Đồ ăn nơi này phần lớn đều thô ráp, Dụ Phi nhai miếng bánh mặt có chút vị đắng, tuy đồ ăn này so với lương khô ăn trên đường thì mềm hơn một chút, nhưng vị thì vẫn như cũ không tốt lắm.
Cũng may bản thân Dụ Phi đối với đồ ăn cũng không bắt bẻ, khi còn ở cô nhi viện thường xuyên đói bụng, sau khi làm bộ đội đặc chủng, hơn phân nửa thời gian đều hối hả ngược xuôi chấp hành nhiệm vụ, đối với ăn uống chỉ cần có thể ăn no là được.
Hơn nữa trước mặt hắn còn đặt một bát canh thịt, trừ bỏ hắn, mọi người tay trái là bánh mặt, tay phải là bát nước trong.....
Dụ Phi hỏi: “Hôm nay ai làm đồ ăn?”
“Là ta, sao vậy?” A Loạn trả lời, hai tay hai cái bánh, thấy Dụ Phi một ngụm cũng không uống bát canh thịt kia, không khỏi nhíu mày, “Sao không uống? A cha bắt ta nấu, ngươi không thích sao?”
“Ta không bắt ngươi nấu! Nấu bát canh cho phu quân của mình uống mà ngươi khó chịu như vậy sao?” Đa Triết ngứa tay muốn gõ đầu đứa con, đứa nhỏ này, một chút cũng không yên tâm.
“Không có.... Con thấy hắn không uống.....”
“Không phải, cám ơn a cha.” Dụ Phi nhanh chóng chìa tay ra nắm lấy tay Đa Triết, chân thành nói: “Về sau không cần đặc biệt làm cho con cái gì cả, con ăn giống mọi người là được.”
Hắn ở bộ đội đã quen ăn chung, nướng một con thỏ cũng phải mỗi người một miếng thịt, nay bỗng nhiên được đối xử đặc biệt hắn không quen.....
Nghe Dụ Phi nói vậy, Đa Triết có chút cảm động, Nạp Mộc ở một bên cũng ôn hòa nói, “Chỉ là sợ con mới từ phía nam đến ăn uống không quen, cho nên chuẩn bị một chút.”
“Đúng vậy, bây giờ chuẩn bị kết hôn, cho nên ăn uống hơi tiết kiệm. Bất quá chúng ta cũng không quá thích uống canh, cho nên con không cần để ý, cứ ăn đi.” Đa Triết đem canh thịt bị Dụ Phi làm lơ thật lâu đưa qua, đối với con rể này hắn càng xem càng thuận mắt, sang sảng cười nói: “Uống đi, thử xem tay nghề của thằng nhãi con này, nếu không ngon thì về sau ta bắt nó luyện nhiều một chút.”
A Loạn buồn bực nghiêng người đi, a cha đừng bất công rõ ràng như vậy chứ.....
Hai bà mẹ vợ này của hắn, khụ, cha vợ.... Đối với hắn thật sự là bộ dáng yêu thích, Dụ Phi cũng sẽ không làm kiêu. Trù nghệ của A Loạn tạm thời mặc kệ, phần tâm ý này là không thể chối từ. Nâng lên uống một ngụm, còn chưa nếm thử hương vị trong miệng, đã chống lại vẻ mặt xem kịch vui.
“Uống ngon không?” A Từ nghẹn cười hỏi, Dụ Phi thiếu chút nữa bị sắc thứ chất lỏng đầy mỡ còn có mùi thịt sống này. Hung ác nín thở một hơi nuốt vào, Dụ Phi lặng lẽ đem canh thịt đưa cho A Loạn, “Ngươi vất vả như vậy, cũng uống một chút đi.....”
Bát canh thịt kia cuối cùng cho ba huynh đệ mỗi người mấy ngụm mà uống hết, đối với A Từ vui sướng khi người gặp họa, Dụ Phi phi thường ‘ôn nhu săn sóc’ mà để hắn uống nhiều hơn một chút. Nạp Mộc cùng Đa Triết có chút vui mừng, “Dụ Phi thương mấy đứa như vậy, phải ghi tạc trong lòng.”
“Chắc chắn.... ” A Từ sắc mặt trắng bệch, cười đến cực kì sáng lạn nhìn Dụ Phi, “Buổi tối đến phiên ta làm đồ ăn, ta khẳng định sẽ nấu cho phu quân một chén canh so với A Loạn còn ‘uống ngon’ hơn!”
“Ân.” Dụ Phi cũng cười thập phần ôn nhu, “Nếu thật sự ‘uống ngon’ như vậy, ta khẳng định sẽ cho A Từ uống chung.” Đến lúc đó miệng đối miệng đút cho ngươi, Dụ Phi nhếch mi, ý tứ mịt mờ không cần nói cũng biết.
“.....”
A Từ rốt cục cũng có may mắn được một lần thể nghiệm cảm giác nghiến răng nghiến lợi của A Loạn —
Nếm qua đồ ăn, Nạp Mộc bắt đầu an bài những việc cần làm mấy ngày kết hôn.
“Ngày kết hôn đã được định ra, chính là lễ tế thần cuối tháng này. Đại Tế Ti nói cử hành nghi thức vào ngày này, nhất định có thể được thần phù hộ. Cách ngày tế thần còn tám ngày, ta cùng Đa Triết sẽ đem quần áo cũng những đồ vật khác của các con chuẩn bị tốt. Nhưng dê cùng bò dùng để hiến tế, tiền bạc trong nhà không đủ, các con phải săn nhiều con mồi một chút để đem đi đổi.”
Trong bộ tộc không phải nhà nào cũng nuôi dê nuôi bò, một nhà bọn họ cuộc sống chủ yếu dựa vào săn thú nuôi ngựa, còn ba huynh đệ cứ cách một đoạn thời gian phải thay phiên nhau tham gia vào đoàn xe. Ba ca nhân nhà hắn tuy tính cách khác nhau, nhưng trong khung đều tràn đầy dã tính, không phù hợp với việc chỉ nuôi gia súc sống qua ngày, được cái cũng rất chịu khó, trong nhà tích góp được không ít tiền. Nhưng lần này Dụ Phi ở rể, phải đưa cho tộc một ít tiền. Còn lại cũng không thể toàn bộ đều dùng để mua vật hiến tế, hơn nữa hắn cũng đã có quyết định. Hiện tại nếu đã gả cho người ta, về sau vào đoàn xe và vân vân khẳng định không thể tiếp tục làm. Dựa vào thiên phú săn thú cũng không vững chắc, vẫn nên kiếm mấy con gia súc, thừa dịp thân mình của hắn cùng Đa Triết còn cường tráng, có thể giúp mấy đứa nhỏ tích lũy chút gia sản, cho dù sau này có chuyện gì, cuộc sống cũng không quá gian nan....
A Loạn vừa nghe lời này liền cao hứng, “Con đây đi săn thú..... Ôi!” Hắn mấy ngày nay không được ra ngoài nằm mơ cũng thấy mình đang cầm cung tiễn chủy thủ, chợt thấy lỗ tai đau xót, đã bị Đa Triết nhéo lỗ tai.
“Săn thú săn thú, vừa nghe có thể đi ra ngoài mắt ngươi đã sáng lên. Mấy ngày nay ngươi đừng nghĩ đi đâu! Đi theo Nạp Mộc a cha cùng ta học may vá, chuyện săn thú giao cho A Trác cùng A Từ.”
“Con không muốn!..... Ai đau đau đau!”
“Không muốn cũng phải học!” Đa Triết không chút mềm lòng dùng sức nhéo lỗ tai, “Đã là người có phu lang rồi, còn nóng nảy như vậy, cho dù phu quân ngươi không chê ngươi, lão tử cũng không muốn mất mặt như vậy! Mấy ngày nay thành thành thật thật đi theo ta học may vá, nếu dám chuồn đi ta đánh ngươi!”
A Loạn không dám giãy dụa tiếp, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hai vị huynh trưởng cầu cứu, lại chỉ đổi lấy ánh mắt lực bất tòng tâm từ A Trác A Từ.
Đa Triết a cha nổi giận lên rất đáng sợ.....
Các ngươi thật quá đáng!
Hai vị huynh trưởng đồng thời quay đầu, ân, bọn họ mới không thấy trong mắt A Loạn viết cái gì, bọn họ mới không phải vì bát canh kia mà trả thù, bọn họ đều là suy nghĩ vì đệ đệ, thật sự!
Dụ Phi yêu thương sờ đầu A Loạn, “Không có việc gì, ta đi thay ngươi, trở về kể cho ngươi nghe để ngươi cao hứng.”
“..... “
Ngươi là muốn trở về kích thích ta thì có, hỗn đản!
A Loạn cũng không biết tại sao đắc tội huynh trưởng cùng phu quân, cứ như vậy ủy khuất bị Đa Triết kéo đi, Dụ Phi quay đầu vui vẻ khoát vai hai người vợ anh tuấn, “Đi thôi, đi săn thú!”
Hắn cuối cùng có thể thống khoái hoạt động gân cốt một chút, cũng thuận tiện nhìn xem rừng rậm thảo nguyên là phong cảnh gì~
Hết chương 8
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bị chuyện tăng ca tra tấn tới sống không bằng chết, đau khổ đi đăng chương mới.... Thực xin lỗi mọi người, chương này có chút ngắn QUQ, chờ thời mãn kinh của lão bản qua đi, nhất định sẽ bồi thường một chương dài hơn >< nhắn lại là không ai hồi đáp đâu vì còn phải đi tới công ty, phất tay, ta yêu các ngươi >3<