Beta: Bội Bội
——————–
Đã mấy phút trôi qua mà Lục Tinh Diên vẫn còn ngẩn ngơ.
Hơi thở ấm áp của Thẩm Tinh Nhược kề bên tai, cô rời đi rồi nhưng cảm giác ngứa ngáy đó dường như vẫn nán lại, mãi vẫn không tan.
Lục Tinh Diên dần đứng thẳng người lại, hơi bối rối đối diện với ánh mắt của Thẩm Tinh Nhược: “Sao cậu biết tôi ở đấy?”
Thẩm Tinh Nhược nhìn cậu một lát rồi giơ điện thoại trong tay lên khẽ lắc qua lắc lại. Sau đó tiến lên đổi lại với chiếc trong tay cậu.
Hai chiếc điện thoại giống nhau đều không dán kính cường lực, hình như đã bị cầm nhầm lúc họ dọn vệ sinh xong.
“Khi tôi ra khỏi cổng trường có liếc mắt nhìn lại, hình như nhìn thấy cậu. Lúc đó tôi còn tưởng nhìn nhầm nữa chứ.”
“Sau đó phát hiện ra cầm nhầm điện thoại của cậu thì tôi đã chắc chắn là không nhìn nhầm. Vì với tần suất nghịch điện thoại của cậu thì đã biết nhầm khi tôi vừa rời đi rồi.”
Khi cô nhận ra điện thoại bị cầm nhầm thì ý nghĩ đầu tiên chính là Lục Tinh Diên ở đằng sau cách cô không xa.
Cô còn định nán lại ở góc tường đợi cậu đến thì nhảy ra dọa một phen, ai ngờ lại xuất hiện một đám lưu manh.
“…” Lục Tinh Diên trầm mặc: “Sao cậu không đổi tên thành Tinh Nhược Sherlock Holmes luôn đi?”
Lời này chưa kịp chạy qua não đã đến bên miệng rồi. Nói xong mới nhận ra hai chữ “Tinh Nhược” này nếu bỏ đi họ “Thẩm” thì thật thân mật biết bao.
Giây tiếp theo cậu lại mất tự nhiên liếc mắt ra chỗ khác.
Thẩm Tinh Nhược không chú ý đến vì cô không nhìn cậu mà ánh mắt lại tập trung vào điện thoại của mình.
Nhớ lại dáng vẻ Lục Tinh Diên cầm điện thoại cô giả vờ gọi điện thoại tìm người đến giúp lúc nãy khóe miệng cô khẽ cong lên. Nhưng khi quay lại nói chuyện với cậu thì độ cong đã mất, vẻ mặt cô bình tĩnh: “Cậu diễn cũng được đấy chứ nhỉ.”
Lục Tinh Diễn ngẩn ngơ một lát rồi mới phản ứng lại với lời cô nói, cậu giải thích: “Thật ra mình tôi thì dễ dàng xử lý được bọn họ thôi, nhưng lại có thêm cậu. Con gái các cậu toàn làm tình hình thêm rối, tay chưa động mà chân đã mềm nhũn rồi khóc lóc.”
Thẩm Tinh Nhược ngẩng đầu lên nhìn cậu, hiếm khi nào lại không đáp trả lại như mọi khi.
Hồi lâu sau mới trả lời: “Cảm ơn.”
“…”
Lục Tinh Diên không kìm được nhìn cô thêm mấy lần.
Thường ngày Thẩm Tinh Nhược không coi cậu ra gì cậu đều thấy không sao, nhưng vừa nãy cô lễ phép như vậy làm cậu cảm thấy không thích ứng được.
Cậu khẽ sờ gáy, giọng điệu tự nhiên như không: “Có gì đâu, hơn nữa nếu cậu bị đánh thì mặt mũi tôi để đâu?”
Thẩm Tinh Nhược được mở mang tầm mắt: “Mấy cái khác thì học hành chẳng ra sao nhưng chuyện “Đôi bạn cùng tiến” này học nhanh đấy.”
“…”
“Đây không phải là do cô giáo Thẩm có phương pháp sao.”
Cậu vừa nói vừa giơ tay ra vuốt tóc cô.
Thẩm Tinh Nhược nghiêng đầu tránh đi: “Cậu lại muốn lau gì lên đầu tôi đấy, không hiểu lời thầy dạy à.”
“Tôi còn không ngại đầu cậu bết mà cậu còn ngại tay tôi bẩn.”
“Hôm nào tôi cũng gội đầu đấy, cậu đừng có nói nhảm.”
