Thấy trên tầng ba không có tiếng động cũng không có ánh sáng, Bùi Nguyệt còn tưởng rằng hai đứa nhỏ đã đi ngủ mất rồi, nên mới chỉnh đèn lầu một đến mức sáng nhất ngồi cạnh cửa sổ sát đất, giơ selfie stick ra, tự chụp cho mình một tấm hình với kiểu tóc mới.
Lục Tinh Diên cùng Thẩm Tinh Nhược vào cửa, từ phía nguồn sáng liền truyền đến một tiếng “Woah.”
Thẩm Tinh Nhược giật mình, hoàn hồn lên tiếng chào hỏi.
Lục Tinh Diên thế mà trợn trắng mắt, đứng đực trước chỗ thay giày đằng trước cửa, đầu cũng không lệch một phân nhìn về phía Bùi Nguyệt.
Tố chất tâm lý của Bùi Nguyệt vô cùng tốt, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, động tác thu selfie stick về rất tự nhiên còn bày ra một vẻ mặt kinh ngạc, “Sao hai đứa giờ này mới về, mẹ còn tưởng hai đứa đã ngủ rồi.”
“Ra ngoài ăn cơm.”
Lục Tinh Diên miễn cưỡng trả lời.
“Ăn cái gì rồi?”
“…”
“…”
Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược đều trầm mặc.
Hai đứa trẻ vị thành niên ngồi ở bàn gỗ ngoài trời ăn một nồi lẩu trị giá 903 tệ hình như cũng không phải là chuyện vinh quang gì để nói tới nói lui.
Cũng may Bùi Nguyệt cũng không thật sự quan tâm lắm về chuyện hai người đã ăn cái gì.
Sáng mai còn phải đi Hối Trạch, bà đã sớm quăng những chuyện khác ra sau đầu, nói thêm vài câu, rồi mới để hai người mau lên lầu đi ngủ.
Lúc lên cầu thang, Lục Tinh Diên có ý bước chậm vài bước, lúc Thẩm Tinh Nhược đi qua chỗ rẽ, cậu quay đầu nhìn về phía sau.
Bùi Nguyệt đang hướng về phía cậu nháy mắt ra hiệu.
Cậu duỗi ngón tay ra, lắc lắc.
Bùi Nguyệt thở dài.
Mỗi nhà đều có chuyện khó xử riêng, không còn cách nào khác, bà cũng đã tận lực rồi.
–
Hôm sau trời vừa sáng, Lục Tinh Diên rửa mặt xong, vuốt vuốt cái ổ gà bù xù trên đầu mình, đi xuống dưới lầu ăn điểm tâm.
Cậu vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy Thẩm Tinh Nhược đeo ba lô cặp sách đi xuống cầu thang.
Không biết có phải là do bối cảnh mẹ kế ác độc lởn vởn trong đầu cậu quá chân thực hay không, nhìn thấy bóng lưng thon gầy của Thẩm Tinh Nhược, Lục Tinh Diên cảm thấy, cô thật sự là bản sao Thẩm Bin Laden.
Cậu nhịn không được, “Này” một tiếng.
Thẩm Tinh Nhược quay đầu.
Cậu còn rất chú ý hình tượng, vuốt vuốt tóc, rồi mới nghiêm túc đứng dựa vào cạnh cửa, hỏi: “Cậu cầm ba lô đi đâu vậy?”
“Thư viện,” dừng một chút, Thẩm Tinh Nhược mới bổ sung thêm một câu, “Rồi mới về trường học.”
Hình như đầu óc không được thanh tỉnh lắm vào buổi sáng, năng lực ngôn ngữ vốn đã tương đối kém bây giờ lại càng chạm xuống đáy vực, cậu rõ ràng là muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ trưng ra vẻ mặt lạnh lùng ‘Ồ tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút thôi cậu cũng không cần trả lời chi tiết đâu’ – đưa mắt nhìn Thẩm Bin Laden tiểu thư đi xuống lầu.
–
Buổi chiều, Lục Tinh Diên cùng Bùi Nguyệt ngồi tàu cao tốc tiến về Hối Trạch.
So với việc ngồi xe hai tiếng ngồi xe rồi thêm một tiếng kẹt xe khi vào nội thành thì nguy cơ trễ máy bay là rất cao, đi qua đi lại giữa Tinh thành và Hối Trạch bằng tàu lửa cao tốc chỉ tốn một tiếng đồng hồ hiển nhiên là rất thuận tiện.
Lục Sơn còn bận công việc, vốn là định về Tinh thành, cùng vợ và con trai đi tham dự hôn lễ, nhưng nhất thời lại không đi được, chỉ có thể trực tiếp bay từ Vân thành đến Hối Trạch cùng ngày tổ chức hôn lễ mà thôi.
Thẩm Quang Diệu là tái hôn, cộng thêm bản thân ông là nghệ thuật gia, vì vậy hôn lễ không đến mức quá long trọng phô trương, nếu không thì danh tiếng của một người coi thường tiền bạc và danh vọng đều bay biến cả.
Trong nhà ngoại trừ con gái lớn không tới, ngay cả họ hàng thân thích chín quẹo mười tám rẻ xa xôi cũng không có một ai, người thân Phương gia của cô dâu cũng rất ít.
Tất cả bạn bè thân thiết trong ngoài cộng lại, còn chưa được năm mươi người.
Hôn lễ tuy nhỏ, nhưng sắp xếp chi tiết rất tỉ mỉ và chu đáo.
Một nhà Lục Sơn từ tháng trước đã nhận được thiệp cưới do chính tay Thẩm Quang Diệu tự vẽ, còn có xe buýt chuyên chở đợi ở bến tàu, dẫn họ đến khách sạn sắp xếp thoả đáng.
Hối Trạch là một vùng đất tốt, có sông có núi, cuộc sống thoải mái.
Cho dù là nhóm nhà đầu tư đều xây dựng mỗi thành phố trở thành một nơi tập trung nhiều toà nhà hình hộp chữ nhật cứng nhắc, nhưng khi đến Hối Trạch, rõ ràng có thể cảm giác được, tiết tấu sinh hoạt ở đây phải chậm hơn Tinh thành cả mấy nhịp.
Hôn lễ diễn ra vào sáng ngày hôm sau, được tổ chức tại một trong những khách sạn thuộc Tập đoàn Quân Dật.
Thẩm Quang Diệu đến cùng vẫn là một nghệ thuật gia đường đường chính chính, chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, còn rất hiểu lãng mạn, ông đã bao hơn phẩn nửa khách sạn và bãi cỏ để tổ chức hôn lễ.
Thật ra Lục Tinh Diên không hề thích đi theo cha mẹ vào những dịp thế này.
Bởi vì những dịp thế này, những đứa trẻ dường như là vốn liếng để khoe khoang hoặc là cái cớ để bị những người tham quan khách sáo tới động viên.
Lục Tinh Diên không thích đi học, Bùi Nguyệt và Lục Sơn hiển nhiên sẽ không đả động đến việc học hành của cậu dù chỉ là một câu.
Đi tới đi lui trò chuyện đều là người quen, cậu không chủ động trò chuyện thì cũng không có gì đáng trách, lại thêm vẻ ngoài của cậu không có vẻ gì gọi là thân thiện, những cô dì chú bác này đểu chỉ có thể “Lục Tinh Diên nhà chị vóc dáng cao thật đấy!” “Lục Tinh Diên nhà anh vẻ ngoài thật là đẹp trai!” khen tới khen lui.
Nghe nhiều, từ sâu trong lòng Lục Tinh Diên phải tự đặt câu hỏi – trừ cao soái, mình không có ưu điểm gì nữa sao?
Đợi một lát đám người mới thoáng ra bớt, Lục Tinh Diên rất không tình nguyện cắn răng hỏi Bùi Nguyệt.
Bùi Nguyệt thế mà rất vui mừng cảm thán nói: “Con trai, mặc dù con không có ưu điểm gì nhiều, nhưng vẫn còn có thể tự mình nhận thấy đấy.”
?
Đây là mẹ ruột sao?
–
Chẳng mấy chốc, có người mới vào.
Đồ tây đen phối với áo cưới trắng, phía sau còn có hai cô bé hoa đồng, bên cạnh là các cô gái nghi thức xếp hàng hai bên để tung hoa – dù sao nhà trai hơn bốn mươi mà nhà gái Phương Tứ cũng đã hơn ba mươi rồi, kiếm bạn bè chưa lập gia đình để làm phù dâu phù rể ở cái tuổi này thật sự quá khó.
Lần cuối cùng Lục Tinh Diên gặp Thẩm Quang Diệu đã là ba năm trước đây, lần đó Thẩm Quang Diệu đến Tinh thành tổ chức triển lãm tranh, thuận đường ghé qua nhà cậu một chuyến.
Khi đó Thẩm Quang Diệu cũng giống như ngày hôm nay, lịch sự nho nhã, nhìn qua chính là người có học thức, có thể nho nhã lịch sự lã vẻ bề ngoại, lúc ấy ông vẫn còn khí chất u buồn trầm mặc của một nghệ thuật gia
Hiện tại, cái loại khí chất u buồn này đã biến mất sạch sành sanh.
Cô dâu nhìn qua rất dịu dàn, ngoại hình thanh tú, nhan sắc này ở độ tuổi ba mươi bốn cũng có thể coi là đẹp rồi, chỉ là so với mẹ của Thẩm Tinh Nhược Tống Thanh Chiếu thì thật là kém hơn tám trăm lần.
Những chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến cô dâu chú rể đang nhìn nhau cười vô cùng ngọt ngào ấm áp.
Nhạc phối trong hôn lễ là một tiểu khúc đàn dương cầm.
Hai người đi lên phía trước, hoa hồng kiều diễm, hoa bách hợp thuần khiết, hai màu cánh hoa xen lẫn nhau rơi trên sảnh đường, cảnh tượng nhìn qua thôi là đã cảm thấy hạnh phúc và lãng mạn.
Lục Tinh Diên ngồi dự hôn lễ, trong đầu liên tiếp hiện lên vẻ mặt hờ hững của Thẩm Tinh Nhược lúc nói “Không đi.”
Xem ra là tâm trạng mâu thuẫn của Thẩm Tinh Nhược quá mức rõ ràng, ảnh hưởng đến cậu, thành ra rất khó cảm thụ được không khí vui vẻ lãng mạn này.
Hôn lễ rất nhanh đã đến phần cô dâu chú rể trao đổi nhẫn cưới và ôm hôn nhau.
Lục Tinh Diên thật sự không có hứng thú nhìn một đôi cộng lại gần tám mươi tuổi ôm ôm ấp ấp, ánh mắt thoáng qua, liếc ra bên ngoài sân.
Đột nhiên, cậu đang ngáp phải khựng lại một hồi.
“Này, Lục Tinh Diên con làm cái gì đấy! Mau ngồi xuống cho mẹ!”
Bùi Nguyệt kéo tay áo Lục Tinh Diên, hạ giọng răn dạy.
Lục Tinh Diên dường như là không nghe thấy, “Con đi nhà vệ sinh.”
“Con nhịn một chút sẽ chết hay sao?!”
“Đúng vậy.”
Cậu đứng dậy.
Lục Tinh Diên rời ghế có vẻ hơi đột ngột, không ít người nhìn về phía cậu.
Cậu không để tâm đến ánh mắt người ngoài, chỉ nắm chặt tay Thẩm Tinh Nhược kéo vào trong góc tường.
Toàn bộ quá trình Thẩm Tinh Nhược đều không lộ ra biểu tình gì, từ khi bị kéo đi đến lúc lảo đảo sắp ngã cũng không thể đứng vững, vẫn là Lục Tinh Diên giúp cô, dựa người cô đè lên tường, cô mới đứng thẳng dậy.
Có lẽ ánh mắt của cô còn đang nhìn về phía cuối đường hoa.
Lục Tinh Diên một tay chống lên tường, liếm liếm môi một vòng, hỏi: “Cậu muốn làm gì đấy?”
Thẩm Tinh Nhược trầm mặc.
