Aspa đang đổ mồ hôi nhễ nhại, gã nhắm mắt nhưng có vẻ không phải là ngủ. Thấy cô hỏi gã định mở miệng nói mà lời chưa ra được nửa chữ, ả đã lại chặn họng, "Có dùng Kio để cầm máu đi nữa thì cũng chỉ trụ thêm được hai tiếng là cùng thôi. Anh sẽ chết trước khi chúng ta đi được hai trăm năm mươi ki – lô – mét đấy."
Gã nhăn mặt. Bộ cô ả thật sự có khả năng ngoại cảm à? Bao nhiêu suy nghĩ của gã bị ả đoán trước mà chặn họng hết rồi. Nhưng ả nói cũng có lý, dù vẫn không thích nhưng gã cũng đành gật đầu chấp thuận.
Alap vui vẻ dừng xe. Cô quay ra hàng ghế sau lấy từ va li đồ ăn một chai nước ngọt có cồn và một chai nước khoáng mang ra để ngoài mui xe. Sau đó lôi Aspa ra đặt ngồi trước mui, lột áo gã, tháo vài sợi chỉ may rồi cuộn lại nhét mồm gã. Hai tay áo thừa ra không nhét đủ thì quàng ra sau thắt nút sau đầu. Ừm, nhập vai bắt cóc quá hoàn hảo!
Biết được cô ả đang đùa cợt, Aspa trừng mắt nhìn cô như muốn thốt lên lời đe dọa. Nhưng Alap chỉ ngâm nga giai điệu gì đó rất yêu đời, ánh mắt lẳng lặng nhìn gã rất trêu ngươi, tay thì đưa ra phía sau quần lấy dao rất thư thái. Dáng vẻ cô chẳng có gì là để ý tới lời cảnh cáo đó của hắn.
Mẹ, đúng là sai lầm khi để cô ả sơ cứu mà. Giữ nguyên thì khéo gã còn sống được hai tiếng, giờ thì chết bất đắc kỳ tử lúc nào chẳng hay.
Như không bận tâm tới mối lo lắng của người bệnh, bác sĩ Alap mỉm cười cất tiếng, giọng trong vắt như một cô gái nhà lành, "Nào, ta bắt đầu chứ nhỉ."
Rồi cô bật con dao gấp lên, khử trùng bằng nước ngọt có ga cả tay cả dao rồi lại gần gã, dùng tay còn lại banh nhẹ miệng vết thương, xem xét tình hình.
Nhìn vào vị trí của mảnh đạn, Alap phần nào có thể đoán được tình hình lúc đấy. Đạn được bắn từ khẩu shotgun, chuyên dùng đi săn động vật lớn, khoảng cách là ba mét. Người bắn có lẽ là một tay thợ săn có nghề, bởi đạn hướng tới nhắm vào cổ. Mỗi tội, chắc lúc đấy gã lại ảo tưởng mình nắm chắc phần thắng rồi nên lơ là cảnh giác, phản ứng chậm, đến tận khi đạn bắt đầu tách vỏ, gã mới phát hiện ra mà dịch bước sang phải, nhưng vẫn không kịp. Cuối cùng thì phải bật cả Kio lên để tạo bức ngăn, giảm sức công phá của đạn.
Viên đạn nằm ngay sát động mạch chính, khoảng cách gần đến nỗi tưởng chừng như chỉ cần đẩy nhẹ một cái là động mạch gã vỡ ngay lập tức.
Ca này.. Nghe chừng không đơn giản rồi.
Alap cười trừ, gương mặt thoáng chút ngán ngẩm.
Nhưng rồi cô cũng hít một hơi thật sâu, đưa dao vào trong, bắt đầu sơ cứu. Alap chỉ dùng mỗi tí phần mũi dao mảnh dẻ nhất để miết ma sát với mảnh đạn với ý định dùng chút bám dính ấy để lôi mảnh đạn ra. Cô vừa miết dọc theo chiều đạn xuyên, vừa đưa dao tiến gần động mạch. Cô đổi hướng miết liên tục, gần như là khoét một vòng tròn xung quanh mảnh đạn.
Nhưng với việc kề dao cách đạn chẳng đến một li ấy, Aspa dường như không cảm nhận được nỗi đau rách da rách thịt nào, mặc dù vẫn có chút nhôn nhốt như vô tình đâm phải kim.
Cũng may đây là loại đạn tách vỏ*, mảnh đạn găm vào người gã đã nhỏ hơn nhiều so với kích thước thật của cả viên đạn.
(*Đạn tách vỏ: Là loại đạn phổ biến trong các cuộc đi săn. Khi bắn, phần vỏ ngoài sẽ rơi ra để mảnh nhỏ hơn lao đi mà không bị cản bởi không khí. Theo Wikipedia)
Gã cúi xuống quan sát cô, gương mặt cô không còn nét hợm hĩnh, bỡn cợt thường thấy mà đôi mắt chăm chú soi sâu vào trong, bờ môi thẳng tắp toát vẻ nghiêm nghị. Thoáng chốc, gã thấy sững sờ. Nhưng rất nhanh sau đó, gã đã lại lộ ra vẻ mặt ngao ngán.
Hẳn rồi, ả mà nghiêm túc được thì đã chả phải là ả.
Thiếu chút nữa, gã hoàn toàn bị đánh lừa. Nhìn ả trông nghiêm trọng thế cơ mà cái dây thanh quản ở cổ ả vẫn lên lên xuống xuống đều đặn, bài hát đó hẳn phải tuyệt lắm mới khiến ả ngâm nga được trong lúc này.
Aspa định gầm gừ cổ họng coi như cảnh cáo nhưng đột nhiên cả người gã co rút lại, từng đợt mồ hôi thi nhau túa ra. Lồng ngực gã thắt chặt trong giây lát, hơi thở gã khó khăn và nặng nhọc, yết hầu gã lên cao đến nỗi tưởng như sắp nhảy ra khỏi vòm miệng. Gã nghiến chặt tấm áo trong miệng, cố không thét lên bất cứ âm thanh nào.
Sau đợt căng cứng cơ tưởng như dài cả thế kỷ đó, Aspa mới lấy lại nhịp thở gấp gáp. Không đợi cơ thể hoàn toàn lấy lại nhịp độ, gã đã cúi xuống trừng mắt với Alap bằng cái nhìn của một con dã thú khi bị đẩy tới vách núi. Nhưng đáp lại gã chỉ là cái liếc mắt lạnh lùng chưa đến một giây của cô. Dù khóe miệng cô không nhếch lên thành nụ cười chế giễu nhưng thái độ thờ ơ đó còn khiến gã cảm thấy cáu bẳn hơn gấp tỉ lần! Chưa kể sau cái liếc mắt ấy, gã còn chẳng nhận được một lời giải thích nào cho cái hành động chọc dạo đục thẳng vào động mạch chính của gã vừa rồi.
Con điên này đến cuối vẫn chỉ là một đứa khốn nạn!
Cảm nhận được ánh nhìn thù địch của Aspa nhưng Alap vẫn chẳng mảy may dao động lấy một li. Cô tiếp tục ngoáy dao trong vết thương như không có gì xảy ra, đồng thời cũng không có ý định giải thích về hành động trước đó của mình.
Họa chăng là do quá lười để mở miệng đi cơ mà việc đó là không cần thiết. Nếu tiếp tục làm theo cách trước thì sẽ tốn quá nhiều thời gian và cô thì không đủ kiên nhẫn cho việc đó. Nên dù đục lỗ động mạch chính này có phần "hơi" nguy hiểm nhưng cô vẫn quyết định chọn nó vì nó nhanh hơn tỉ lần so với cách kia. Có "tí nhoi nhói như kiến đốt" thế thôi mà gã cũng làm quá cả lên! Cũng chẳng phải là cô sợ gì Aspa cơ mà nghĩ cũng thấy khổ thân gã nên thôi, im lặng là vàng. Với lại, sơ cứu cũng đã đến giai đoạn cuối, nhờ màn đục lỗ động mạch chính vừa rồi mà cô có thể dễ dàng đẩy được mảnh đạn ra khỏi người gã. Vấn đề còn lại duy nhất là khép miệng vết thương thôi.
Nghĩ rồi, Alap đưa mắt nhìn mấy chai nước mà cô đã lôi ra từ trước. Một tay giữ dao cố định vết thương, một tay với lấy chúng và mở nắp từ từ đổ xung quanh miệng vết thương. Cảm nhận được chút giật người của Aspa nhưng cô vẫn không dừng lại, tiếp tục đổ nước xung quanh nó rồi từ từ đổ cả lên tay, cô lôi dao ra và đổ cả lên đó. Cuối cùng là tráng chỉ may qua nước.
Cô dùng tay đóng miệng vết thương lại rồi dùng mũi dao chọc những lỗ nhỏ li ti xung quanh đó rồi cuối cùng dùng tay không luồn chỉ qua những cái lỗ đó và thắt núi lại.
Cuối cùng cô cũng cởi "áo bịt miệng" cho gã, xé một cái cánh tay rồi cuốn nó quanh chỗ vết thương. Và thế là hoàn tất.
Aspa không nói gì, vẫn chằm chằm lườm cô. Lúc này đây, Alap mới phủi tay cười xòa bảo, "Đâu cũng vào đấy rồi còn gì. Việc gì phải xoắn!"
"Rồi có ngày tôi sẽ bắt cô phải nghe câu đấy." Gã nói, rồi đi lại vào trong xe, đóng cửa cái "rầm".
"Ái chà, khí phách quá nhỉ." Alap khinh khỉnh nói rồi cũng theo gã vào trong xe.