“Ngày mai tôi sẽ thông báo cho toàn trường biết nữ thần vĩ cầm Thẩm Tinh Nhược của lớp 11 ban một ba ngày không gội đầu, năm ngày không tắm rửa.”
“Đầu gấu lớp 11 ban một Lục Tinh Diên đang theo đuổi tuyệt thế mỹ nhân Thẩm Tinh Nhược, thứ sáu sau khi học xong đã bám theo một cách ngốc ngếch.”
“Ai bám theo cậu chứ?”
“Ai bám theo ai thì tự người ấy biết.”
“Này tôi phải giữ khoảng cách, cậu đừng có bịa đặt.”
Hai người vừa nói vừa ra khỏi con ngõ nhỏ, ánh hoàng hôn kéo dài hai chiếc bóng, lúc thì sáp lại, lúc lại tách ra.
Lúc Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược lên xe rời đi, nhiều học sinh vẫn chưa rời khỏi trường học.
Tuần trước phải học bù không thể về nhà nên tuần này hành lý phải chuẩn bị đều rất nhiều.
Địch Gia Tĩnh và Thạch Thấm quyết định đi ăn tối xong mới về phòng sắp xếp đồ đạc.
Sắp xếp xong xuôi hai người xuống dưới để đến ga tàu điện ngầm.
Địch Gia Tĩnh bỗng nhớ ra chuyện gì, “Đúng rồi Thấm Thấm, tớ muốn đi mua bút lông ở phố Cổ Ngoạn. Mấy đứa em trai của tớ học tiểu học phải học thêm môn phụ là Thư pháp, tớ có hứa là tuần này về sẽ mua bút lông mới cho bọn nó.”
Ngừng một lát cô lại nói: “Thấm Thấm, nếu cậu vội thì cứ đi trước đi, tớ đi một mình cũng không sao đâu.”
Thạch Thấm lắc đầu đáp: “Tớ không vội, chúng mình cùng đi phố Cổ Ngoạn đi.”
Hai người họ mới bước vào phố Cổ Ngoạn chưa lâu thì thấy Dương Phương lo lắng đi ra ngoài.
Thạch Thấm lắc lắc Địch Gia Tĩnh: “Kia chẳng phải là Dương Phương ban hai à? Lúc trước chỉnh cậu chưa hết, lần trước còn chỉnh Tinh Nhược ở trong nhà vệ sinh nữa, nhiều chuyện muốn chết.”
“Nhưng cậu ta bị sao thế, hình như mới khóc xong…”
Địch Gia Tĩnh nhìn Dương Phương một lát rồi cầm tay Thạch Thấm kéo đi đáp: “Kệ đi, chúng ta đừng quan tâm đến chuyện cậu ta, đi thôi.”
Thạch Thấm thấy cũng đúng. Chỉ là vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn cậu ta.
Chớp mắt đã đến tối ngày thứ bảy.
Lục Tinh Diên ở lỳ trong phòng chơi điện tử cả buổi chiều, đến khi Thẩm Tinh Nhược gõ cửa giục thì cậu mới đứng dậy đi tắm rửa.
Sấy tóc gần khô, cậu mở tủ ra lấy quần áo.
Vốn định lấy bừa một bộ bóng chày nhưng vừa nãy thấy Thẩm Tinh Nhược mặc chiếc hoody màu hồng cánh sen, hình như đã chuẩn bị xong xuôi, cậu dừng lại đổi thành áo khoác ngoài màu đen, chọn thêm một chiếc hoody mỏng màu hồng nhạt.
Vì nơi ăn tối cách Hồ Lạc Tinh khá xa nên tiên nữ khu ổ chuột đã chọn đi tàu điện ngầm.
Thời điểm này khá tắc đường nên tàu điện ngầm là một sự lựa chọn không tồi, Lục Tinh Diên đành thỏa hiệp.
Chỉ là hai năm nay cậu không đi tàu điện ngầm nhiều nên không biết ở trên tắc đường nhưng ở dưới người cũng đông không kém.
Từ lúc lên tàu tâm trạng Lục Tinh Diên đã không được tốt. Nhưng nhìn Thẩm Tinh Nhược còn khó chịu hơn cả cậu, đi chưa được một trạm đã bị dồn ép đến tê cả người, cậu liền hảo tâm mà đứng sau lưng cô, ngăn không để cô bị ép nữa.
Cái cảm giác thành tựu này còn chưa được một hai phút đã có nam sinh bỗng đứng dậy, vỗ vai Thẩm Tinh Nhược: “À… bạn ơi…cậu…cậu ngồi đây đi.”
