Sáng sớm hôm sau, Tiết Lăng Vân ôm Tống Ngọc Dao nằm trên giường, tay phải vẫn đang vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, hắn nói:
- A Dao! Ta thật muốn mãi mãi cùng người sinh sống như thế này!
Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng cười, nhớ tới chuyện trong phòng nghị sự ngày hôm qua, nàng liền nói:
- Lăng Vân, có một chuyện phải nói cho ngươi biết! Ngày hôm qua chúng ta đã quyết định phái ra một ít đệ tử đi đến Mệ Vụ Sâm Lâm, ngươi nên chuẩn bị một chút!
- Mê Vụ Sâm Lâm?
Tiết Lăng Vân sửng sốt một chút, nói:
- Đó là nơi nào? vì sao phải đưa người đi đến đó?
Tống Ngọc Dao nói:
- Mê Vụ Sâm Lâm ở tại Cực Bắc Chi Địa, ở đó có một phân đà của Thiên Ma Giáo, nghe nói bên trong có nhân vật cấp cao của Thiên Ma Giáo. Sở dĩ muốn phái người đi đến Mê Vụ Sâm Lâm, là để tiêu diệt giáo đồ của chúng đồng thời giúp các đệ tử trẻ tuổi của bảy đại môn phái có cơ hội rèn luyện. Lăng Vân! Ngươi còn nhớ lần tụ họp ở Côn Luân Sơn không? Lúc đó, bảy đại môn phía đã đưa ra quyết định này!
Tiết Lăng Vân lúc này đã rõ ràng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, ôm Tống Ngọc Dao nói:
- A Dao! Ngươi có đi không?
Tống Ngọc Dao ha ha cười nói:
- Đương nhiên ta cũng đi, Lăng Vân ở nơi nào ta cũng sẽ ở nơi đó! Mặt khác, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm có rất nhiều dược liệu quý hiếm, ta đã thu thập một được vài loại rồi, chỉ còn kém bốn loại dược liệu trọng yếu nữa là có thể luyện chế Thanh Nguyên Đan!
Tống Ngọc Dao đã đề cập tới việc luyện chế Thanh Nguyên Đan rất nhiều lần, Thanh Nguyên Đan là một loại đan dược có lợi ích cực lớn trong việc ngưng kết Nguyên Anh, Tiết Lăng Vân cũng sắp bước vào Nguyên Anh Kỳ rồi, Tống Ngọc Dao muốn nhanh chóng kiếm đủ dược liệu, khai lò luyện đan.
******
Trường Sinh Môn phái ra tám người đi đến Mê Vụ Sâm Lâm. Đệ tử đời thứ hai gồm Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân, Đạo. Đệ tử đời thứ ba gồm Tiết Lăng Vân, Lâm Phượng Vũ, Triệu Chí Bình, Tiêu Thanh Tùng, Trương Tử Ẩn.
Tiết Lăng Vân luôn luôn cảm nhận được ánh mắt oán độc của Tiêu Thanh Tùng nhìn vào mình, trong lòng liền cảnh giác đối với người này. Xem ra, lần tỷ võ lần trước đã tạo ra cho hắn một định nhân.
Mọi người hướng phía Mê Vụ Sâm Lâm bay đi, Tiết Lăng Vân đã không còn là tên phế vật năm đó rồi, hắn là quán quân của tỷ võ luận đạo đại hội, ít nhất trên danh nghĩa là đệ nhất nhân trong đệ tử đời thứ ba, không còn ai xem thường hắn cả.
Trong mấy người này, Đạo là Phân Thần trung kỳ, Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân là Phần Thần sơ kỳ, Tiêu Thanh Tùng cùng Trương Tử Ẩn là Nguyên Anh sơ kỳ, còn lại ba người Tiết Lăng Vân, Lâm Phượng Vũ, Triệu Chí Bình là Kim Đan hậu kỳ. Lần này đi tới Mê Vụ Sâm Lâm ngoại trừ vì hằng yêu trừ ma, còn giúp các đệ tử đời thứ ba tôi luyên bản thân.
Mê Vụ Sâm lâm nằm ở phía Bắc, khu rừng này chiếm diện tích vài ngàn dặm, bởi vì thường xuyên xuất hiện xương mù dày đặc, người bình thường đi vào rất dễ lạc đường, nên bị người ta gọi là Mê Vụ Sâm Lâm.
Một ngày sau, tám người bọn họ đã đến bên ngoài rìa của Mê Vụ Sâm Lâm, mọi người đáp xuống đất, Tống Ngọc Dao nói:
- Chúng ta chờ ở nơi này đi, người của các môn phái khác cũng sắp đến, thử xem có thể gặp được ai không!
Ngày hôm sau, tám người bọn họ quả nhiên gặp được người của môn phái khác đến, là người của Côn Luân phái.
Người đến chính là Lý Phá Trần mà trước đây Tiết Lăng Vân đã từng gặp qua, hai mắt Lý Phá Trần sáng lên nhìn chằm chằm vào đám người Trường Sinh Môn, nhưng thật ra là nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Dao.
Tiết Lăng Vân cảm nhận được ánh mắt của Lý Phá Trần, trong lòng liền nổi giận lên, Tống Ngọc Dao quay đầu nhìn Tiết Lăng Vân mỉm cười, tâm tình của Tiết Lăng Vân lúc này mới ổn định lại.
Hai người cho rằng chính mình đã che giấu rất tốt, nhưng lại không biết rằng, tất cả đều bị Lý Ngọc Chân nhìn thấy, Lý Ngọc Chân càng ngày càng nghi ngờ.
Tống Ngọc Dao căn bản không để ý đến Lý Phá Trần, chỉ chào hỏi hắn một tiếng liền im lặng. Lý Phá Trần đem một ít tình hình của bảy đại môn phái nói ọi người của Trường Sinh Môn, lúc này bọn họ mới biết được thì ra người của các môn phái khác đã tiến nhập vào Mê Vụ Sâm Lâm, tám người bọn hắn chính là nhóm cuối cùng.
Lý Phá Trần mặc dù đang nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tống Ngọc Dao, hắn theo đuổi Tống Ngọc Dao đã nhiều năm rồi, cho đến bây giờ vẫn không chịu bỏ cuộc.
- Chư vị đạo hữu, ta muốn cùng với các ngươi tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm, không biết có được không?
Lý Phá Trần nói.
Đạo đang định đáp ứng, Tống Ngọc Dao đột nhiên lạnh lùng nói:
- Trường Sinh Môn chúng ta có chuyện cần làm, liên quan đến bí mật của bổn môn, cho nên xin thứ lỗi chúng ta không thể đáp ứng!
Cái này...
Tống Ngọc Dao nói xong, mọi người đều trợn mắt há mồm, Lý Phá Trần liền thất vọng, Đạo có chút khó tin, Tiết Lăng Vân nội tâm mừng rỡ, mà Lý Ngọc Chân có vẻ đã đoán được điều gì đó. Còn lại các đệ tử đời thứ ba chỉ đến để rèn luyện, nên cũng không biết được Tống Ngọc Dao nói là thật hay giả, bất quá cho dù là thật thì nói như vậy cũng quá lộ liễu đi.
Lý Phá Trần ấm ức rời đi, Đạo có chút bất mãn nói:
- Tống sư muội, ngươi vì sao lại nói như vậy? Môn phái chúng ta làm gì có bí mật? Ngươi vì sao phải đuổi hắn đi?
Tống Ngọc Dao hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ta thấy hắn rất là phiền phức!
Đạo không còn gì để nói, lắc lắc đầu, lập tức cùng mọi người bay vào Mê Vụ Sâm Lâm.
******
Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao bày đằng sau mọi người, Tiết Lăng Vân đối với biểu hiện của Tống Ngọc Dao rất là hãi long, nói:
- A Dao! Ngươi làm rất tốt, nên đuổi con cóc ghẻ đó đi sớm hơn mới đúng!
Tống Ngọc Dao cười cười, nhõng nhẽo nói:
- Kỳ thật hắn cũng không phải người xấu xa gì, bất quá hắn luôn quấy rầy ta, khiến cho ta rất chán ghét hắn!
Tiết Lăng Vân nhẹ gật đầu, hỏi:
- Thanh Nguyên Đan còn cần các loại dược liệu nào? Ta giúp ngươi tìm kiếm!
Tống Ngọc Dao nói:
- Có hai loại dược liệu mà ở đây khắp nơi đều có, bay một lát nữa là có thể nhìn thấy. Còn lại hai loại thì rất thưa thớt, một loại là Thiên Niên Tuyết Tham, một loại là Khiên Dẫn Thảo. Thiên Niên Tuyết Tham chỉ sinh trưởng ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, còn Khiên Dẫn Thảo thì rất khó tìm được, ta chỉ nghe người ta nói nó từng xuất hiện ở Mê Vụ Sâm Lâm!
Tiết Lăng Vân gật đầu, lập tức hỏi nàng cách để nhận biết được Thiên Niên Tuyết Tham cùng Khiên Dẫn Thảo, đem tất cả đều nhớ kỹ.
Bay khoản một giờ, xung quanh liền xuất hiện từng mảng lớn tuyết đọng, cây cối xung quanh cũng thành các loại cây chịu rét như Tùng Thụ, Bách Thụ, không khí xung quanh rất trong lành, tất cả mọi người cảm giác rất thoải mái.
Cứ như vậy bay hai ngày, trên đường họ cũng nhìn thấy ký hiệu mà các môn phái khác lưu lại, Tống Ngọc Dao cũng tìm được hai loại dược liệu kia, chỉ còn thiếu Thiên Niên Tuyết Tham cùng Khiên Dẫn Thảo.
Đến xế chiều, mọi người quyết định dừng lại nghỉ ngơi một lát, bọn họ ở bên trên một đống tuyết tĩnh tọa khôi phục lại chân nguyên.
Sau khi khôi phục hoàn toàn chân nguyên, mọi người liền tiếp tục bay về phía trước, vừa bay được một lát đột nhiên Tiết Lăng Vân chỉ vào một nơi nào đó kinh hô, nói:
- Mau nhìn! La Thiên Niên Tuyết Tham!
Danh Sách Chương: