Con vịt này đến miệng là thật sự phải chạy.
Không lùi?
- Bán hàng giả không trả, ngươi cửa hàng này còn muốn tiếp tục tại Vọng Tuyết thành mở tiếp sao?
So với gã sai vặt căng thẳng nghiêm túc hơn.
Từ Hằng đã tính trước, thoạt nhìn rất thả lỏng.
- Khách quan ngay cả nhìn cũng chưa xem qua, dựa vào cái gì nói chúng ta bán là hàng giả?
- Người đâu, mang theo ba vị khách quan lên lầu ba kiểm hàng, xem hàng Vô Song Công phường ta bán là thật hay giả.
Gã sai vặt ra lệnh một tiếng, lập tức liền có bảy tám cái luyện khí đại hán đi ra, đem ba người vây ở chính giữa.
Thần thức của Từ Hằng đảo qua gã sai vặt.
Trúc Cơ Tam Tầng.
Có thực lực này, còn ở chỗ này làm gã sai vặt?
Người này nhất định là chưởng quỹ, dù sao cũng là cổ đông.
- Các ngươi muốn làm gì?
- Ban ngày ban mặt, sáng sủa càn khôn, các ngươi còn muốn.. còn muốn..
Chị em Ngải gia chưa từng thấy trường hợp này, đã có chút luống cuống.
Tư thế này, đâu phải đi kiểm hàng, sợ không phải muốn giết người cướp của.
Mọi người trong đại sảnh đều ngừng trao đổi, tò mò nhìn bàn Từ Hằng.
Cửa sổ tầng ba đóng chặt, thoạt nhìn rất thần bí.
Trước khi vào Từ Hằng đã tò mò muốn làm gì, bây giờ có cơ hội đi lên.
Bất quá hôm nay xuất môn muộn, thời điểm rời khỏi tông môn cũng đã là giữa trưa.
Hôm nay còn muốn đi mua tiên nô.
Lại đi Xa Bảo Trai xem có Lam Thủy Tinh thuần khiết nào có thể mua hay không.
Thời gian hơi căng thẳng.
- Mấy vị khách quan, mời.
Đang khi nói chuyện, gã sai vặt đã đưa tay kéo Ngải Hàm Sương.
- Mở cửa buôn bán, chưởng quỹ chớ có hẹp đường.
Từ Hằng vung ra linh lực đánh nát xương tay gã sai vặt.
Đối với Trúc Cơ tu sĩ mà nói, loại vết thương nhỏ này mấy khỏa đan dược là có thể khôi phục.
Từ Hằng chỉ muốn mượn cơ hội gõ, để gã sai vặt biết mình không dễ chọc.
Vọng Tuyết Tông có rất nhiều người.
Có thể ở trên đường chính đem chuyện làm ăn làm ăn phong sinh thủy khởi, ngoại trừ sau lưng có người, bản thân cũng là một người tinh thông.
- Khoan đã!
Gã sai vặt ngăn cản luyện khí tráng hán chuẩn bị động thủ, triển khai thần thức tìm hiểu cảnh giới chân thật của Từ Hằng.
Lúc này đây, Từ Hằng cũng không có che dấu quá nhiều.
Gã sai vặt biết mình đá phải tảng đá cứng, sắc mặt dừng lại, khóe miệng kéo vài cái mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, cung kính nói:
- Mời khách quan chờ một chút, đi làm thủ tục trả hàng cho ngài.
* * *
- Hư, hiện tại lại có thể lui?
- Đã sớm nghe nói Vô Song Công phường quy củ lớn, nguyên lai cũng là xem người.
- Phô trương thanh thế thôi, thật gặp phải lợi hại ai còn đầu sắt.
- Vị tiểu tu này tuổi còn trẻ đã dẫn đệ tử, vừa nhìn đã biết không đơn giản.
- Hắn là Vọng Tuyết Tông sao? Người bình thường ai tốn nhiều tiền như vậy mua công pháp cho đệ tử?
- Tuổi còn nhỏ đã vào tông môn, tiền đồ bất khả hạn lượng a.
- Ta như giống như nghe được hắn nói các ngươi bán hàng giả a?
Người qua đường xem kịch mượn thanh thế Từ Hằng trào phúng một đợt.
Quay đầu tiếp tục chọn lựa công pháp mình cần.
Tiếp đãi bọn họ trên mặt lúc xanh lúc trắng, vừa muốn đánh khách hàng vừa muốn đánh Từ Hằng.
Khách hàng không thể trêu vào, Từ Hằng càng không thể trêu vào.
Chỉ có thể bưng nụ cười chua xót tiếp tục làm việc.
- Nơi này là một trăm linh thạch thượng phẩm, xin ngài cất kỹ.
Gã sai vặt nhanh chóng bưng một cái khay lên, phía trên chân chính đặt một trăm linh thạch thượng phẩm.
- Rất tốt!
Từ Hằng đảo qua, đem tất cả linh thạch trên khay cất vào trong túi trữ linh.
Mang theo tỷ muội Ngải gia rời đi.
- Sư tôn, công pháp của chúng ta..
Sự tình đảo ngược lại đảo ngược, Ngải Hàm Sương đầu óc mơ hồ hoàn toàn không rõ tình huống, chỉ nhớ rõ chính mình công pháp còn không có mua.