“Cậu tỉnh táo lại đi, bây giờ cậu đi phá hôn lễ thì mặt mũi cha cậu để đâu bây giờ, trong lúc nóng giận ông ta đưa hiết tài sản cho mẹ kế của cậu ngay cả một bức tranh vướng víu cũng không cho cậu thì làm sao đây?”
Thẩm Tinh Nhược thu hồi ánh mắt, “Tôi không muốn phá.”
Lục Tinh Diên bị nghẹn họng.
Thẩm Tinh Nhược còn nói: “Tài sản của mẹ tôi đều là của tôi cả, với lại trước khi kết hôn ông ấy đã đem giấy tờ của bốn căn nhà sáu phòng ở chuyển sang tên tôi rồi, người thụ hưởng bảo hiểm và quỹ tín dụng đều là tôi. Muốn giữ lại tài sản cho hai mẹ con kia, chỉ sợ là ông ấy phải vẽ thêm mấy bức tranh tìm thêm vài người nâng đỡ nhân cách thối nát của ông ấy thì may ra đến lúc chết mới có thể tăng thêm ít tài sản nữa.”
“…”
Nguyền rủa cha mình chết trong ngày hôn lễ, thù này cũng không phải là nhỏ.
Lục Tinh Diên hồi phục tinh thần, lại hỏi: “Không phải cậu đã nói không đến sao? Tối hôm qua cha cậu nghe nói cậu không đến còn rất thất vọng đấy.”
Thẩm Tinh Nhược hờ hững, “Thất vọng cái gì, hiện tại không phải là đã vui vui vẻ vẻ kết hôn rồi sao, cười giống như sắp cải lão hoàn đồng đến nơi vậy.”
“…”
“Cậu độc miệng thật đấy.”
Người chủ trì tuyên bố cô dâu chú rẻ chính thức kết thành vợ chồng, cách đó không xa truyền đến một tràng vỗ tay và tiếng hoan hô.
Sắc mặt của Thẩm Tinh Nhược càng lãnh đạm hơn.
Lục Tinh Diên vừa định mở miệng an ủi vài câu, Thẩm Tinh Nhược đột nhiên đối diện với ánh mắt của cậu, ánh mắt sáng rực.
Cô nhìn bộ dạng này giống như là yên tĩnh trước cơn bão, tưởng tượng ra cảnh Lục Tinh Diên trong nháy mắt nhảy bổ vào hôn cô làm cha cô tức chết – rồi lại thấy cậu vô thức liếm liếm môi.
Thẩm Tinh Nhược rủ mi mắt xuống, nhìn cánh tay ậu đang chống bên người mình, nói: “Cậu đừng có chiếm tiện nghi của tôi, cách xa tôi ra một chút.”
?
Lục Tinh Diên ngây người ba giây, nhanh chóng đứng thẳng dậy, bày ra bộ dáng ghét bỏ ‘Haizz con mẹ nó chiếm tiện nghi của cậu tôi còn cảm thấy bị thua thiệt đấy.’
–
Thẩm Tinh Nhược hình như chỉ thật sự đến xem.
Không có đại náo hôn lễ, cũng không khóc đến mức chết đi sống lại, nghi thức kết hôn kết thúc, cô liền trực tiếp quay người rời đi.
Lục Tinh Diên cũng đi theo ra ngoài.
Chân cậu dài, bước chân cũng dài hơn, hai tay đút túi, nhàn nhàn nhã nhã đã đuổi kịp Thẩm Tinh Nhược.
Ra khỏi khách sạn, bên ngoài là thành phố Hối Trạch nhộn nhịp.
Giữa trưa ánh nắng rất tốt, tro bụi trong không khí đều bị những tia sáng chiếu thành từng chùm từng chùm, có một loại cảm giác năm tháng tốt đẹp an yên.
Trước khi đến Lục Tinh Diên còn chằm chằm cái điện thoại xem dự báo thời tiết, Hối Trạch trước trước sau sau đều mưa dầm liên tục mấy ngày, thế mà hôm nay mặt trời lại nắng chói chang.
Cậu đột ngột hỏi: “Cậu đến đây cũng không phải muốn chờ lúc hai người bọn họ trao đổi nhẫn trên trời đổ xuống một trận mưa to đấy chứ?”
“Ngây thơ.”