Cậu học sinh đỏ ửng đôi tai, lắp bắp nói, còn không dám nhìn thẳng vào Thẩm Tinh Nhược.
Thẩm Tinh Nhược từ chối đáp: “Cảm ơn, không cần đâu.”
“Tớ cũng sắp đến rồi, thật đấy…cậu cứ ngồi đi, cậu là con gái…”
Mấy nữ sinh đang nghịch điện thoại đứng bên cạnh cậu ta nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn.
Lục Tinh Diên nghĩ: Không phải chứ, mẹ nó cậu còn không dám nhìn vào mắt người ta mà còn niềm nở một cách mù quáng như vậy.
Các bạn nữ cũng nghĩ: Bạn trai nhà người ta đang sống sờ sờ ở đằng sau mà cậu còn niềm nở một cách mù quáng như vậy? Thấy người ta xinh đẹp thì cứ nói thẳng đi, còn lấy nữ sinh ra bắt chuyện, chúng tôi đã làm sai điều gì hả? Thật đúng là xót xa.
Bạn nam nhận ra lời của mình có vẻ không được thỏa đáng, cũng phát hiện ra ánh mắt của Lục Tinh Diên quét đến không được hòa hảo. Còn nhận thấy màu áo của cậu và Thẩm Tinh Nhược giống nhau thì như đã hiểu ra gì đó, bỗng cảm thấy ngại ngùng nhưng đã đứng lên nhường chỗ nên đành đứng vào đám đông.
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Xung quanh cũng không có ai đặc biệt để nhường chỗ, cô thấy vậy nên ngồi xuống luôn.
Lục Tinh Diên cũng thuận thế đứng trước mặt cô.
Một tay đút túi, một tay cầm tay nắm, cậu thấp đầu nói với Thẩm Tinh Nhược: “Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ có thai hay người khuyết tật, người như cậu mà cũng được nhường chỗ cơ đấy.”
Cậu nói xong thì tàu cũng dừng, do không chú ý nên cậu hơi lảo đảo một chút.
Thẩm Tinh Nhược giơ tay đỡ cậu đáp: “Tôi là loại người không cần cậu quản, còn cậu là người chân thấp chân cao.”
“…”
“Cậu lại bịa đặt rồi đấy.”
“Lần trước cậu phao tin eo tôi không tốt, cậu đừng có suốt ngày tung tin không tốt về cơ thể của tôi, eo tôi có tốt hay không lẽ nào cậu không biết à?”
Lục Tinh Diên cần mặt mũi quá rồi, cứ nhắc đến vấn đề cơ thể là cậu lại để ý.
Thẩm Tinh Nhược không đáp lời, cô nghĩ mãi cũng không hiểu, sao cô phải biết chứ. Hơn nữa cô thật sự không biết.
Trong lúc cô đang ngẫm nghĩ thì mấy cô trung niên ngồi bên cạnh đang đánh giá hai người họ bằng ánh mắt kỳ quái.
Ánh mắt đó trần trụi như muốn nói: “Giới trẻ bây giờ còn ngang nhiên nói vấn đề này trên tàu điện ngầm thật đúng là suy đồi đạo đức, không cần mặt mũi.”
Lục Tinh Diên ngừng nửa giây mới hiểu ra, nói với Thẩm Tinh Nhược: “…Tôi không có ý đó, tôi là nói cậu cũng biết chuyện eo của tôi…Bỏ đi, dù sao thì sau này cậu cũng sẽ biết thôi.”
Thẩm Tinh Nhược: “…?”
Tôi lại làm gì sai à.
Tôi không muốn biết đâu.
Hai người im lặng ngồi tàu điện ngầm.
Đến nơi ăn tối, Thẩm Tinh Nhược đi vào trước còn Lục Tinh Diên hút xong điếu thuốc mới đi vào theo.
Nhà hàng này là do đám Hứa Thừa Châu chọn.
Đám thiếu gia này ngày thường cũng rất chú trọng vẻ ngoài, chỉ có việc ăn uống là có thể hạ thấp địa vị của bọn họ.
Vào bên trong rồi Thẩm Tinh Nhược mới thấy nhà ăn này bên ngoài trông thì bình thường nhưng bên trong thì chật ních người, nhiều người còn phải ngồi lên ghế nhựa được bổ sung.
Nhìn tình hình thì tốt hơn cái quán ăn ruồi kia suýt thì nuốt không 450 tệ của bọn họ.
