Lăng Nhược Vũ không còn cách nào, nên nàng đã nói ra tất cả mọi chuyện cho Tiết Lăng Vân.
Thì ra, nữ tử áo xanh này là một trưởng lão của Âm Dương Tông đồng thời cũng là một người trong Tứ Đại Mỹ Nhân ở tu chân giới "Lăng Nhược Vũ", cùng nổi danh với mấy người Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân, Thiên Ma Thánh Nữ. Âm Dương Tông chuyên nghiên cứu "song tu thuật", nên Lăng Nhược Vũ cũng giống như vậy.
Chẳng qua, song tu thuật cũng không phải đơn giản chỉ là thải bổ thuật như suy nghĩ của những tu sĩ trong tu chân giới, muốn tu luyện song tu thuật cần rất nhiều yêu cầu như tư chất, thể chất,...
Lăng Nhược Vũ đã tu luyện nó nhiều năm, tu vi cũng đạt đến Phân Thần hậu kỳ cao thủ, nhưng cho đến ngày hôm nay nàng vẫn chưa tìm được người thích hợp cùng mình song tu, mà nàng muốn đột phá cảnh giới bắt buộc phải dùng đến song tu thuật.
Thể chất của Lăng Nhược Vũ cực kỳ tốt nên yêu cầu của nàng đối với nam tử cùng song tu cũng cực kỳ cao, dựa theo thể chất của nàng thì nam tử cùng song tu với nàng phải là người có được Cửu Âm Tuyệt Mạch.
Nghe nói, trong trăm vạn người mới có một người có được Cửu Âm Tuyệt Mạch, hơn nữa người có được Cửu Âm Tuyệt Mạch không thể sống quá 20 tuổi, cũng không thể nào tu chân, muốn tìm được một nam tử có Cửu Âm Tuyệt Mạch lại có thể tu chân quả thực là quá khó khăn.
Vốn dĩ Lăng Nhược Vũ cho rằng mình sẽ mãi mãi dừng lại ở đây, cả đời này sẽ không bao giờ có cơ hội đột phá cảnh giới, ai ngờ nàng ngẫu nhiên gặp được Tiết Lăng Vân.
Nàng mất vài chục năm nghiên cứu về Cửu Âm Tuyệt Mạch nên vừa nhìn thấy Tiết Lăng Vân nàng đã chắc chắn hắn chính là một nam tử có Cửu Âm Tuyệt Mạch. Nàng quá mức vui mừng nên lập tức cướp Tiết Lăng Vân mang về Âm Dương Tông.
- Tốt rồi! Mọi chuyện là như vậy đó! Ta... ta muốn cùng ngươi song tu, ngươi có chấp nhận không?
Mặt của nàng đỏ bừng lên hỏi.
- Chuyện này...
Hắn có nằm mơ cũng chả bao giờ mơ đến chuyện này, hắn ngây ngẩn cả người rất lâu, hắn nói:
- Lăng cô nương! Xin lỗi, ta không thể đáp ứng yêu cầu của cô!
Hắn bây giờ không có đầu óc để nghĩ đến mấy chuyện này, hắn bây giờ đang rất vội vã muốn đi cứu Lý Ngọc Chân ra, căn bản không có thời gian để ý đến Lăng Nhược Vũ.
Lăng Nhược Vũ kinh ngạc, nàng không thể tin được nhìn chằm chằm Tiết Lăng Vân, nói:
- Tại sao ngươi không đáp ứng! Vì... vì ta không đủ xinh đẹp sao?
Lăng Nhược Vũ căn bản không nghĩ tới Tiết Lăng Vân sẽ từ chối, nàng nghĩ đây chính là diễm phúc khó cầu đối với tất cả nam nhân, tất cả nam nhân đều sẽ đáp ứng mới đúng.
Tiết Lăng Vân lắc đầu, nói:
- Không! Cô là một mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, nhưng ta đã có người yêu, hơn nữa ta đang có chuyện quan trọng cần làm, không thể ở đây lâu hơn được nữa!
Tiết Lăng Vân rất yêu Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, hai nàng cùng nhau lấy hắn vốn đã phải ủy khuất rồi nên Tiết Lăng Vân quả thực không muốn yêu thích bất kỳ ai nữa.
Lúc trước, Lâm Phượng Vũ còn dễ nói, dù sao nàng cũng là đệ tử của Lý Ngọc Chân, cộng thêm Lý Ngọc Chân đang tác hợp cho hai người, nhưng Lăng Nhược Vũ căn bản không biết chuyện này, nàng có xinh đẹp hay không cũng chẳng liên quan đến chuyện này.
Lăng Nhược Vũ mở to mắt ra, chăm chú nhìn Tiết Lăng Vân, lúc trước nàng còn có chút ngượng ngùng, bây giờ thì lại có chút khó hiểu.
Nàng suy nghĩ một lát, đột nhiên giống như nàng đã hiểu ra chuyện gì đó, nói:
- Ta hiểu rồi! Ngươi là đệ tử chính đạo, những đệ tử chính đạo như ngươi luôn luôn xem thường Âm Dương Tông của bọn ta, coi Âm Dương Tông của bọn ta là một Ma Đạo tà phái, coi tất cả đệ tử của Âm Dương Tông bọn ta đề... cực kỳ dơ bẩn!
Lăng Nhược Vũ nói tiếp:
- Thật ra, ý nghĩ của ngươi căn bản là không đúng, song tu thuật của Âm Dương Tông bọn ta là một trong các Đại Đạo, chu trọng Âm Dương hòa hợp, nữ tử của Âm Dương Tông bọn ta cực kỳ giữ gìn trinh tiết, ta... ta vẫn là xữ nữ đấy!
Sợ Tiết Lăng Vân không yên lòng, Lăng Nhược Vũ lại nói:
- Nếu như ngươi song tu với ta, ta sẽ một lòng đi theo ngươi cho đến khi chết đi!
Nói ra những lời lớn mật như vậy, mặt của Lăng Nhược Vũ đỏ bừng lên, nàng xoay người lại, đưa lưng về phía Tiết Lăng Vân, hy vọng Tiết Lăng Vân nghe được câu trả lời cuối cùng của hắn.
- Xin lỗi! Ta không có hiểu lầm gì đối với song tu thuật, ta bây giờ đang có chuyện rất gấp, hơn nữa ta sẽ không tiếp nhận bất kỳ nữ nhân nào khác cả!
Tiết Lăng Vân lạnh lùng nói.
Trong lòng hắn bây giờ chỉ muốn chạy đi tìm Lý Ngọc Chân, đối với sự xuất hiện mơ hồ của Lăng Nhược Vũ, hắn không có hứng thú.
- Ngươi...!
Lăng Nhược Vũ tức giận xoạy người lại, hung dữ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Lăng Vân, nàng cắn răng, nói:
- Hừ! Hôm nay ngươi ngươi không đáp ứng cũng phải đáp ứng, nếu không ngươi cũng đừng hòng rời khỏi căn phòng này!
Nói xong, thân ảnh của Lăng Nhược Vũ từ từ biến mất khỏi căn phòng, miệng Tiết Lăng Vân há to ra, không ngờ được nàng cứ như vậy biến mất...
******
Trong lòng của Tiết Lăng Vân bây giờ cực kỳ buồn bực, hắn đã thử rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn không thể nào ra được căn phòng này. Lăng Nhược Vũ có tu vu Phân Thần hậu kỳ, trận pháp do nàng bố trí không phải Tiết Lăng Vân có thể phá được.
Vốn dĩ, ở nơi này cũng chẳng sao cả, dù sao Lăng Nhược Vũ chỉ giam mình lại mà thôi, nhưng nữ nhân của mình đang ở trong tay kẻ địch, không biết nàng còn sống hay đã chết, có bị thương gì hay không, bản thân mình làm sao có thể an tâm mà ở yên nơi này.
- Phanh!
Tiết Lăng Vân mạnh mẽ đấm vào tường, hắn bây giờ rất căm hận chính mình, căm hận sự vô năng của hắn, nếu như thực lực của hắn mạnh thêm một ít thì ngày hôm đó Lý Ngọc Chân cũng sẽ không bị người ta bắt đi.
Thân là nam nhân mà không thể bảo vệ tốt cho nữ nhân của mình, đó là sỉ nhục lớn nhất đối với nam nhân.
Kỳ thật Tiết Lăng Vân đã làm rất tốt, hắn mới tu luyện chỉ có vài năm ngắn ngủi, bây giờ đã là Nguyên Anh kỳ, tốc độ tu luyện này đã hiếm có trong tu chân giới rồi, nhưng vào giờ phút này hắn vẫn không thể nào buông ra được, nếu như thực lực của mình mạnh mẽ thì tốt rồi.
Ngay lúc này, hắn cực kỳ khao khát có được thực lực, vì thế hắn cũng bất chấp cái gì chính đạo công pháp, tà đạo công pháp, chỉ cần có thể gia tăng thực lực hắn đều cố gắng tu luyện.
Không có thực lực thì ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể bảo vệ được, đó là một đả kích rất lớn đối với hắn.
Ba ngày trôi qua, ba ngày đó Lăng Nhược Vũ cũng không xuất hiện, nàng vẫn lẳng lặng giam giữ Tiết Lăng Vân.
Đến ngày thứ tư, Lăng Nhược Vũ mới xuất hiện, nàng hỏi:
- Ngươi đồng ý cùng ta song tu không?
Tiết Lăng Vân lắc lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Không!
Lăng Nhược Vũ tức giận rời đi, cũng ngày hôm đó nàng bắt đầu tra tấn Tiết Lăng Vân, đương nhiên nàng sẽ không thương tổn đến thân của hắn, hắn dù sao cũng là nam nhân mà nàng chọn để song tu, nàng tuyệt đối sẽ không để thân thể hắn bị thương tổn gì.
Tiết Lăng Vân đang khoanh chân ngồi trong phòng, đột nhiên đầu của hắn bắt đầu đau đớn kịch liệt, hắn cũng chẳng biết tại sao, một thanh âm truyền vào trong phòng:
- Chỉ cần ngươi song tu với ta, ta sẽ giả thoát nổi thống khổ cho ngươi!
Tiết Lăng Vân tức giận, hắn là loại người chỉ thích ăn mềm không thích ăn cứng, Lăng Nhược Vũ càng làm như vậy, hắn sẽ càng không đầu hàng.
Thời từ từ trôi qua, đầu của Tiết Lăng Vân vẫn đang đang đau đớn kịch kiệt, hắn cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang biến hóa không ngừng, sáng sớm rất lạnh, giữa trưa rất nóng, buổi tối lại rất lạnh, hắn thân là tu chân giả, vốn dĩ đối với nóng lạnh không nhạy cảm như vậy, nhưng không biết Lăng Nhược Vũ dùng thủ đoạn gì với hắn, hắn bây giờ đang rất khó chịu.
Danh Sách Chương: