Giang Trục và Hoa Bán Sơ không thể tả được trong lời của Úy Lam đang cùng đi vào phòng vinh dự.
Trên đường đi đến phòng vinh dự, Hoa Bán Sơ vẫn kéo cổ tay Giang trục không buông. Hoa Bán Sơ quên mất không buông, Giang Trục cũng không lên tiếng nhắc nhở, mãi đến khi Hoa Bán Sơ đưa tay đẩy cửa phòng thì cậu phải thả tay mới nhận ra hai người bọn họ cứ thế kéo tay nhau đi một đoạn đường.
Hoa Bán Sơ cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra nhưng cậu không nhin được dùng bàn tay vừa nắm tay Giang Trục lặng lẽ giật mạnh lá xanh của cây kim tiền trước cửa.
Giang Trừng có hơi nghi hoặc trước hành vi của Hoa Bán Sơ, Hoa Bán Sơ ho nhẹ giả vờ như không có gì xảy ra cả.
Hoa Bán Sơ đưa Giang Trục đi vào phòng vinh dự rồi nói: "Tuyển thủ của LPL rất nhiều, anh không thể nhớ hết họ nhưng những tiền bối trong chiến đội chúng ta thì anh nên biết một chút."
Phòng vinh dự của chiến đội GG rất lớn, phong cách trang trí là màu trắng tinh khiết, ánh sáng vừa đủ kết hợp với những chiếc đèn trang trí tông màu lạnh mang đầy hơi thở khoa học kỹ thuật.
Phòng vinh dự trưng bày đầy đủ các loại cúp, bằng khen, huy chương,... Trên tường của phòng cũng có rất nhiều bức ảnh được phóng to thành tranh treo.
Hoa Bán Sơ đứng trước tấm ảnh treo có hình sáu người nâng cúp, cậu nhìn Giang Trục, Giang Trục hiểu ý đi đến bên cậu.
Giang Trục nhìn bức ảnh, trong ảnh là hình ảnh sáu thanh niên áo đỏ cùng nhau giơ cao chiếc cúp bạc cực lớn. Trong cơn mưa vàng, chiếc cúp bạc toát ra ánh sáng lạnh lùng chói mắt, ngược lại với đội GG áo đỏ tươi kia thì lộng lẫy như một ngọn lửa hừng hực, ngang tàng mà rực rỡ.
Giang Trục đặt câu hỏi: "Đây là lúc chiến đội GG đạt chức vô địch, chiếc cúp này trông rất ngầu, là cúp vô địch thế giới hả?"
Hoa Bán Sơ kinh ngạc khi Giang Trục không biết cái cúp kia, cậu hỏi Giang Trục: "Năm ngoái không phải anh đã chơi Liên Minh Huyền Thoại rồi sao, anh không xem Chung kết Thế giới?"
Giang Trục: "Xem thi đấu khu vực, lễ trao giải không có gì đẹp."
Hoa Bán Sơ ngẩng đầu nhìn bức ảnh như đang lẩm bẩm: "Rất đẹp, khi trên trời có cơn mưa vàng đổ xuống, khi mọi người cùng nhau nâng cúp, rất đẹp."
Giang Trục quay đầu nhìn Hoa Bán Sơ, Hoa Bán Sơ vẫn đang chăm chú nhìn vào mấy bức ảnh.
Trong đôi mắt của Hoa Bán Sơ, đó không phải là ước ao mà là cảm thán.
Giang trục không biết Hoa Bán Sơ lớn lên trong giới E-sports, cũng không biết Hoa Bán Sơ đã từng xem qua bao nhiêu chiến đội lên xuống, nhìn thấy biết bao tuyển thủ tiếc nuối giải nghệ.
Những gì người ngoài nhìn thấy là những nhà vô địch có được vinh quang vô hạn, nhưng từ khi còn nhỏ, Hoa Bán Sơ đã biết được con đường thi đấu này đều là một tướng vạn xương khô.
Giang Trục không hiểu những gì Hoa Bán Sơ đã trải qua, anh chỉ cảm thấy Hoa Bán Sơ rất khác biệt. Khi anh và đồng đội nói đến chức vô địch thế giới, ánh mắt của họ đều mơ màng, mang theo loại cảm giác không lo không sợ của người trẻ tuổi. Nhưng đối với cậu bé rất xinh đẹp này thì mang theo cảm giác từng trải không giống với lứa tuổi của cậu, mang theo tâm trạng kính nể.
Hoa Bán Sơ không nghe được câu trả lời của Giang Trục, cậu nói tiếp: "Nó tên là