Cô chăm chỉ làm việc tới tận mười một rưỡi. Gập máy tính xuống, rút xong dây nguồn, Alap ngả lưng ra ghế, ngáp dài, vươn vai rồi quay sang người ngồi bên cạnh rủ cùng đi ăn trưa với giọng ngái ngủ.
Cô gái đó không rời mắt khỏi màn hình máy tính, tay vẫn bấm bàn phím với tốc độ thần sầu, gật gật đầu với Alap, "Ờ. Chờ xíu."
Cô không nói gì thêm, ngả lưng nhắm mắt đợi đến khi cô ấy hô lên "Xong rồi!" mới đứng dậy, vươn vai lần nữa rồi bước ra khỏi phòng làm việc.
Hai người đi bộ tới một quán ăn bình dân ven đường gần đó, gọi hai suất cơm thịt bò cỡ lớn rồi ngồi đợi.
Rất nhanh, cả hai suất đã được mang ra.
Thức ăn vừa được bê lên, cô bạn đồng nghiệp đã cặm cụi ăn mà không thèm để ý gì.
Alap chưa bắt đầu ăn luôn, cô dùng thìa gẩy gẩy thức ăn cho đỡ nóng, vừa gẩy vừa gọi gọi tên người đối diện, "Tat* nè."
(*Viết tắt của Tatsuka)
Tatsuka biết là Alap sẽ nói tiếp mà không cần cô trả lời nên cô cũng kệ, chả đáp lại câu gì. Nhưng cô nhanh chóng thấy như vậy không được rồi trả lời bằng "ngôn ngữ cơ thể", một cái hất đầu về phía Alap. Alap nhìn cô bạn thân của mình ăn trong khốn khổ rồi bật cười một tiếng.
Cô xúc một thìa cơm lên miệng rồi nói tiếp, "Nốt nay là tớ nghỉ làm rồi đấy!"
"Ố ồ. Thật.. không bất ngờ. Bạn yêu à, tớ nghe cậu nói về vấn đề cả tỷ lần rồi đấy." Tatsuka vẫn cúi mặt ăn, cô thậm chí còn chả thèm nhìn Alap một cái.
"Thủ tục xong xuôi hết rồi." Alap ung dung đáp lại, cô cũng không nhìn Tat, tiếp tục ăn.
"Thấy cũng tiếc cái tiền hủy hợp đồng nhưng thôi, công việc sau này kiếm về gấp bội!" Alap hí hửng nói, có vẻ đang rất hăng.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Tat hỏi, "Đi thật đấy à?" Tatsuka nhìn thẳng vào Alap đang cặm cụi gặm cái sườn, giọng có chút ngạc nhiên.
"Chín trăm triệu" lần trước Alap cũng nói vậy nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nhỏ chán quá nên than tí cho vui. Còn lần này, Alap có vẻ như.. Không đùa cợt? Không đúng, đùa hay thật với nhỏ thì có khác gì nhau đâu? Nhưng nhỏ nói như đang kể chuyện, giọng đều đều. Đây là kiểu nói mà dù ai đóng góp ý kiến Alap cũng không chịu tiếp thu, nói trắng ra là không ai có thể thuyết phục được nhỏ.
Vậy rốt cuộc Alap định làm gì? Voltas vốn không phải một công ti nhỏ, thưởng lương rất phóng khoáng, chính sách đối đã với nhân viên không thể gọi là tệ, chỉ cần được tuyển vào là đã có được trong tay những lợi ích nhất định.
Cô chẳng thể nghĩ ra được cái tên nào tốt hơn Voltas nữa..
Tay Tatsuka cầm thìa cơm, bỗng dừng lại giữa đường vài giây rồi lại tiếp tục được đưa lên miệng. Cô cố gắng hành xử tự nhiên, trong lòng thoáng có chút buồn xong cũng hiểu, mình chẳng cản được nó.
"Hề hề!" Như đoán được suy nghĩ của Tat, Alap nhìn cô, cười khì như một đứa trẻ.
Tatsuka nghe vậy biết lần này Alap nghiêm túc, thở dài nhẹ rồi ăn tiếp, không hỏi thêm gì cả.
Dẫu có hỏi.. Thì cô có thể có được câu trả lời tử tế sao?
Bầu không khí rơi vào trầm tư, nhưng nghe chừng không nhịn được, không lâu sau, Tatsuka vẫn hỏi, "Sao lại nghỉ?"
"Chán, mệt, lương ít.." Alap đáp, giọng vô cảm.
Dù đã đoán trước được, dù biết thừa là thế! Dù biết nhưng sao cô vẫn thấy khó chịu thế nhỉ!
"Ôi con nhỏ chết tiệt! Đùa à, tớ giết cậu giờ! Ngay cả cái này cũng không cho tớ biết được sao!" Tatsuka thầm kêu gào trong lòng.
Alap nhìn gương mặt nhăn nhó của Tat là đoán được cô ấy đang nghĩ gì nhưng cô chỉ cười cười rồi nói, "Hì, có gì đâu. Đâu có gì quan trọng, chẳng thể để cậu bỏ trai theo tớ được, cho nên là xin phép giữ bí mật nhé!"
Tatsuka đã ăn xong, cô lấy giấy lau miệng tiện thể lườm Alap cái. Tự nhủ rằng sẽ có ngày cô kiếm được cái xà beng có thể khui mồm nhỏ ra.
Alap cũng đã xong, nhìn Tat cười cười rồi đứng dậy đi trả tiền. Thấy Tat lại gần, cô hỏi, "Tối nay ăn gì? Tớ bao!"
"Thịt cậu!" Tatsuka thờ ơ nói, cô lướt qua Alap mà không thèm nhìn.
"Rồi! Quyết định thế nhé. Tối nay ăn lẩu!" Alap trả tiền xong vội chạy theo Tat.
Tan làm xong, họ quyết định đi ăn ở nơi quen thuộc, "Bella Buffu".
Chắc vì là bữa này được ăn tử thế nên hai người không phớt lờ đối phương, tập trung ăn như buổi trưa mà vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Quán nay khá vẳng vẻ, chỉ có vài bàn có người ngồi, và lác đác vài cuộc trò chuyện rì rầm thường nhật, cùng với phong cách trang trí đơn giản, hoài cổ, quán mang lại một cảm giác yên bình rất dễ chịu.
Nhưng Alap và Tat vừa vào ăn chưa được bao lâu thì khung cảnh nên thơ đó bị phá bởi một đám người mới vào, toàn thanh niên choi choi. Ba nam, trông ai cũng "hổ báo". Bọn họ vừa mở cửa là tất cả con mắt trong quán đều hướng vào.
Những người trong quán ai cũng nhăn mặt, ánh mắt đều đổ dồn vào họ nhưng quay đi nhanh chóng. Tuy vậy cũng không ngăn được đám thanh niên tiếp tục ồn ào ngay cả khi họ đã ngồi vào bàn.
Bàn họ chọn ngay sau bàn Alap.
Tatsuka thấy thế nhíu mày nhưng cũng không nói gì, còn Alap trông đã nhởn nhơ, ánh mắt lộ lên vẻ thích thú.
Một ông chú bàn cũng gần đó nhắc nhở nhẹ đám thanh niên. Bọn họ thấy vậy liền nói xin lỗi chú đó rồi hạ thấp người tỏ ý xin lỗi và nói là sẽ nhỏ tiếng lại. Nhưng âm lượng cũng không giảm hơn bao nhiêu, những người ngồi gần đó vẫn có thể nghe thấy họ nói gì.
Đến khi đồ ăn bàn đó đã được mang lên, không gian của quán mới được yên bình đôi chút.