Thẩm Tinh Nhược liếc nhìn cậu một cái, đối với mạch não kín của cậu cũng một mực im lặng không nói gì.
Lục Tinh Diên vốn là muốn trêu chọc cô một chút, thế mà cô lại không thèm để ý.
Đã nhanh đến giờ cơm trưa, hai người đi trên đường vừa đi vừa nghỉ một hồi lâu, cũng đã có chút đói bụng rồi.
Lục Tinh Diên đề nghị tìm một nhà hàng ăn cơm, vừa đúng lúc gần đây có một nhà hàng ăn cá nướng mà Thẩm Tinh Nhược đã đề nghị cho cậu bữa trước rất ngon, hai người liền dò tìm bản đồ đi qua.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Tinh Diên tính tiền, còn trêu chọc cô một câu, “Cậu vừa mới đi nhà vệ sinh, không có âm thầm tính tiền hoá đơn rồi đấy chứ.”
Thẩm Tinh Nhược dùng một loại ánh mắt ‘Tôi làm gì có tiền mà trả’ liếc qua nhìn cậu.
Chủ quán bưng lên một dĩa hoa quả dưa Hami cùng dưa hấu cắt miếng để tráng miệng, hai người không lập tức rời đi ngay mà ngồi lại vừa ăn vừa nói chuyện.
Lục Tinh Diên nhớ tới gì đó, hỏi một câu, “Đúng rồi, hôm nay hình như tôi không thấy mẹ kế của cậu dắt theo một đứa nhỏ vướng víu kia.”
Thẩm Tinh Nhược: “Có thể nó phải học bù, học thi gì đấy.”
Lục Tinh Diên thoáng nhướn mày, “Cũng học cấp ba sao?”
“Cấp hai.”
Lục Tinh Diên thấy hiếm khi có dịp cô hỏi gì đáp nấy, thế là hỏi ra vấn đề đã nghi ngờ trong lòng từ rất lâu, “Thật ra cha của cậu … Độc thân đã nhiều năm rồi, tớ cảm giác ông ấy đối với cậu cũng không tệ lắm, sao cậu lại không thể chấp nhận việc ông ấy tái hôn vậy?”
Thẩm Tinh Nhược vẫn bình tĩnh như trước.
Cô ngẩng đầu nói: “Người phụ nữ kia cô giáo chủ nhiệm lớp mười của tôi, cô ta ở trường học ân cần hỏi han tôi từng li từng tí, thường xuyên khuyên nhủ tôi, giúp tôi bước ra khỏi bóng tối từ lúc mẹ tôi qua đời, từ trong miệng tôi hiểu rõ tất cả mọi chuyện trong nhà của tôi, rồi lại đảo mắt một cái liền hẹn hò với cha tôi, muốn làm mẹ kế của tôi, đổi lại là cậu cậu có thể chấp nhận được hay không?”
Chủ nhiệm lớp.
Khó trách cô muốn chuyển trường.
Trong lúc nhất thời Lục Tinh Diên không biết phải nói gì.
Thẩm Tinh Nhược cầm khăn xoa xoa tay, “Lục Tinh Diên, cậu cho tôi mượn 300 tệ đi, tôi mua vé quay về.”
Sau khi cô đến Tinh thành, vẫn chưa từng đụng tới tiền sinh hoạt mà Thẩm Quang Diệu cho cô, thế nhưng cô đã quen tiêu xài thoải mái, cũng không quen tiết kiệm, tiền học bổng trước đây cũng đã xài hết.
Lục Tinh Diên còn chưa quá hoàn hồn, trực tiếp chuyển cho cô 500 tệ.
Hai người đứng dậy đi ra ngoài, bỗng nhiên, Lục Tinh Diên nghĩ đến một vấn đề, hỏi: “Cậu ngồi tàu cao tốc đến sao?”
“Ừ.”
Lục Tinh Diên: “Vậy cậu đến Hối Trạch thì lấy tiền ở đâu ra mà mua vé tàu cao tốc?”
Thẩm Tinh Nhược trầm mặt, “Tôi đến quán ăn hôm qua, lấy lại tiền dư về.”
- Hết Chương 19-