- Sư tôn, vậy công pháp là có vấn đề gì sao?
Ngải Hàm Tuyết ngược lại đoán ra đại khái.
- Bản công pháp kia là giả, tu luyện thật, đối với các ngươi chỉ có chỗ xấu mà không có chỗ tốt.
Từ Hằng giải thích.
- Sư tôn làm sao biết? Ngươi lại chưa xem qua?
Ngải Hàm Tuyết khó hiểu.
- Bởi vì cái thật ở chỗ ta.
Từ Hằng cười nói.
- Sư tôn nói thật sao?
- Vậy có thể cho chúng ta mượn đọc không? Hoặc là bán cho chúng ta, chúng ta có tiền chúng ta có thể mua.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Ngải Hàm Sương cười rộ lên, chờ mong lại lấy lòng nhìn Từ Hằng.
- Cầm đi.
Từ Hằng lấy Kim Linh Tiên Kinh ra, tiện tay ném cho Ngải Hàm Sương.
Bất kỳ một người qua đường nào nhìn, đều sẽ cảm thấy không phải thứ gì đáng giá.
Cũng không biết hai chị em sinh đôi này, ở trên đường cái vừa ôm vừa ôm thét chói tai cái gì.
Hai chị em hưng phấn một đường, mãi cho đến "chợ nhân tài" mới yên tĩnh lại.
Từ Hằng vốn cho rằng quá trình mua tiên tỳ sẽ rất thuận lợi.
Dù sao yêu cầu của mình cũng không cao.
Không cần bao nhiêu xinh đẹp, bảy tám phần diện mạo là được.
Tay chân lưu loát, trong mắt có thần, có một chút linh khí, có thể thúc giục lấy hỏa phù các loại sinh hoạt cơ bản phù triện là được.
- Cái gì? Không còn nữa?
Đây là điều ngoài dự liệu của Từ Hằng.
- Tiên nhân tới không khéo, nhóm tiên tỳ tốt nhất hôm qua vừa mới đưa tới Vọng Tuyết Tông.
- Thứ hai là mmootj chút tiên tỳ cũng bị người của Đông Long phủ mua đi rồi.
- Tiên tỳ không có, tiên nô cũng có thể a?
Nhân bà tử khuyên nhủ.
- Tiên nô không được!
Từ Hằng lắc đầu.
Hắn đối với tiên tỳ kỳ thật cũng không có yêu cầu về phương diện đó.
Nhưng ít nhất cũng phải là người khác phái chứ?
Mỗi ngày cùng một người đàn ông sớm chiều ở chung cùng ăn cùng ở, điều này thật kỳ quái.
- Cái này..
Nhân bà cúi đầu, cắn móng tay muốn nói lại thôi.
Động tác này rất xinh đẹp, nếu là một thiếu nữ xinh đẹp đến làm hẳn là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng người đàn bà..
Từ Hằng cảm thấy mắt bị cay, phất phất tay nói:
- Không sao, chúng ta lại đến nhà khác xem.
- Ai ai ai, tiên nhân đừng đi.
- Ta cũng có một cái tốt, chính là sợ tiên nhân chịu không nổi.
Nhân bà tử không hề do dự, một tay giữ chặt Từ Hằng.
- Chịu không nổi?
Từ Hằng khó hiểu.
- Tiên nhân mời đi theo ta.
- Hai vị cô nương, xin hãy ở đây chờ một chút.
Nhân bà tử nói xong, thần bí bí mang Từ Hằng vào nội gian.
Đi qua một cánh cửa vào sân sau, đi qua sân, đến trước cửa một tòa nhà khác chỉ có một tầng.
- Bà tử đây là ý gì?
Từ Hằng khó hiểu.
Mua tiên tỳ mà thôi, không đến mức đó.
- Tiên nhân đi vào xem một chút liền biết, nếu không là xem ngài tu vi không thấp, lão thân còn không dám bán đâu.
Nhân bà tử tiếp tục thừa nước đục thả câu.
Từ Hằng ở chỗ này biểu hiện chính là Kết Đan Cảnh.
Cảnh giới này ở tông môn thuộc về trình độ trung bình, ở Tiên phường luyện khí hành tẩu coi như là đại lão.
Vậy vào xem một chút đi.
Nhân bà tử một trận muốn nói lại thôi, ngược lại thật sự gợi lên hứng thú của Từ Hằng.
Đi theo bà tử vào cửa, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt kích thích.
- ..
Diện tích nhà lầu không lớn, chỉ có bốn năm mươi mét vuông.
Ngoại trừ vị trí bà tử và Từ Hằng đang đứng, những không gian khác đều bị trận pháp vây quanh.
Trong trận pháp, là một thiếu nữ không có mảnh vải.
Thiếu nữ lớn lên cực đẹp, hai gò má trắng như tuyết, môi mỏng đỏ sẫm như hồng mai bị tuyết mùa đông nhẹ nhàng phủ lên.
Mặt mày còn chưa mở hết, cho dù là dưới biểu tình hoảng sợ bất lực, vẫn có thể nhìn ra phong tình vạn chủng.
Cái này nếu là lớn thêm vài năm, tuyệt đối là loại kia hại nước hại dân.
Làm cho người ta khó có thể bỏ qua, chính là đôi tai cáo lông xù trên đầu nàng.
- Đây là.. Yêu thú?