Cũng may là đám Hứa Thừa Châu đến khá sớm, Địch Gia Tĩnh, Thạch Thấm và Lý Thính cũng đã đến, Thẩm Tinh Nhược nhìn một vòng không thấy Hà Tư Việt đâu nên hỏi thăm, Thạch Thấm nói lớp trưởng đi mua đồ uống rồi.
Cô gật đầu rồi ngồi xuống.
Đúng lúc đó thì Lục Tinh Diên cũng hút thuốc xong bước vào.
Một đám con trai vội vẫy tay với cậu.
Lý Thừa Phàm trêu: “Nhược tỷ, cậu chỉ mải quan tâm lớp trưởng mà không thèm đếm xỉa gì đến bạn cùng bàn đấy nhé.”
Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên nhìn nhau, lại làm như không có chuyện gì mà lảng sang chuyện khác: “Đến đủ rồi nhỉ, mau gọi đồ ăn đi, các cậu đều ăn ở đây rồi à?”
Trần Trúc giơ thực đơn lên với vẻ ‘hãy khen tôi đi’: “Để tớ để tớ, tớ ăn rồi, tớ chọn trước mấy món đặc sản nhé. Mấy món này đều phải ăn, tuyệt đối không được chọn sai.”
Mọi người đều không có ý kiến gì.
Trần Trúc chọn xong thì thực đơn lại được chuyển lại, các bạn nữ thì khá dè dặt còn các bạn nam thì khá để ý.
Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh cũng xem thực đơn, Triệu Lãng Minh chỉ chỉ thực đơn: “Cái này, cái này cũng ngon lắm, tao cũng thích cả gạch cua nữa, gọi luôn đi.”
Lý Thừa Phàm: “Mày thì có gì mà không thích ăn, dạ dày trời ban* nên phải ăn nhiều.”
Mọi người vốn đang nói chuyện, nghe được lời này, đều rơi vào yên lặng, nhưng mà Thạch Thấm nhịn không được bật cười trước tiên.
Lục Tinh Diên đang chơi điện thoại thì khẽ cong môi cười, chân đạp ghế Lý thừa Phàm nói: “Mẹ nó sau này mày đừng có nói là quen biết tao đấy nhé, đồ vô văn hóa này. Thiên hoàng quý tộc*, là chữ zhòu, đọc theo tao, zh-ou-zhou, thanh bốn** đấy anh trai.”
“Quý tộc gì chứ, không phải dạ dày trời ban à? Để ví dạ dày quý như vàng?”
*ở đây là bạn học Lý Thừa Phàm bị lẫn lộn 2 chữ gần giống nhau: chữ 胄 /zhòu/ trong câu thành ngữ 天潢贵胄 /tiān huáng guìzhòu/ là chỉ những người quý tộc, giàu có, cũng như những thứ quý hiếm. Còn chữ gần giống chữ 胄 /zhòu/ là 胃 /wèi/ có nghĩa là dạ dày. Lý Thừa Phàm nhầm hai chữ với nhau này nên mới thành ra câu 天潢贵胃 /tiān huáng guìwèi/ có nghĩa là dạ dày quý giá do ông trời ban tặng.
**Thanh bốn được nhắc đến ở đây là hệ thống thanh điệu trong tiếng Trung. Gồm có 4 thanh: ā á ǎ à. Một chữ có thể có nhiều thanh điệu mà dẫn đến nhiều nghĩa khác nhau.
Lý Thừa Phàm ngẩn người.
Mọi người đều không nhịn được cười vang một trận.
Lục Tinh Diên vừa có ý tốt vừa dạy lại cậu ta: “Im miệng đi, sau này khi không cần dùng thành ngữ thì đừng có dùng, đỡ phải trà độc*** những thanh niên có học thức như tụi tao đây.”
Bầu không khí bỗng nhiên yên lặng, sau đó lại bùng nổ tiếng cười.
Sức chịu đựng của Thẩm Tinh Nhược vốn đã cao, vừa trần đũa và bát vào nước nóng và sửa lại: “Là đầu độc***, t-u-tu, thanh hai anh trai ạ.”
***chữ 茶 /chá/ có nghĩa là lá trà, trà nước, còn chữ 荼 /tú/ trong từ 荼毒 /túdú/ có nghĩa là đầu độc. Hai chữ này viết rất giống nhau chỉ khác một nét duy nhất nhưng cách đọc khác nhau và có hai nghĩa hoàn toàn khác nhau. Ở đây Lục Tinh Diên nhầm lẫn giữa hai chữ này nên mới thành chữ 茶毒 /chá dú/ có nghĩa là trà độc.