• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ánh nắng rực rỡ chiếu qua rèm cửa sổ nhảy lăn tăn trên gương mặt mềm mại của Uyên Kha.

Cô mơ màng tỉnh giấc, tay sờ phải chỗ bên cạnh lạnh ngắt.

Trong phòng còn thoang thoảng mùi hương nam tính chưa kịp tan, hắn không hề ngủ qua đêm ở đây.

Sau khi thoả mãn thú tính, ông ta liền ném cô sang một bên như món đồ chơi rẻ tiền.

Uyên Kha nở nụ cười giễu cợt, sự trong sạch hoàn toàn bị vấy bẩn trong tay cha nuôi.

Người cha mà mình luôn kính trọng và biết ơn suốt mấy năm qua.
"Chào buổi sáng....tiểu thư!" - Nữ người hầu khép nép lên tiếng, chị ta không dám ngẩng cao đầu tươi tắn cười như ngày thường.
"Ừm..." - Uyên Kha ngồi vào bàn ăn giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cô không cần phải mang dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu nữa.
Trần Lệ bưng tô cháo thịt trứng trộn dầu mè thơm phức bày trước mặt cô: "Kha nhi, con mau ăn đi.

Thức ăn nguội sẽ mất ngon."
Uyên Kha lãnh đạm nhìn thẳng vào gương mặt cứng ngắt của Trần quản gia.

Cô không đáp cũng không cầm thìa lên.
Bề ngoài Trần Lệ tỏ ra quy củ đúng mực giống thường lệ, nhưng trong lòng bà rất rõ.

Hiện tại bà đang lo sợ đến mức nào, hai tay đan vào nhau run rẩy không ngừng.

Nhưng biểu hiện ra ngoài hoàn toàn ngược lại.
"Tiểu thư...có chuyện cần dặn dò?"
Cô xem như không nghe thấy hai chữ "tiểu thư" chướng tai đầy xa cách Trần Lệ vừa nói.

Uyên Kha mỉm cười nhẹ nhàng: "Không ạ.

Cảm ơn bác, món này cháu rất thích."
Dứt lời, cô bắt đầu dùng bữa sáng một cách ngon lành.
Trần quản gia thở phào nhẹ nhõm.


Tuy nhiên, dõi theo bóng dáng Uyên Kha lên lầu bà bất an vô cớ.

Chuyện diễn ra tối qua, tất cả mọi người trên dưới trong Bạch Cẩm Viên đều biết.

Nhưng không ai có can đảm can ngăn thiếu gia, ngay cả bà.

Dù sao bọn họ cũng chỉ phận tôi tớ.

Không nghe - Không nhìn - Không nói.

Mới là 3 nguyên tắc tồn tại trong Đường gia.
Ngày hôm qua còn là một ngày vô cùng đặc biệt, vô cùng đáng sợ nhất thường diễn ra mỗi năm.

Trần Lệ không hiểu nguyên nhân Đường Vũ Thuần đối xử với Kha nhi như vậy.

Thế nhưng bà thừa biết, chỉ cần việc thiếu gia muốn làm thì không ai có quyền ngăn cản hay nói không.

Cho dù người đó có là Đường lão gia hay Đường phu nhân.

Thái độ bình tĩnh khác thường của Uyên Kha mơ hồ cảnh báo cho Trần Lệ biết có điều bất ổn sắp xảy ra.

Còn cụ thể chỗ nào thì bà không nắm bắt được.
"Kim Bích"
"Công chúa nhỏ của tôi ơi, trúng lớn rồi nhé!"
"Có chuyện gì hay ho khiến chị vui vẻ thế?" - Uyên Kha vừa trở về phòng liền nhận được một cuộc gọi đến.
Kim Bích hớn hở khoe, lời nói không kiềm chế nổi sự vui mừng lan rộng trong từng câu chữ: "Chị vừa nhận được lời mời từ biên đạo múa Ngô tham gia vào vở diễn lớn kỉ niệm hơn 20 năm làm nghề của ông ấy.

Quan trọng nhất là buổi biểu diễn còn được ứng cử vào danh sách tác phẩm danh dự đấy.

Nếu em góp mặt trong kì này, đám bảo tên tuổi sẽ càng nổi bật hơn.

Em có muốn đồng ý không?"
"Thế ư?" - Giọng Uyên Kha chẳng có chút vẻ vui mừng như dự đoán.

"Tuỳ ý chị vậy."
"...Chị chấp nhận hộ em nhé.." Kim Bích ngập ngừng mới dè dặn hỏi: "Em ổn...không?"
Ổn sao? Có thể ổn được không?!
Uyên Kha đang ngồi trên mép giường, cô ngắm nhìn những cành cây lay động trong gió qua cửa sổ.

Vài tiếng chim ríu rít thi nhau hót vang, không gian tươi đẹp thế này sao cô có thể không ổn được chứ?!
"Em không sao hết.

Chị cứ sắp xếp lịch rồi hẵn thông báo cho em."
"Được được.

Vậy chị cúp máy đây."
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Vài ngày sau, sự kiện trao giải thưởng quốc tế diễn ra.

Trong suốt thời gian đó, cô chưa từng gặp lại Đường Vũ Thuần lần nào.

Cô vẫn sống một cuộc sống bình thường.

Quay về khoảng thời gian trước đêm đó.
Đêm trao giải tổ chức ở sân khấu trình diễn thời trang lớn nằm trong khu vực trung tâm thành phố.

Ngoài tiết mục ra mắt bộ siêu tập thiết kế chủ đề mùa hè của Andrew.

Còn có phần tuyên bố những nghệ sĩ xuất sắc nhất trong năm do công ty Thời Thịnh tổ chức.

Hàng ghế đầu tiên gần sân khấu nhất được sắp xếp dành cho ban lãnh đạo cấp cao và nhà tài trợ kim cương.

Những ứng cử viên cùng khách mời danh dự khác thì ngồi phía sau.

Khán phòng khi kết thúc màn trình diễn từ các người mẫu chuyên nghiệp đã chật kín người.

Uyên Kha đứng chỗ tối nơi hậu phòng quan sát một lượt thì tò mò hỏi người phụ trách chương trình.

"John, vị trí chính giữa hàng VIP của nhà tài trợ nào?"
Chàng trai tên John đang thông báo điều khiển qua bộ đàm.

Nghe tiếng cô gọi, anh ta nghiêng người nhìn theo hướng Uyên Kha chỉ: "A! Hai chiếc ghế này bên trên đặc biệt ra lệnh phải bỏ trống riêng cho họ.

Nghe đâu là dành tặng nhân vật bí ẩn nào đó.

Nhưng e rằng hôm nay không tham gia đâu, thời gian cũng qua lâu rồi mà...!Thôi chết, đến giờ biểu diễn tiếp theo rồi.

Em mau chuẩn bị trang phục đi!"
Uyên Kha chỉ thuận miệng hỏi bừa, vốn không đế ý lắm chuyện chủ nhân quyền quý của chiếc ghế kia là ai.
Cô thay thành bộ váy satanh màu trắng, mái tóc mềm mại búi cao lộ ra chiếc cổ trắng nõn.

Phối kèm còn có một đôi giày bệt búp bê đính hạt pha lê sáng lấp lánh.

Uyên Kha hài lòng ngắm mình trong gương, thanh nhã chứ không quá cầu kì.

Hạnh phúc hiện tại lớn nhất của cô chính là sợ hữu một công việc yêu thích.
"Kính thưa các vị khách mời có mặt trong buổi lễ ngày hôm nay.

Trước khi chính thức bắt đầu chương trình Award Entertainment For Star 2019.

Chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức màn mở đầu đáng mong đợi từ nữ nghệ sĩ múa nổi tiếng hàng đầu hiện nay - Cô K.H.A"
Hội trường rộ từng lên tiếng vỗ tay giòn giã nhiệt liệt.

Uyên Kha quay lưng về phía khán đài.

Bức màn nhung dày chậm rãi kéo sang hai bên.

Giai điệu du dương bài "Hồ Thiên Nga" trong trẻo reo vang.

Trên sân khấu rộng lớn chỉ còn ánh đèn đơn độc chiếu lên thân hình mảnh mai đang uốn lượn.

Bóng dáng Uyên Kha in trên bức tường.

Làn da cô trắng xanh thiếu sức sống nhưng dưới ánh đèn lại mơ hồ phát sáng rực rỡ.

Mọi người đều nín thở theo dõi từng động tác nhịp nhàng lôi cuốn.
Uyên Kha thực hiện cú xoay người điêu luyện.

Dung mạo xinh đẹp hút hồn toả ra hương vị say ngất ngây.

Giây phút đối diện với hàng ghế đầu tiên gần sân khấu.

Vị trí chính giữa dãy VIP đã có người ngồi.

Cô mất tập trung quên khuất động tác tiếp theo.

Người bên dưới chẳng phải kẻ xa lạ mấy.
Hai chân thon dài vắt chéo tuỳ ý, phát hiện ánh mắt cô đang nhìn mình.

Đường Vũ Thuần bình tĩnh nhìn lại.

Bản năng nghệ sĩ chuyên nghiệp nhanh chóng giúp Uyên Kha vực dậy tinh thần.

Cô lưu loát hoàn thành tiết mục trình diễn, có điều đầu óc vẫn trống rỗng.

Người khác nhìn vào không hề phát giác chút lơ đãng nào vừa rồi.

Thế nhưng làm sao có thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén kia?
"Ồ! Xem xem cô diễn viên múa trông quen mắt nhỉ?" - Người đàn ông khí thế bức phàm ngồi cùng vị trí chính giữa lên tiếng.
"..." - Hắn suy tư không thèm đáp.
Người bên cạnh dường như có vẻ khá hứng thú: "Thuần Thuần, cô bé diễn viên múa sao càng nhìn càng thấy giống đứa con gái nuôi nhà cậu thế!"
Đường Vũ Thuần xoay xoay chiếc nhẫn bạc.

Hơi thở nguy hiểm phút chốc tăng cao: "Nghe nói Nam thị vừa nhận được hợp đồng lớn tầm quốc tế?!"
Nam Phó Hàm tủm tỉm cười, hắn tất nhiên biết Đường thiếu gia mặt đá rất ghét kiểu gọi thân mật như vậy.
"Nào nào có nóng nảy thì nóng nảy, chứ đừng manh động.


Hôm nay tôi mời cậu đến chung vui.

Còn đặc biệt ưu đãi vị trí số một nữa.

Gọi gần gũi hai tiếng cho nó tình cảm chút ấy mà.."
"..."
"Làm sao? Con gái lớn đủ chân đủ cánh nên không thể giữ trong nhà nữa rồi?" Nam lão đại lẫy lừng mặt lạnh với hàng ngàn người lại có sở thích mặt dày với một người.

Chính là người bên cạnh đây chứ đâu!
Đường Vũ Thuần nhướn mày, hờ hững trước vẻ mặt tiểu nhân đắc ý giả bộ hiểu rõ chuyện gia đình nhà hắn: "Hừm.

Con người ai rồi cũng lớn."
Nam Phó Hàm đổi tư thế ngồi ngay ngắn, tay mân mê chiếc cằm cương nghị: "Tự do sẽ khiến người ta nảy sinh khát vọng lớn hơn."
Kể cả chuyện rùm ben năm đó Đường tiểu thư bỏ trốn.

Toàn thành phố S đều náo động không yên.

Đường Vũ Thuần còn mượn đàn em của hắn để lùng sục tìm người.

Muốn giả vờ không biết cũng khó.
"Sai..

Tự do cũng có quyền hạn.

Quyền hạn của Kha nhi đều do tôi quyết định."
"Thuần, con bé chỉ được Đường phu nhân nhặt về nuôi thôi.

Trên danh nghĩa thì đúng như vậy, nhưng cậu định nuôi nó đến già thật ư?"
"Tôi không bao giờ lãng phí thời gian cho những chuyện vô ích."
Nam Phó Hàm khó hiểu nhìn sang, vậy rốt cuộc mục đích Đường Vũ Thuần cho Uyên Kha sống ở Bạch Cẩm Viên là gì? Nét mặt Đường Vũ Thuần lạnh nhạt, thành thật mà nói.

Nam Phó Hàm quen biết hắn nhiều năm.

Tình cảm vốn luôn tốt đẹp và thân thiết.

Tất cả mọi chuyện xảy ra liên quan đến Đường Vũ Thuần.

Nam Phó Hàm đều biết rất rõ.

Ngoài người đó ra, chưa từng thấy Đường thiếu gia máu lạnh để tâm đến ai khác một cách quá mức như vậy.

Bao gồm cả Đươngg lão gia và Đường phu nhân, hắn vẫn nhàn nhạt từ trước đến nay.
"Lý do là gì?" Nguyên nhân Đường Vũ Thuần giữ lại kẻ xa lạ trong nhà suốt thời gian dài.
Dường như nghĩ tới việc gì đó, bàn tay hắn chợt khựng lại.

Đôi mắt tĩnh lặng đang dần nổi sóng, lộ ra nét thâm hiểm khó dò.

Tròng mắt đen thẳm vằn tia máu doạ người giống như cố kiềm chế không bộc phát.

Nam Phó Hàm phát hiện biểu cảm này trên gương mặt hắn liền sửng sốt.
"Cậu thần thông quản đại như vậy, có điều tra xem tên đầy đủ của con bé trước đây không?"
Nam Phó Hàm nheo mắt lắc đầu.

Hắn đắn đo suy nghĩ, trước đây Nam Phó Hàm từng lệnh cho đàn em tìm hiểu.

Ngoài tư liệu Uyên Kha sống ở trại mồ côi Ánh Sáng, hắn quả thực không mò thêm được bất cứ thông tin liên quan nào.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK