Nghi thức kết hôn so với buổi lễ hiến tế lúc sáng, ít đi sự trang nghiêm và những thứ rườm rà, Dụ Phi sau khi cùng ba ca nhân của mình nhận lời chúc phúc của Đại Tế Ti, là có thể cùng các các tộc nhân tận tình ăn uống chơi đùa.
Bắc Man tộc không có nhiều quy củ như phía nam, như khi kết hôn thì tân nương phải ở lại trong phòng, chỉ có phu quân mới có thể đi ra ngoài tiếp đón khách nhân, ở đây lại không giống vậy.
“Không nghĩ tới a không nghĩ tới, ngươi vậy mà lại có khả năng tìm được phu quân trước ta.” Thụ là một trong những ca nhân cũng đi tới phía nam đón rể say khướt đập lên bả vai A Loạn, trêu ghẹo nói: “Tính tình ngươi tệ như vậy, hy vọng phu quân ngươi sẽ không hối hận.”
“Đi tìm chết đi!” A Loạn trực tiếp cho hắn một quyền, Thụ lắc người né tránh, đối với Dụ Phi đứng ở một bên nhìn mỉm cười nói: “Thấy không ~”
Dụ Phi đem A Loạn kéo lại ôm bằng một tay, cười nhạt nói: “Đối với ta không tệ là được.”
Kiểu vô tâm vô phế đối với ai cũng tốt, hắn còn không vui đấy chứ.
“Ngươi sao lại coi trọng nhà bọn họ.....” Thụ buồn bực uống hai ngụm rượu, lại tới kéo A Loạn: “Không nên không nên, ngươi hôm nay nhất định phải cùng ta uống cho thống khoái.”
“Đi, đáng thương ngươi không có phu quân.” A Loạn cười ha ha trêu ghẹo, thái độ thật ra lại thản nhiên hơn rất nhiều, cũng không giống lúc trước vừa tới gần Dụ Phi liền biệt nữu. Ngược lại nghiêng đầu nhìn Dụ Phi nói: “Ta đi cùng hắn uống hai chén được chứ? Nếu không lúc bọn họ tỉnh rượu lại nháo động phòng.”
Sao bỗng dưng lại trở nên thuận theo như vậy, còn muốn nghe ý kiến của hắn?
Dụ Phi còn đang hồ nghi, Thụ đã ồn ào đứng lên: “Nghĩ đẹp nhỉ! Ta cho dù có say chết thì động phòng cũng không thể không nháo!”
“Ngươi người này.....”
Dụ Phi cười cười, buông A Loạn, ở bên hông của hắn vô cùng thân thiết sờ soạng một phen: “Đi đi, ngươi cũng đừng say quá.”
“Không có khả năng.” A Loạn kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Ta là người có tửu lượng tốt nhất trong tộc, ai cũng không uống thắng được ta.” Dứt lời lấy vò rượu mà Thụ truyền qua, cười loan ánh mắt: “Ngươi uống đến mức ngay cả đường cũng không đi được, còn có thể nháo kiểu gì.”
“Không có khả năng!”
Dụ Phi đứng dậy đi vài bước, chỉ thấy bên kia A Trác cùng A Từ cũng bị lôi kéo uống rượu. Làm ầm ĩ phải bắt bọn họ uống say để bọn họ không thể quay về nghênh đón phu quân, nửa là hâm mộ nửa là đùa vui mà vây quanh bọn họ chơi xa luân chiến (là thay phiên nhau chuốc say).
Tình huống này, trái lại hoàn toàn tương phản với lễ kết hôn ở phía nam, chỉ có tiểu tử mới bị liều mạng chuốc rượu như vậy.
Quý Diễn Chi cũng giống như Dụ Phi không bị ai nháo cầm lá cây đã rửa sạch bao lấy chân dê nướng, đưa qua chỗ Dụ Phi: “Ăn không?”
“Cám ơn.” Dụ Phi cũng không khách sáo, tiếp nhận cắn một ngụm: “Quý tiên sinh thoạt nhìn rất cao hứng.”
“Không phải nói gọi ta Quý đại ca là được rồi sao, không cần khách khí.” Khóe môi Quý Diễn Chi nhếch lên một nụ cười ôn hòa, quả thật so với lúc trước thì bộ dáng có nhiều thêm vài phần không khí vui mừng.
“Quý đại ca niềm vui lan đến tận chân mày, đâu thể sánh với thời điểm chúng ta vừa tới nơi này, hai huynh đệ nhà Dạ chiếu cố ngươi không tồi.” Dụ Phi thiện ý trêu ghẹo, Quý Diễn Chi có chút ngại ngùng cười cười, nhưng cũng thật sự gật đầu: “Bọn họ quả thật đối với ta tốt lắm.”
Nhiều năm gian khổ học tập, lại liên tục thi rớt. Hắn đối với con đường làm quan đã lạnh tâm, ca nhân Liễu gia nguyên bản có hôn ước với hắn lại tham phú quý, bội ước mà gả đến nhà khác trong thành. Hắn ôm ý niệm vò mẻ lại sứt mà đến bắc Man tộc, không nghĩ tới hai ca nhân mà mình cưới, thật sự đem hắn đặt ở đầu quả tim. Ngốc nghếch nghĩ hết biện pháp khiến cho hắn vui vẻ, lại cẩn thận tỉ mỉ quan tâm hắn. Những ngày này, cho dù là khối băng cũng bị hòa tan.
“Quý đại ca suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.”
Quý Diễn Chi mặt mày giãn ra, bỏ đi dáng vẻ buồn khổ lúc trước, trái lại hiện ra vài phần dáng vẻ thư sinh ôn nhuận ngày xưa: “Nhân sinh vội vàng vài thập niên, có thể gặp được người thật tình là không dễ dàng, nên quý trọng.”
Nhìn đám người bốn phía náo nhiệt vui mừng, Dạ cùng Nguyệt ở cách đó không xa bị vây lại chuốc rượu cũng vẫn như cũ cười đến vui tươi hớn hở, hắn cảm thấy lòng tràn đầy mềm mại.
Dụ Phi vài ngụm giải quyết hết chân dê nướng còn lại, cười gác tay lên vai Quý Diễn Chi kéo đi tới chỗ nhóm ca nhân bọn họ: “Đi thôi, chúng ta đi khuyên nhủ, nếu say quá lại nôn đầy người chúng ta.”
Ca nhân trong bộ lạc đều cùng nhau săn thú mà lớn lên, cho nên tình cảm với nhau đều tốt lắm, cũng bởi vì thân thuộc nên chuốc rượu mới phá lệ không cố kỵ cái gì. Hiện giờ nhìn thấy nhóm tiểu tử gia nhập cuộc chiến, lại khiến cho bọn họ có chút luống cuống tay chân.
“Sao nào? Đau lòng A Trác?” Thấy Dụ Phi kéo A Trác qua, có người trêu ghẹo nói: “Vậy thì giúp hắn uống đi?”
“Ta tửu lượng không tốt, vừa uống liền ngủ thẳng tới sáng, vậy nhóm các ngươi đừng hòng nháo động phòng.” Dụ Phi tự nhiên không đáp ứng, thân thể này của hắn còn chưa luyện được tửu lượng tốt, hiện tại chắn rượu là chuyện không biết tự lượng sức mình.
“Khó mà làm được.....”
Các ca nhân có chút say ồn ào nói: “Người khác có thể không nháo, nhưng ba người A Trác thì không thể được!”
Ba huynh đệ A Trác ở các phương diện đều là người nổi bật trong bộ tộc, các ca nhân trong tộc dựa trên bản tính thân cận với cường giả, đại đa số mọi người đều có quan hệ thập phần thân thiết với bọn họ. Hiện giờ có cơ hội trêu cợt bọn họ như vậy, làm sao có thể buông tha.
“Vậy thủ hạ lưu tình đi.” Dụ Phi đem A Từ sắc mặt ửng đỏ kéo lại đây: “Đều đã say muốn chết, làm sao còn có thể nháo?”
Hắn còn rất hiếu kì, nơi này nháo như thế nào. Kiếp trước thời điểm đi theo nháo động phòng, đám người kia có trò gì tổn hại người đa dạng chồng chất mà hắn chưa thấy qua, không biết nơi này, còn có thể có kiểu nháo nào mới mẻ hay không?
Hết chương 19
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này hảo buồn cười A ha ha ha ( đoán được rồi thực xin lỗi mọi người == ngày mai hẳn là không thể đăng chương mới, ta tranh thủ viết nhiều một chút để ngày mốt sẽ đem lễ kết hôn hoàn toàn kết thúc, lại xuất hiện chút thịt để an ủi mọi người đừng giận vì tốc độ khổ bức của ta QUQ cám ơn các cô nàng Đông Bắc cùng những đại thẩm quét mìn ~~ sao =3= ( tấn giang ngươi cái tiểu yêu tinh đừng rút.....)