• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

37

Khi Trần Bình tỉnh dậy, Cao Gia Di đang ngồi bên giường.

Nàng ta liếc mắt nhìn, lạnh lùng nhìn Trần Bình.

Thấy Trần Bình mở mắt, nàng ta vội vàng nặn ra vài giọt nước mắt, vẻ mặt quan tâm.

"Vương thượng, ngài tỉnh rồi! Còn chỗ nào không khỏe không?"

"Thái y đâu, mau gọi thái y đến!"

"Không sao đâu." Trần Bình giơ tay ngăn lại.

Nhếch môi, hắn tỏ vẻ cảm động, khàn giọng nói: "Làm người phải bận lòng rồi."

"Vương thượng nói gì vậy? Chỉ là. . ." Cao Gia Di ngừng lại, hơi cụp mắt xuống, vẻ mặt khó xử: "Vương hậu tỷ tỷ không cứu được, khi thị vệ đến tìm, chỉ thấy mỗi người."

Trong mắt Trần Bình lóe lên vẻ đau đớn, nhưng trên mặt lại tỏ ra khinh miệt: "Đồ độc phụ đó đã bị c.h.ế.t đuối, trước khi c.h.ế.t còn van xin ta cứu nàng, thật là nực cười!"

"Vậy nàng ta có nói gì với Vương thượng không?"

Trần Bình lạnh lùng cười: "Dù nàng ta có nói gì, bổn vương làm sao có thể tin!"

Cao Gia Di thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Hiện giờ còn có việc cần Vương thượng phải lo."

"Hoàng huynh gửi thư đến, nói muốn ta và người vào kinh thương nghị chuyện hôn sự."

"Nhưng tính cách của Hoàng huynh thì ta biết rõ!"

Cao Gia Di nhìn Trần Bình, mắt đẫm lệ: "Lần này vào kinh e là hung hiểm nhiều, may mắn ít! Nhưng Ung Vương người vốn nhân từ, không chỉ được dân chúng yêu mến, mà ta cũng. . ."

"Yêu mến cực kỳ."

"Thật sự không nỡ để ngài uổng mạng!"



"Chi bằng. . ." Cao Gia Di khẽ đảo mắt, trong đôi mắt cụp xuống lóe lên ánh sáng lạnh.

Nàng không nói nữa, mà dụ dỗ để Trần Bình tự lựa chọn.

"Chi bằng. . ." Trần Bình tiếp lời: "Lập tân hoàng."

Cao Gia Di khép mắt, coi như đồng ý.

"Nhưng dù sao đó cũng là hoàng huynh của người."

Trần Bình nhìn chăm chú Cao Gia Di, chỉ thấy nàng ta như một con rắn hoa trong bờ ruộng nơi thôn quê.

Nhìn bề ngoài ngũ sắc rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.

Thực chất nanh vuốt sắc nhọn, độc ác tàn nhẫn.

Nếu hắn không gặp được Thường Niệm, e rằng đã sớm trở thành một quân cờ trên bàn cờ của nàng ta rồi.

"Ta là Công chúa bị đày ải, thần dân đang chịu khổ nạn, làm sao ta có thể ngồi yên không lo?"

Cao Gia Di nói những lời này một cách đường hoàng nghĩa khí, đôi mắt đầy lo lắng trông hệt như một Công chúa vì nước vì dân.

Trần Bình cố nén cơn buồn nôn, ôm nàng ta vào lòng.

Hắn nói đầy tình cảm: "Công chúa đã có tấm lòng như vậy, bổn vương còn lý do gì để từ chối chứ?"

"Chờ ta lên ngôi Hoàng đế, nhất định sẽ phong Công chúa làm Hoàng hậu, cùng hưởng vinh hoa phú quý."

Đang nép trong vòng tay Trần Bình, sắc mặt Cao Gia Di bỗng trở nên độc ác.

Làm Hoàng hậu ư? !

Nàng ta đã vất vả thoát khỏi cái lồng chim kia đâu phải để rồi lại bị nhốt vào.



Nàng ta muốn đứng trên thiên hạ!

Với sự trợ giúp của Cao Gia Di, chén rượu độc dành cho Trần Bình trong bữa tiệc đương nhiên đã được đổ vào miệng Vũ Đế.

Khi Vũ Đế chết, đôi mắt chảy m.á.u đen mở to.

Trong đồng tử đen kịt phản chiếu nụ cười nhếch mép của Cao Gia Di.

Cao Gia Di bước tới, khép hai mắt hắn ta lại.

Nàng ta ghé sát tai Vũ Đế, đắc ý nói: "Hoàng huynh, không ngờ phải không?"

"Ngươi c.h.ế.t trong tay muội muội mà ngươi coi thường nhất đấy. Yên tâm đi, giang sơn vẫn là giang sơn của Cao gia chúng ta."

"Chỉ có điều, bây giờ nó thuộc về ta rồi."

Nói xong, nàng ta ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài, vẻ mặt đầy lưu luyến.

Cùng năm đó tháng Ba, Trần Bình lên ngôi, xuất binh quét sạch các chư hầu còn lại.

Năm Hoa Dương thứ hai, thành chủ Dao thành ở Tây Nam tự biết không địch nổi, mở cửa thành đầu hàng.

Từ đó, thiên hạ thống nhất.

38

"Kẽo kẹt."

Cùng với tiếng cửa gỗ bị đẩy ra, bụi từ xà nhà bị gió cuốn theo.

Bụi rơi xuống lả tả, hòa lẫn với ánh nắng le lói trong phòng.

Cao Gia Di vẫn ngồi trên giường.

Nàng ta là Công chúa tôn quý như vàng ngọc, giờ đây tóc tai rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, đôi mắt ảm đạm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK