• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thường Niệm." Trần Bình lau đi vết m.á.u trên môi, khàn giọng nói: "Chúng ta làm phu thê bao nhiêu năm rồi, ta đối xử với nàng thế nào, trời đất chứng giám, nàng càng rõ hơn ai hết!"

"Sao thế?" Trần Bình bỗng đỏ hoe mắt: "Có phải là ta đối xử với nàng chưa đủ tốt, khiến nàng không nhìn thấy tấm chân tình của ta! Thế nên, nàng muốn đẩy ta cho người khác!"

"Thường Niệm!" Trần Bình, một đại hán vạm vỡ, ấm ức mà rơi nước mắt tách tách: "Khi chúng ta bái đường, chúng ta đã nói rồi, một đời một kiếp, không bao giờ chia lìa. Kiếp này chúng ta còn chưa sống hết. . ."

"Nhưng ta không thể sinh con!" Ta tan vỡ lên tiếng, nước mắt lăn tròn trong hốc mắt: "Cả đời. . ."

Ta nhìn về phía Trần Bình, cảm xúc vốn phập phồng không yên trở nên bình tĩnh lạ thường trong giây phút này.

Trong thoáng chốc, ta như quay trở về đêm mười năm trước. Trần Bình tràn đầy chân tình. Nhưng chắn giữa bọn ta là thực tại tàn khốc, là thế đạo lạnh lùng. Ta chỉ có thể vô tình từ chối.

Cuối cùng, môi ta khẽ mấp máy.

Không giống như đêm đó ta đã hét lên điên cuồng, giờ đây ta chỉ còn đầy tuyệt vọng sau khi đã cam chịu: "Cũng không được."

Nói xong, ta quay đầu đi, lau nước mắt, giấu hết mọi tiếc nuối và đau buồn dưới đầu ngón tay.

"Nhưng ta không quan tâm!" Trần Bình ôm chặt ta vào lòng, nước mắt rơi đầy đầu vai ta: "Ta làm Vương thượng là để tạo phúc cho chúng sinh, không phải để họ chỉ tay năm ngón vào chuyện của chúng ta!"

"Thường Niệm," Trần Bình nghiến răng, giọng đầy vẻ khẩn cầu đau đớn: "Ta chỉ muốn sống cả đời với nàng như thế này thôi!"

Đột nhiên va vào lồng n.g.ự.c cứng rắn của Trần Bình, ban đầu ta sững sờ. Ngay sau đó, vòng tay ấm áp, nhịp tim quen thuộc, cùng với gã ngốc đang ôm chặt lấy ta bỗng làm ướt đẫm khóe mắt ta.

Ta đau đớn khóc thành tiếng.

"Chàng tưởng ta muốn quan tâm sao! Nhưng cuộc sống. . ." Ta nghẹn ngào: "Đã không còn là của riêng chúng ta nữa!"

19



Nghe xong, Trần Bình không nói gì nữa. Hắn vỗ nhẹ vào lưng ta, như đang dỗ dành một đứa trẻ. Dần dần, ta khóc đến khi thiếp đi. Trần Bình vẫn không dừng tay, cứ thế ôm ta ngồi cho đến tận sáng.

Đến giờ Thìn, hắn nhẹ nhàng lay ta dậy.

Trần Bình không nói gì. Hắn chỉ nhanh nhẹn giúp ta mang giày tất, thắt chặt áo ngoài, rồi nắm ta ta ra ngoài.

Hắn đưa ta đến Trường Bình lâu. Đây là tòa lầu cao nhất ở An Dương, nhìn xuống có thể thu vào tầm mắt toàn thành.

Ta hỏi hắn: "Ngày thường chàngi bận đến nỗi không có thời gian cùng ta đi ăn một bát hoành thánh, sao hôm nay lại rảnh rỗi đưa ta đến đây? Chẳng lẽ là?"

Ta nhướng mày, sóng mắt chuyển động, trêu chọc: "Cái đầu gỗ này đã thông minh ra rồi sao? Muốn học người ta có phong cách à? Đưa ta đi ngắm bình minh, hoàng hôn, nhìn thủy triều lên xuống, khói bếp lượn lờ hả?"

"Còn gì nữa không?" Trần Bình mở miệng: "A Niệm, nàng còn nhìn thấy gì nữa?"

"Hả?" Ta nghiêng đầu, nhìn dòng người nhốn nháo dưới lầu nơi, buột miệng nói: "Còn có người nữa chứ!"

"Trần Bình? !" Ta nhíu mày, khó tin nhìn về phía hắn. "Không phải chàng đưa ta đến đây để xem người đấy chứ? Nhiều người như vậy có gì hay mà xem! Sao? ! Chàng không có một cái lỗ mũi hai con mắt à? !"

"Đúng vậy! Chúng ta đến đây chính là để xem người." Trần Bình thành thật gật đầu, thuận thế vòng tay ôm lấy vai ta, cùng ta nhìn xuống đám người đông đúc dưới lầu.

"A Niệm, nàng cũng nói có nhiều người như vậy. Đã nhiều như thế, chắc cũng không thiếu con cháu của ta đâu!"

"Nhưng người kế vị. . ."

Trần Bình ngắt lời ta: "Đừng nghe đám mệnh phụ ghen tị đó nói nhảm! Người c.h.ế.t như đèn tắt, ai còn quan tâm đến chuyện hậu sự! Huống chi ta vất vả giành thiên hạ này, cũng đâu phải vì con cháu đời sau hưng thịnh, muôn đời vô ưu gì! Ta chỉ muốn cho bách tính của chúng ta được ăn no mặc ấm, không còn bị bọn cẩu quan ức h.i.ế.p nữa!

Ta đã suy nghĩ kỹ từ lâu rồi, dù ta có con cái, thì vị trí này cũng là để ai có khả năng cho bách tính sống tốt hơn thì người đó ngồi! Không vì gì khác, chỉ để mình được an tâm! Hơn nữa. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK