vừa muốn đi về phía hội trường thì đột nhiên nghe được một tiếng ô tô gầm rú từ xa vọng tới.
Kỷ Uấn Chi trong lòng loạn nhịp, vừa nghiêng đầu thì vừa vặn nhìn thấy chiếc siêu xe phiên bản giới hạn của Sở Tây đang lao về phía mình. Xong, tên tiểu tổ tông này sao mà cũng có mặt a!
Kỷ Uấn Chi giơ tay kéo Giản Y đi, "Đi thôi." Dẫn nàng đi vào trong.
"Ai, Uấn Chi!!" Vừa mới nhấc chân, liền nghe thấy tiếng kêu của Sở Tây.
Kỷ Uấn Chi đi mau hai bước, không chịu nổi Sở Tây liền nhanh chân đuổi theo.
"Ha, Uấn Chi, nhớ tớ không!" Nắm lấy cánh tay Kỷ Uấn Chi một cách thô lỗ.
"Thật xấu hổ a, làm phiền cậu chú ý một chút, vị hôn thê của tôi đang ở đây." Kỷ Uấn Chi nhấc tay lên muốn thoát khỏi Sở Tây.
"Vị hôn thê? Nha, ý cậu là cái con nhỏ nói lắp đó đấy à!" Sở Tây lúc này mới chú ý tới bên cạnh Kỷ Uấn Chi còn có người.
Giản Y vừa nghe lời này, hơi nhướng mày. Chính là cái tên Sở Tây chết tiệt này hại chính mình một đi không trở lại, ngày hôm nay vẫn như thế không nhìn thẳng vào mặt mình, thù mới cộng với thù cũ, quyết không khoan dung!
"Xin chào, Sở, tiểu thư." Giản Y cười khẽ với Sở Tây, cúi đầu liếc mắt nhìn tay của chính mình.
Sở Tây nương theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy hai người mười ngón đan xen, hành động vô cùng thân mật, Sở Tây lúc này liền đen mặt.
Nhìn Sở Tây hơi thay đổi sắc mặt, Giản Y còn cố ý cầm lấy tay Kỷ Uấn Chi quơ quơ.
Kỷ Uấn Chi cười thầm, cô nhóc này coi bộ cũng lắm trò!
Sở Tây khó chịu, tiến đến tách tay hai người ra, "Cô từ đâu mà xuất hiện, nói mình là vị hôn thê thì liền là vị hôn thê à, lừa ma dối quỷ!!"
Kỷ Uấn Chi chưa kịp mở miệng, Giản Y đã bước lên hai bậc thang, cúi đầu xuống nhìn Sở Tây. "Cô, biết cô ấy, nhóm máu gì sao? Có biết cô ấy, thích ăn, ngọt, hay là mặn, mặn không? Biết cô ấy, lúc ngủ, ngủ, có đá đá, hay không đá, chăn? Biết, cô ấy, lúc tắm rửa, nước, nước phải bao, bao nhiêu độ không? Biết, biết cô ấy, lúc uống cà, cà phê, phải thêm mấy, mấy thìa, sữa không?"
"Chơi, chơi điện thoại, thì dùng ngón tay, ngón tay nào; thích ăn, nho tươi, hay, hay là, nho kho?"
"Ở, nhà trẻ, được, danh hiệu, giải thưởng gì?"
"Tôi đều biết hết những điều này, còn cô thì sao, có biết không?" Giản Y vênh váo hung hăng dò hỏi.
Này đừng nói đến Sở Tây, Kỷ Uấn Chi cũng bị nàng làm cho bối rối.
Sở Tây dừng một chút, hơi vung tay, "Cô nói chuyện quá lao lực, tôi mặc kệ cô."
"Cô, những điều này, đều không, không biết, còn dám nói, nói chuyện, yêu thích cô ấy?"
Sở Tây cứng họng, "Tại cô đã biết trước đáp án rồi, có gì đâu mà hay ho?"
"A." Giản Y một tiếng cười nhạo, "Đi thôi, đi thôi." Nắm lấy tay Kỷ Uấn Chi, chuẩn bị rời đi.
Kỷ Uấn Chi hoàn toàn choáng váng, bộ dạng hiện tại trông như một nàng fangirl của Giản Y. Bị Giản Y nắm lấy tay, chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi theo nàng.
"Ai Uấn Chi, cậu trước tiên đừng đi a, tớ còn có quà muốn tặng cho cậu đây! Đây là mẹ tớ vất vả lắm mới có được!" Sở Tây lần thứ hai đuổi theo.
Kỷ Uấn Chi đau đầu, đang muốn mắng Sở Tây, vừa nghiêng đầu, nhìn thấy Sở Tây đang cầm một cái lọ nhỏ cỡ một ngón tay út. Dáng vẻ vô cùng thần bí, cầm đến trước mắt Kỷ Uấn Chi quơ quơ, hướng về phía Giản Y mà liếc nhìn.
"Đây là dòng nước hoa mới nhất của Y&Y, là một ấn bản của một bộ sưu tập. Một cái lọ nhỏ như vậy nhưng giá thì trên trời đấy! Mẹ tớ thì không nỡ dùng, tớ vì thế liền mượn hoa hiến Phật, chỉ có cậu mới xứng đáng với nó ~ "
Sở Tây cười hì hì đem nước hoa đưa đến mũi của Kỷ Uấn Chi, Kỷ Uấn Chi hít một hơi đã ngửi thấy một mùi thơm tươi mát, vừa định từ chối thì đột nhiên ngẩn ra, lại ngửi thêm một lần nữa.
"Như thế nào, dễ ngửi chứ? Chỉ cần xịt một lượng nhỏ, mùi thơm có thể được lưu giữ rất lâu. Hơn nữa là mùi thơm rất dễ chịu, không quá nồng nặc, loại này hương thơm sẽ không lan tỏa quá nhiều, chỉ có tiếp xúc ở cự ly rất gần mới có thể ngửi thấy được, loại cậu yêu thích nhất đó."
Kỷ Uấn Chi sờ sờ mũi, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Giản Y, nếu như cô không có ngửi sai thì cái mùi hương này...
Đem cánh tay Giản Y ngửi một cái.
Này! Là cùng một mùi hương a!!
"Ôm, xin lỗi a, thứ này, tôi, đều là dùng, dùng để, xịt vào quần áo."
Kỷ Uấn Chi hoang mang, ấn bản của bộ sưu tập? Giá trên trời? Không nỡ dùng? Xịt vào quần áo???
"Cái gì?" Sở Tây cũng đến gần ngửi thử, lại đem nước hoa của chính mình xịt nhẹ lên tay ngửi thử.
"Sao có thể có chuyện đó!?"
"Chà, ếch ngồi đáy giếng." Giản Y nói xong liền kéo Kỷ Uấn Chi đang ngây ngốc rời đi.
"Ai." Kỷ Uấn Chi từ từ hoàn hồn.
"Cô vừa nãy mới nói gì, sở thích của tôi cô đều nhớ hết rồi?" Trong lòng hơi hơi cảm động, rất ấm áp.
"Sao, làm sao có khả năng đó."
"???"
"Dù sao, Sở Tây, cô ta, cũng không biết."
Kỷ Uấn Chi như nghe được âm thanh tan nát cõi lòng.
"Vậy còn chuyện về lọ nước hoa ấy là sao? Cũng là giả?" Tôi đã nói rồi, một sinh viên đại học làm sao có khả năng dùng loại nước hoa xa xỉ như vậy, còn xịt lên quần áo, cô sao không nói là dùng nước hoa để đuổi muỗi luôn đi ~
"Há, cái kia, là thật đấy, nhưng là, tôi không thích dùng. Nhà của cô nếu, có muỗi, không chừng, lọ nước hoa này, cũng có, hiệu quả, rất tốt đấy."
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ nào đó: Run lẩy bẩy, tôi đây là đang tìm vợ kiểu gì vậy a...